"Thì ra là vậy." Nhịp tim đang đập loạn cào cào của Lâm Dã dần dần hạ xuống, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, vẫn không có cơ hội lên đấu trường. Nhưng mà cũng hợp lý thôi, tình huống bây giờ của anh sao có thể lên đấu trường? Đội một KG là trình độ gì? Trình độ hàng đầu thế giới.
"Dã ca, tay của anh là quan trọng nhất, chuyện quan trọng bây giờ của cậu là dưỡng tay." Trần Kiệt để nghị để Lâm Dã làm huấn luyện viên chính của đội hai, trình độ hiện tại của đội hai cũng đi lên, huấn luyện viên chính vẫn là thịt lấy từ trong miệng người khác ra. Lý Phi đồng ý, nhưng Chu Thừa Nghiêu không đồng ý. "Chúng tôi đang điều chỉnh việc sắp xếp nhân sự trong thời gian sớm nhất."
"Cảm ơn." Lâm Dã vuốt mặt một cái, thở ra một hai, lập tức hạ khóe miệng xuống, "Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Lâm Dã cất điện thoại vào túi quần thể thao lại, ngón tay thon dài nâng cầm lên gõ cái đực cái cái. Dự bị đội một cũng rất tốt, gần đấu trường hơn một chút, Lâm Dã liền có thể thi đấu.
Nếu như dự bị lâu dài thì tốt, còn có hi vọng.
"Sao rồi? Nói chuyện với bên quản lý của KG không vừa ý?" Phía trước đèn đỏ, lão Vương dừng xe lấy ra một chai nước mở nắp đưa Lâm Dã, "Cậu cũng đừng tưởng như cũ, phải biết rõ vị trí của mình, thu liễm tính tình một chút. Bây giờ cậu... Ai, tay của cậu như vậy, KG để cậu tới vị trí dự bị đội một cũng không tính là hà khắc."
Lâm Dã không uống nước, anh không đụng vào đồ của người khác. Anh cũng không nói tiếp, vốn tưởng là lão Vương tự mình hạ màn giúp mình, nợ lão Vương ân tình, bây giờ biết là ý của KG, anh chỉ nợ KG.
"Đội một KG đều là những người ưu tú, một cây củ cải một cái hố, không ai đi cậu mãi mãi không thể đi lên." Đường đi thẳng phía trước chuyển sang đèn xanh, lão Vương khởi động xe lần nữa di chuyển ô tô ra làn ngoài, "Sau này EQ cao chút, quan hệ tốt với TigerK, cậu ta không chỉ là đội trưởng đội một, còn là ông chủ KG, cậu ta có quyền thay đổi nhân sự."
Lâm Dã trầm mặc như cũ, lão Vương nhìn biểu cảm Lâm Dã, tiếp tục nói, "Hôm nay tôi tìm cậu còn có chút việc, một người bạn của tôi muốn làm quen TigerK, cậu -- "
"Tấp vào phía trước dừng xe." Lâm Dã cắt ngang lão Vương, làm bộ không nghe thấy câu nói cuối cùng của lão Vương, nói, "Tôi có chút không khỏe."
"Sao vậy? Say xe à?"
"Gần giống vậy." Lâm Dã nhíu mày.
Lão Vương lái đến chỗ có thể đậu xe tấp vô, "A K. . ."
Lâm Dã đẩy cửa xe đi ra ngoài chỉnh lại cổ áo hoodie, đeo ba lô lên vai, đóng cửa xe cúi người cái cửa sổ xe nhìn về phía lão Vương, "Bây giờ tôi rất khó chịu, ăn cơm coi như xong đi. Tôi đi trước, hôm nào mời cậu ăn cơm."
"Hả?"
"Nói chuyện điện thoại sau." Lâm Dã nhìn thấy một chiếc taxi lái tới, bước nhanh đi qua ngoắc, xe taxi dừng lại. Lâm Dã lên xe, đọc địa chỉ căn cứ KG, anh quay đầu nhìn xe lão Vương, lão Vương một nửa người còn ở trong xe một nửa nhô ra ngoài định đuổi theo, nhưng sợ xe đằng sau đụng vào, anh ta lại nhanh chóng rụt về.
Lâm Dã đột nhiên không muốn ăn bữa cơm này với lão Vương.
