Tuyệt Đại Con Rể

Chương 95: 95: Ông Còn Mạnh Miệng!




Giai Kỳ thật sự rất căng thẳng, lát nữa nếu Lăng Thành không lấy được quà ra, khẳng định sẽ bị cười nhạo.

Coi như hắn với Tôn Đại Thánh có quan hệ không tệ, vậy thì cũng không nên tùy tiện bịa cớ.
“Ha ha, Lăng Thành, quà của cậu đâu? Lại còn ở chỗ này giở giọng khoác lác à? Vợ cậu cũng không tin cậu kìa!” Triệu Sơn Hà cười ha hả, trong mắt tràn đầy trêu tức: “Nào, quà của cậu đâu nào, lấy ra cho tôi xem một chút.”
“Cũng sắp đến rồi.” Lăng Thành nhìn thời gian một chút, thản nhiên nói: “Tôi phái người đưa tới.” Phái người đưa tới? Ha ha ha, cmn buồn cười quá đi! Triệu Sơn Hà ôm bụng cười to: “Ha ha, các vị các vị! Mọi người có chỗ không biết, mấy ngày trước chúng tôi tổ chức họp lớp, cái tên Lăng Thành này cưỡi một chiếc xe điện nát tới.

Cơ bản không có ai để ý đến hắn! Hắn cơ bản chẳng có bạn bè gì cả, ai sẽ mang quà tới giúp hắn chứ? Cậu sẽ không phải là gọi chuyển phát nhanh tới chứ? Ha ha...”
Nghe thấy lời này, có mấy cô gái thực sự nhịn không được, che miệng cười khẽ.

“Cửu tổng đến!” Ngay lúc này, bên ngoài phòng khách truyền tới động tĩnh, ánh mắt của mọi người ngay lập tức nhìn về phía ngoài cửa!
Chỉ thấy Cửu Hạ Như Ân trên người mặc vest, bên dưới mặc váy bó sát hông, nhấc giày cao gót bước nhanh tới.

Không thể không nói, Cửu Hạ Như Ân rất đẹp, chiếc váy bó sát hông kia càng làm tôn thêm đường cong hoàn hảo của cô, trên người cô có một loại khí chất nữ vương vừa gợi cảm lại vừa cao quý.

Dù sao thì cô cũng là người phụ nữ nổi danh sắc sảo.
Bây giờ Công ty Nhã Thi trong lĩnh vực mỹ phẩm giống như mặt trời ban trưa! Chỉ là bây giờ nhìn Cửu Hạ Như Ân rất lo lắng.
“Mẹ nuôi! Sao mẹ lại tới đây?” Triệu Sơn Hà lập tức đứng lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Này là tình huống gì? Mẹ nuôi bảo hôm nay có chuyện gấp cần xử lý nên mới để hắn đi tặng quà giúp.

Cho nên nhìn thấy mẹ nuôi đi tới, Triệu Sơn Hà rất là kinh ngạc.
Nhưng mà, Cửu Hạ Như Ân rất sốt ruột, cơ bản không nhìn thấy Triệu Sơn Hà, trực tiếp đi qua hắn, sau đó đặt hạ lễ trong tay lên bàn.


Hạ lễ là một bộ Cống Trà (trà được làm cống phẩm cho vua chúa thời xưa) cao cấp.
“Cống Trà này hình như là thuộc dòng Thiên Trà? Một bộ cũng hơn mấy trăm triệu đó...” “Cửu tổng không phải là đã nhờ con nuôi bà ấy tới tặng quà hay sao? Tại sao lại đưa thêm một phần nữa tới?” Trong phòng khách tất cả mọi người đều đơ người.

Từng người hai mặt nhìn nhau!
Lúc mọi người ở đây còn đang nghị luận ầm ĩ thì chỉ thấy Cửu Hạ Như Ân quay người đi tới trước mặt Lăng Thành.“Anh Thành, thật xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, hạ lễ ngài để cho tôi chuẩn bị tôi đã để lên bàn rồi.” Ngữ khí của Cửu Hạ Như Ân rất cẩn thận, khẽ khom người nói!
Oa! Toàn bộ sảnh chính một mảnh xôn xao! Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, từng người há to miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Anh...!Anh Thành?! Cửu Hạ Như Ân gọi cái tên con rể ở rể này là anh, anh Thành?! Cô ta còn lớn hơn Lăng Thành mấy tuổi đó!
Trong nháy mắt này, thân thể Giai Kỳ hơi run lên! Chân cũng run đến mức đứng không vững! Cái này… Sao lại thế này?! Mà sắc mặt của Triệu Sơn Hà lúc này cũng trắng bệch! Mẹ nuôi lại gọi hắn ta là anh Thành?!
Ba năm trước đây, hắn nhận Cửu Hạ Như Ân làm mẹ nuôi.

