Tuyệt Địa Sủng Ái

Chương 31: Chương 31:



Lâm Dã bối rối vài giây, không đủ não để tính, "Bạn gái cũ gì?"
Đuôi mắt Chu Thừa Nghiêu nhắm lại, ngón tay lập tức gõ xuống tay lái. Tên phế vật Lý Phi này, có thể làm thành chuyện gì? Tìm hiểu lâu như vậy liền tra được Lâm Dã có người bạn gái cũ, hay là giả!
"Trước đây có một nữ MC bảo vật quốc gia, nghe nói là bạn gái của anh."
"Gọi là gì?" Từ lúc nào Lâm Dã có thêm một người bạn gái, cái này gọi là bị yêu đương, nhà mộ tổ của bọn tung tin đồn nhảm còn tốt chứ?
"Cái gì Nguyệt."
Lâm Dã vặn lông mày, "Nguyệt Hạ?"
Còn nhớ rõ tên của cô ta, rất tốt. Chu Thừa Nghiêu kéo ống tay áo của đồng phục đội lên, cầm tay lái, ánh mắt chìm xuống, "Có một đoạn?"
"Không có." Lâm Dã cảm thấy chuyện này rất vớ vẩn, rốt cuộc ai đồn? Chuyện xấu không đáng tin như vậy cũng có người tin. Anh một lòng nhào vào trong huấn luyện, duy nhất tiếp xúc qua con gái là cái người dẫn chương trình Nguyệt Hạ kia, "Lúc ấy công ty yêu cầu phát sóng với cô ấy một thời gian."
Nguyệt Hạ từng theo đuổi Lâm Dã, thời điểm lần thứ nhất tỏ tình Lâm Dã đã từ chối. Anh là GAY, anh biết rõ mình không thích con gái, sau đó công ty giao nhiệm vụ phát sóng trực tiếp anh liền từng bước phát sóng theo, không có bất kỳ giao lưu nào với Nguyệt Hạ.
"Cô ấy từng công khai tỏ tình với anh."
Lâm Dã quay đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu một chút, sao Chu Thừa Nghiêu bát quái như thế? Nhưng khuôn mặt lạnh lùng đó, Lâm Dã cũng không nhìn ra mối khóe, "Bí mật tỏ tình cũng có, tôi từ chối."
"Vì sao?" Đầu ngón tay Chu Thừa Nghiêu xoẹt qua tay lái, duy trì bình tĩnh lãnh đạm, giống như tùy ý, "Nguyệt Hạ đó dáng dấp còn có thể."
Chu Thừa Nghiêu tìm ảnh Nguyệt Hạ, khuôn mặt người nổi tiếng.
"Cậu thích kiểu như vậy?" Mỗi một câu nói của Lâm Dã đều là hỏi từ trong nhịp tim rung động vang dội.
Chu Thừa Nghiêu nhìn qua Lâm Dã, ánh đèn dìu dịu rơi xuống trên mặt của anh, tóc Lâm Dã bị chiếu thành màu vàng xám. Lông mi của anh rất dài, phía dưới là đôi mắt trong veo.
Tôi thích anh.
"Còn anh thì sao?"
Lâm Dã lắc đầu, anh thích con trai, lời này nói thế nào?
Trong cái xã hội này vẫn có sự kỳ thị nhất định, Lâm Dã lo lắng, anh rất thích Chu Thừa Nghiêu, thu hồi vọng tưởng vẫn làm bạn bè còn có thể. Nếu như biết anh là GAY, Chu Thừa Nghiêu sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ cách xa sao?

Thẳng nam và GAY có vách tường ở giữa.
"Tôi chỉ muốn thi đấu." Lâm Dã uống một hớp nước lớn mới đ è xuống nhịp tim. "Không nghĩ tới."
"Từng yêu sao?"
"Không có." Lâm Dã dựa vào chỗ ngồi, dư quang nhìn bên mặt lạnh lùng của Chu Thừa Nghiêu. Cuống họng phát khô, anh uống xong còn lại nửa bình nước, mở miệng, "Cậu thì sao?"
Trong nháy mắt lời ra khỏi miệng, đầu óc Lâm Dã trống rỗng, đầu ngón tay anh đều đang run.
Trong lòng ầm ầm thở không nổi.
Bành trướng, lời gì cũng dám hỏi, thật sự là bành trướng!
Đến cùng ai cho anh dũng khí?
Nhẹ nhàng.
"Cũng không có." Giọng nói Chu Thừa Nghiêu lãnh đạm.
"Thật tốt." Lâm Dã cảm thán từ tận đáy lòng xong nhanh chóng phản ứng kịp, kiên trì giải thích, "Không nói chuyện yêu đương có thể chuyên tâm thi đấu, không bị phân tâm. Cậu còn nhỏ, qua mấy năm lại nói cũng không muộn."
Chu Thừa Nghiêu không có đối tượng? Vậy A Khốc chính là đang nói bậy rồi? Rất tốt, A Khốc ở chỗ Lâm Dã đã là hòm, sau này gặp một lần giết một lần.
"Thật sao?" Chu Thừa Nghiêu tăng thêm hứng thú liếc Lâm Dã, "Anh nghĩ như vậy?"
"Hiện tại vòng tròn này vẫn nông nổi, mà tuổi nhỏ mà nói, không thể phụ trách tốt tình cảm."
"Ừm?"
"Sự nghiệp không ổn định, chuyện tình cảm sẽ có rất khó lường. Thích hào quang hay là thích người này? Sau này ngã xuống thì sao? Còn có thể tiếp tục sao? Đây là nghề rất dễ bạo hồng [1] trong một đêm, cũng dễ dàng ngã vào đáy vực cái rắm cũng không bằng, rất nhiều thứ rất hư ảo." Lâm Dã lặng lẽ nhìn các đồng đội trước kia của anh đã từng bạo hồng trong một đêm, bọn họ đã từng cuồng hoan [2], bọn họ cũng đã ngã xuống, như bọt biển tan họp, "Nếu như đơn thuần thích ngủ với fan, cũng không cần suy nghĩ những vấn đề tôi nói."
[1] “Bạo” (爆) là "bùng phát", “hồng” (红) là “màu đỏ”, nghĩa là "đột nhiên rực rỡ". Bạo hồng: Rực rỡ nhanh và mạnh. Từ này hiện nay được giới trẻ Trung Quốc sử dụng với hàm ý chỉ ai đó "đạt được thành công và nhanh chóng nổi tiếng chỉ sau một đêm".
[2] Cuồng hoan: chè chén say sưa, hoan lạc, mặc sức vui vẻ, tha hồ vui chơi.
"Anh ngủ với fan à?"