Lâm Dã tới căn cứ là bảy giờ, trời đã tối hẳn, giờ này căn cứ cũng qua giờ ăn tối, Lâm Dã ở cửa hàng tiện lợi gần căn cứ mua hai hộp mì tôm. Lúc lên lầu Lâm Dã đặc biệt nhìn chỗ phòng huấn luyện, phòng huấn luyện đóng cửa làm anh không nhìn thấy gì. Lâm Dã đút tay vào túi, nhấn vào tầng bốn, cửa thang máy đóng lại anh dựa vào tường. Lão Vương vẫn giống như lúc trước, không có khác gì nhiều, anh ta có việc muốn tìm Chu Thừa Nghiêu mới tìm tới mình.
Cửa thang máy ở tầng bốn mở ra, Lâm Dã đứng dậy ngẩng đầu nhìn đụng phải TigerK đang định vào. TigerK mặc áo thun màu đen, chân dài thẳng tắp. Vốn là tay để trong túi, nhìn thấy Lâm Dã liền nhếch lông mày lạnh lùng, rút tay ra.
Lâm Dã gật đầu, muốn lách qua Chu Thừa Nghiêu đi ra ngoài, Chu Thừa Nghiêu dựa người vào cửa thang máy, chặn đường đi Lâm Dã.
Một tay hắn cầm cái ly, một tay khác khoác lên cửa thang máy, đường cong xương cổ tay lưu loát rõ ràng, dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng lạnh.
"TigerK." Lâm Dã mở miệng, cuống họng có chút khàn, anh theo bản năng hắng giọng một cái. Anh lớn hơn Chu Thừa Nghiêu, không thể như bọn Trần Kiệt gọi Nghiêu ca, không thích hợp. "Có việc?"
Ngón tay thon dài của Chu Thừa Nghiêu gõ nhẹ thân ly, khẽ nhếch đuôi lông mày, mũi của hắn rất cao, tạo thành bóng râm trên mặt. Lông mi rất dài, đường nét khuôn mặt Chu Thừa Nghiêu rõ ràng, anh tuấn không thể bắt bẻ, nhưng mà kiểu tóc này khuôn mặt cũng không chống đỡ nổi.
"Anh đang né tôi." Chu Thừa Nghiêu lạnh giọng, mắt đen sắc bén nhìn thẳng Lâm Dã.
"Không có." Lâm Dã theo bản năng phản bác xong cảm thấy câu này hơi lúng túng khả nghi, "Gần đây hơi bận."
"Tay sao rồi?" Ánh mắt Chu Thừa Nghiêu rơi xuống nhìn chằm chằm tay Lâm Dã, sau đó thấy mì tôm trong túi tiện lợi, "Chưa ăn cơm tối?"
"Ăn rồi." Lâm Dã lại tằng hắng một cái, giơ túi tiện lợi trên tay lên, cười khách sáo, "Dự phòng."
Lâm Dã cười rất đẹp, mắt ngọc mày ngài, đuôi mắt Chu Thừa Nghiêu híp lại, vẫn cản đường Lâm Dã, "Tối ăn gì?"
Lâm Dã: "..."
"Ừm? Ăn cái gì?" Chu Thừa Nghiêu lại lặp lại lần nữa, tiếng hắn nói chậm rất chậm, nhưng rất có trọng lượng.
"...Ăn lẩu." Lâm Dã tùy tiện bịa ra.
"Nói dối."
Thang máy vang lên tích tích, thời gian Chu Thừa Nghiêu cản quá lâu, thang máy kháng nghị. Hôm nay cửa này còn có thể khép lại không, Chu Thừa Nghiêu nhấc chân vào thang máy, Lâm Dã liền muốn đi ra ngoài, cổ tay bị nắm chặt. Anh đột nhiên quay đầu, Chu Thừa Nghiêu đã thả cổ tay anh ra.
"Muốn ăn lẩu?" Chu Thừa Nghiêu điềm nhiêm như không có việc gì thu tầm mắt lại, lướt qua Lâm Dã nhấn tầng một.
"Không có." Lâm Dã không nghĩ ăn lẩu.
"Muốn ăn chỗ nào?" Chu Thừa Nghiêu lấy điện thoại ra, hắn dùng kiểu mới nhất, mỏng gọn nằm trên ngón tay thon dài của hắn, hắn liếc nhìn bình luận của mọi người, "Anh không ăn cay được, ăn lẩu Triều Sán (*) thì sao?"