Mặc dù cô chỉ lớn hơn hắn năm tuổi, nhưng mà không có cô thì hắn chẳng là cái gì cả! Là cô một tay bồi dưỡng hắn.

Đi theo mẹ nuôi mấy năm nay, hắn chưa từng thấy cô khách sáo với người nào như vậy! Cái này… Cái này…
“Cũng không tính là muộn, vừa khéo.” Đúng lúc này, Lăng Thành hời hợt nói.

Hắn như cười như không hỏi: “Triệu Sơn Hà là con nuôi của cô à?” Cửu Hạ Như Ân lập tức gật đầu: “Đúng vậy.” Cửu Hạ Như Ân và Lăng Thành quen biết đã nhiều năm, biết rõ tính tình của hắn, nếu như không có chuyện gì thì sẽ không hỏi như thế.

Cho nên vừa trả lời xong, cô bèn nghiêng đầu trừng Triệu Sơn Hà một cái.
“Đứa con trai nuôi này của cô cũng khá lắm, ỷ có mẹ nuôi là cô đây làm chỗ dựa, không ai bì nổi, ai cũng không để vào mắt.” Lăng Thành ung dung mở miệng nói.


Phòng khách lớn như vậy nhưng lúc này lại không có tí âm thanh nào!
Cái gì? Quả nhiên là thằng con nuôi này gây phiền toái cho mình.

Hai chân Cửu Hạ Như Ân đều mềm nhũn, vội vàng áy náy nói: “Anh Thành...!thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi quản giáo không nghiêm.”
“Mẹ nuôi, mẹ xin lỗi hắn làm gì?” Bây giờ, Triệu Sơn Hà trở lại bình thường, vừa nghi hoặc vừa khó chịu, hét lớn: “Hắn chỉ là tên đi ở rể, hắn…”
“Cậu câm miệng cho tôi!” Vừa dứt lời, Cửu Hạ Như Ân đã lạnh mặt, khẽ nói một tiếng.

Sau đó nhấc giày cao gót bước nhanh tới.

Bốp! Cô không báo trước mà đã hung hăng tát vào mặt Triệu Sơn Hà.

Một cái tát này rơi xuống, khuôn mặt Triệu Sơn Hà trong nháy mắt nổi lên dấu năm ngón tay!
“Mẹ...! Mẹ nuôi.

Mẹ đánh tôi làm gì…” Triệu Sơn Hà hoàn toàn đơ rồi, hắn bụm mặt, nói chuyện cũng nức nở.

Mấy năm nay mẹ nuôi cực kỳ thương hắn, đối xử với hắn như con trai ruột vậy.

Đột nhiên bị đánh, mặt mũi hắn tràn đầy ấm ức.
“Cậu còn hỏi tôi đánh cậu làm gì? Cậu suýt chút nữa là gây ra hoạ lớn rồi.” Cửu Hạ Như Ân vô cùng tức giận, lại cho hắn thêm hai cái bạt tai nữa.

Trêu chọc ai không trêu, lại nhất định phải gây chuyện với Lăng Thành! Không có Lăng Thành thì sẽ không có cô ngày hôm nay!

“Đi, quỳ xuống xin lỗi anh Thành.” Sau khi tát liền mấy cái, Cửu Hạ Như Ân thở phì phò quát lớn.

Triệu Sơn Hà kinh ngạc, bây giờ nào còn dám hỏi lại nữa, đi qua quỳ gối xuống trước mặt Lăng Thành, cố nặn ra một nụ cười: “Tôi...!Tôi sai rồi, thật xin lỗi...”
Mấy vị khách khác cũng nhịn không được mà hít một hơi khí lạnh.

Khí thế của Cửu Hạ Như Ân thật là mạnh mẽ, cái khí thế vừa rồi kia làm cho đàn ông cũng phải mặc cảm.

Đối mặt với dạng nữ cường nhân này, ai còn dám mở miệng.
Lăng Thành ngồi ở chỗ đó, trên mặt không có chút biểu cảm nào, cứ như vậy lạnh lùng nhìn Triệu Sơn Hà.

Yên tĩnh! Lúc này toàn bộ sảnh chính hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lăng Thành.

Cửu Hạ Như Ân đứng ở một bên, thấy Lăng Thành không mở miệng cũng chỉ biết cắn chặt môi, không dám nói thêm nửa câu.
Đinh linh linh...!Ngay lúc này, điện thoại của Lăng Thành đột nhiên reo lên! Lấy di động ra xem, là mẹ hắn Tô Nguyệt gọi tới.