(*)Lẩu Triều Sán: hay được gọi là lẩu bò Chaoshan. So với các món lẩu khác, lẩu bò Chaoshan ra đời muộn hơn. Theo dữ liệu, nó chỉ xuất hiện cho đến đầu thế kỷ 20 và trở nên phổ biến ở các vùng khác nhau của Trung Quốc sau năm 2015. Đúng như tên gọi, nguyên liệu chính của món lẩu này là thịt bò, có nguồn gốc từ Sán Đầu, một thành phố nhỏ ở vùng Chaoshan. Lẩu bò Chaoshan có nguồn gốc từ khoảng năm 1900, và chủ yếu dùng nước sốt trà cát (沙茶酱, sốt Shacha) đặc trưng của vùng Chaoshan làm nước dùng. Nhưng cũng giống như lẩu Bắc Kinh, lẩu bò Chaoshan là một món ăn xa xỉ vì yêu cầu cao về nguyên liệu. Sự phát triển của loại thực phẩm này đã bị gián đoạn bởi những đau khổ trong lịch sử hiện đại của Trung Quốc, và phải đến khi sự phát triển kinh tế của Trung Quốc cải cách và mở cửa, nó mới được phổ biến trở lại. Lẩu bò Chaoshan hiện đại không còn thêm nước sốt trà cát làm cốt. Thực khách có thể chọn ăn kèm với nước sốt chè cát, phù hợp với quan niệm ăn kiêng lành mạnh hơn.
Lâm Dã đầy suy nghĩ, vừa mới nói dối hai chữ vẫn còn làm lòng anh sợ hãi. Âm thanh kia nặng nề, đụng vào trong trái tim của anh, cuống họng Lâm Dã hơi khô, Chu Thừa Nghiêu chọc thủng lời nói dối của anh còn dẫn anh đi ăn lẩu.
"Cậu không huấn luyện?"
"Kết thúc lúc năm giờ rồi." Chu Thừa Nghiêu đột nhiên tới gần, trái tim Lâm Dã đều muốn bay ra ngoài, hắn đưa di động tới trước mặt Lâm Dã, "Cái này được không?"
Trên màn hình là chữ gì, Lâm Dã đều không thấy rõ, hình vẽ xanh xanh đỏ đỏ Lâm Dã cũng ngây người. Giờ phút này nhịp tim của anh đập nhanh nhanh, phía sau là hơi thở của Chu Thừa Nghiêu, toàn thế giới đều bao phủ trong hơi thở này. Anh nghe được nhịp tim bình bịch của mình, có một chút ngu ngốc.
Anh biết mình là GAY khi nào? Có một nữ MC điên cuồng theo đuổi anh, Lâm Dã không động tâm chút nào thậm chí muốn đấm bay cô. Anh mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, tới khi anh ở trên mạng nhìn thấy chữ GAY này.
Giọng nói Chu Thừa Nghiêu hơi thấp, giống như từ trong lồ ng ngực phát ra, Lâm Dã lại dựa rất gần với lồ ng ngực của hắn, Lâm Dã hình như có thể cảm nhận được sự cộng hưởng từ lồ ng ngực mình, bối rối gật đầu, "À."
"À cái gì?" Chu Thừa Nghiêu nói, "Được hay không?"
"Ừm." Hầu kết Lâm Dã nhấp nhô, "Đi."
Cửa thang máy mở ra, một tiếng gào ở cửa vang lên. Chu Thừa Nghiêu giương mắt nhìn thấy Lý Phi trừng lớn mắt, ánh mắt của hắn trở nên thâm trầm, đứng thẳng cất điện thoại, "Quản lý Lý."
Lý Phi còn dám đi theo hắn làm cái gì ba người đi, Chu Thừa Nghiêu đè đầu anh ta vào trong đài phun nước giữa sân, tiếp nhận sức mạnh chấn động của cột nước.
"K thần về rồi à?" Lý Phi không đối mặt với Chu Thừa Nghiêu, chỉ nhìn Lâm Dã, cười tủm tỉm nói, "Sao còn xách mì tôm theo vậy? Chưa ăn tối à? Tôi vô bếp nấu cho cậu tô mì."
Lâm Dã: "..."
Chu Thừa Nghiêu sải chân dài bước ra khỏi thang máy, Lý Phi không thể không tránh đường, "Nghiêu ca à, cậu đi đâu vậy?"
"Lâm Dã." Chu Thừa Nghiêu đi đến cửa phòng khách rồi quay đầu, nâng lên cái cằm lạnh lẽo ra hiệu, "Đi."