Mấy ngày nay ra ngoại thành dạo chơi, hắn cũng chưa đi thăm ba mẹ, sao hôm nay mẹ hắn lại đột nhiên gọi điện thoại tới?
Nhận điện thoại xong, không đợi hắn nói chuyện đã nghe thấy ở đầu bên kia Tô Nguyệt khóc lên.

“Tiểu Thành, nhanh… nhanh tới, cứu ba con, cứu ba con đi!” Nghe thấy lời này, lông tơ Lăng Thành trong nháy mắt dựng ngược!
“Mẹ, mẹ đừng vội, rốt cuộc là có chuyện gì? Mẹ đang ở đâu?” Ba hắn không phải là đang điều trị ở bệnh viện hay sao? Chẳng lẽ bệnh tình trở nên nguy hiểm?
“Ở Lăng Gia, ba con đang ở Lăng Gia.

Con mau tới đi, ba con sắp mất mạng rồi, con mau tới đi!” Nước mắt Tô Nguyệt ào ào rơi xuống, âm thanh vừa dứt, điện thoại đã bị cúp! Ônggg! Trong nháy mắt này, trong đầu Lăng Thành trống rỗng!
“Thành Tử, sao vậy?” Tôn Đại Thánh bước nhanh tới, quay về phía Lăng Thành hỏi.


Hô… “Ba mẹ tôi xảy ra chuyện rồi.”
....
Hôm nay ánh nắng rực rỡ, trên đường cái nam thanh nữ tú ăn mặc rất mát mẻ.

Thế nhưng trong biệt thự Lăng Gia lại tràn ngập khí lạnh.

Lăng lão gia tử ngồi ở trên ghế, mặt không có chút biểu cảm nào! Ở bên cạnh ông, gần một ngàn người đang đứng đó! Tất cả mọi người của Lăng Gia đều có mặt!
Ở dưới bậc thềm, ba của Lăng Thành bị đè lại, bờ môi trắng bệch! Phía sau hắn là một tên tráng hán đang đứng ở đó, trong tay quơ một cây roi.

Dây roi được ngâm dầu, vô cùng cứng rắn, phía trên còn có gai ngược, tùy tiện đánh vào trên người cũng có thể để lại một miệng vết thương toàn máu.
“Chát!” Tráng hán cầm roi, quất từng nhát lên trên người Lăng Thiên Hằng! Máu tươi đã ướt đẫm quần áo! Tô Nguyệt cũng bị người gắt gao lôi kéo, nước mắt ướt nhòe, bà đã khóc không thành tiếng.
“Thiên Hằng, ta bế quan mấy năm nay, không để ý đến chuyện của Lăng Gia, con chính là dạy con trai như thế à? Làm nhục em dâu, loại chuyện thương thiên hại lý này mà cũng làm ra được! Còn nữa, Lăng Thành đang ở đâu?” Lăng lão gia tử lạnh lùng hỏi.
Cho dù trước mắt là con trai ruột của ông, Lăng lão gia tử cũng không nhân từ nương tay, Lăng lão gia tử vẫn luôn vô cùng nghiêm khắc trong việc quản giáo người nhà.

Lăng Thiên Hằng lắc đầu, bờ môi trắng bệch trắng bệch: “Tiểu Thành sẽ không làm ra loại chuyện này, sẽ không làm như thế!”
“Ông còn mạnh miệng!” Trần Vân tiến lên một bước, nói: “Ý của ông là, mấy người chúng tôi đang nói dối? Toàn bộ Lăng Gia chỉ có Lăng Thành hắn là người tốt, còn chúng tôi đều là hạng tiểu nhân ăn không nói có? Tên súc sinh Lăng Thành kia làm nhục em dâu, đây là sự thật, mấy người còn muốn chống chế?!”
“Phi!” Lăng Thiên Hằng cắn răng thật chặt, nhổ một ngụm nước bọt.

“Còn không nhận sai đúng không? Tiếp tục đánh cho ta, đánh tới khi nào nó nhận sai thì thôi!” Lăng lão gia tử cực kỳ tức giận, gầm thét một tiếng.
Lập tức, tráng hán đứng sau lưng một lần nữa vung roi trong tay lên.

Chát! Một tiếng quất vang dội vang lên, thân thể Lăng Thiên Hằng đột nhiên co quắp một cái, cắn thật chặt hàm răng, không có kêu lên, nhưng mặt mũi ông lại tràn đầy mồ hôi lạnh!
“Đừng đánh nữa, mấy người đừng đánh nữa...” Tô Nguyệt gào lên đau đớn, muốn xông tới bảo vệ chồng nhưng lại bị mấy người khác giữ chặt, không thể động đậy, nước mắt ào ào rơi xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.