Lâm Dã đảo mắt trái phải, qua hay không qua đều xấu hổ. Anh cũng không muốn ra ngoài ăn cơm với Chu Thừa Nghiêu, nhưng Chu Thừa Nghiêu chính là cường thế như vậy, đẩy anh tới tầng một.
EQ của Lâm Dã vốn thấp, rất khó ứng phó trường hợp này.
"Các cậu chơi gì vậy?"
Chu Thừa Nghiêu bước nhanh qua lấy túi tiện lợi trong tay Lâm Dã ném cho Lý Phi, Lý Phi luống cuống tay chân bắt được, liền thấy Chu Thừa Nghiêu lôi Lâm Dã đi. Lý Phi trừng lớn như muốn trừng ra cái lỗ trên đầu kia, mì tôm lăn tới trên đất.
"Phì Phì anh đang làm gì vậy?" Thiên Minh cắn một cái cổ vịt chào tạm biệt với anh trai giao hàng, dò xét Lý Phi từ trên xuống, "Cosplay pho tượng hả?"
Lý Phi nhặt mì tôm lên cất vào túi, quay đầu nhìn thấy đồ nướng mang đi của Thiên Minh, tê một tiếng, đau não, "Không phải cậu muốn giảm béo à? Ăn cơm trễ lúc sau giờ rưỡi, nửa tiếng sau cậu đã tiêu hóa? Lại gọi đồ ăn ngoài?"
"Bữa tối ăn chay quá, đói không luyện súng được." Thiên Minh ùng ục ùng ục ăn cổ vịt, nói mơ hồ, "Anh đang làm gì vậy? Không phải anh giảm béo sao? Anh còn mua mì tôm?"
"K thần."
"Sao anh lại cầm? K thần đâu?" Thiên Minh nhả xương ném vào thùng rác, rút giấy lau tay, lại bắt đầu ra tay với đồ nướng, rút ra một cái bụng heo quay ra cắn, "Uống trà sữa không? Tôi lại gọi giao hàng."
"Sớm muộn gì cậu cũng đến tuổi ba mươi, tuổi còn trẻ chết vì gan nhiễm mỡ." Lý Phi tức choáng đầu, quay đầu liền đi.
Chu Thừa Nghiêu ra khỏi cửa liền buông Lâm Dã ra, Lâm Dã để gió đêm thổi một phút, chỗ bị Chu Thừa Nghiêu nắm rất nóng, anh biết mặt mình đỏ cỡ nào, hẳn là sẽ không đẹp.
Xe việt dã màu đen ngang nhiên lái tới, dừng trước mặt. Lâm Dã mở cửa xe đi lên kéo dây an toàn qua, điều chỉnh hô hấp mới quay đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu, "Tối cậu chưa ăn à?"
"Phì Phì và Thiên Minh giảm béo, hai ngày nay cơm không phải cho người ăn." Chu Thừa Nghiêu chọn mục tiêu, lái xe ra căn cứ, ánh mắt Lâm Dã rơi xuống hình xăm trên ngón tay hắn.
Đội một ăn cơm chung với nhau, đồ ăn sẽ được xem xét cho cả đội.
"Tối cậu phát trực tiếp à?"
"Ừm."
Lâm Dã muốn hỏi chuyện từng thành viên đội một, nhưng lại cảm thấy đường đột, cuối cùng cái gì cũng không hỏi. Chu Thừa Nghiêu dẫn anh tới quán lẩu, quán lẩu bên sông, điều kiện không tệ, có thể nghe được tiếng còi phát ra từ du thuyền trên sông. Lâm Dã nhìn ánh sáng rực rỡ ở xa, thành phố này một vùng phồn hoa.
Chu Thừa Nghiêu đưa thực đơn cho Lâm Dã, "Ăn gì?"
"Cậu chọn đi, tôi không kén ăn, gì cũng được." Lâm Dã không quen với ánh mắt sáng rực của nhân viên phục vụ đợi gọi món, anh sẽ rất ngượng ngùng.
Chu Thừa Nghiêu ghi món ăn xong thì trả menu cho phục vụ, "Uống rượu không?"
Lâm Dã lắc đầu, Chu Thừa Nghiêu để nước tới trước mặt Lâm Dã. Nhìn chăm chú Lâm Dã hồi lâu, ngón tay thon dài của Chu Thừa Nghiêu sờ miệng ly, để ly xuống nhìn thẳng Lâm Dã, "Anh muốn trở lại đấu trường không?"