Lâm Dã trực tiếp bị sặc nước, hung hăng ho khan, phía trước vừa vặn đèn đỏ Chu Thừa Nghiêu dừng xe vuốt lưng cho Lâm Dã. Cách một tầng vải vóc thật mỏng, hắn đụng phải lưng Lâm Dã, thật mỏng, rất gầy, xương cốt rõ ràng.
Mặt Lâm Dã đỏ lên, vội vàng đưa tay ra hiệu Chu Thừa Nghiêu đừng vuốt nữa, lại vuốt xuống dưới nữa anh liền nổ tung tại chỗ. Chu Thừa Nghiêu dừng tay lại, nhưng không có thu tay lại liền, tay hắn đặt trên lưng Lâm Dã. Ước chừng có mấy giây, tay của hắn chuyển qua ót Lâm Dã, xoa nhẹ một lúc. Tiếng cười trầm thấp từ lồ ng ngực của hắn truyền ra, mười phần gợi cảm, "K thần, tôi là fan của anh."
Sau đó thu tay lại ngồi thẳng khởi động động cơ, lái xe ra ngoài, làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Lâm Dã hoảng hốt nửa ngày chưa lấy lại tinh thần, đến căn cứ vẫn còn choáng, Chu Thừa Nghiêu có ý gì? Chuyện Chu Thừa Nghiêu là fan Lâm Dã, Lâm Dã đã sớm biết, cần cường điệu một lần nữa sao?
Xe vào căn cứ vừa dừng hẳn, Audi màu trắng ở sau liền lái tới, đèn xe lóa mắt. Chu Thừa Nghiêu nhíu mày hạ cửa sổ xe xuống quay đầu, cánh tay thon dài khoác lên trên cửa sổ xe, "Lý Phi anh có tắt đèn pha không?"
Cửa sổ xe Lý Phi cũng không đóng, một cước phanh lại, Thiên Minh ngồi ở ghế phó lái đụng đầu vào dụng cụ trên bục, ngao một tiếng hét thảm, "Phì Phì tôi thao anh a!"
Anh ta đẩy cặp kính dày cộm trên sống mũi xuống, quay người nhìn Chu Thừa Nghiêu, "Cái gì?"
Chu Thừa Nghiêu mở dây an toàn, đã tuyệt vọng với kỹ thuật lái xe của Lý Phi, đẩy cửa xe ra xuống xe, "Sau này anh đừng lái xe nữa, Trần Kiệt đâu?"
"Về Côn Sơn."
Thiên Minh từ trong ghế phó lái bò ra, quay người thẳng đến toilet căn cứ.
"Thiên Minh uống rượu?"
"Uống một chút." Lý Phi xuống xe xoay người tới ghế phó lái lấy ra hộp đồ ăn ngoài, "Mang đồ nướng cho cậu." Ngẩng đầu một cái nhìn thấy Lâm Dã ở phó lái của đại G, Lý Phi nha môt tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu, "K thần cùng với cậu?"
"Tôi ăn cơm tối rồi." Chu Thừa Nghiêu nghe được vị tiêu cay trong hộp liền từ bỏ suy nghĩ cho Lâm Dã ăn, cau mày nói, "Ngày mai có thi đấu Thiên Minh còn uống rượu? Không cân nhắc?"
"Uống rất ít, không có việc gì." Lý Phi nói, "Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi thôi."
"Đừng ăn đồ nướng, đều là tiêu cay."
"Tuổi còn trẻ quỷ mới dưỡng sinh." Lý Phi nhịn không được nhổ nước bọt, "Có muốn mai thả mấy củ cẩu kỷ trong bình giữ nhiệt cho cậu không?"
Ánh mắt Chu Thừa Nghiêu lạnh xuống, Lý Phi không cười giỡn nữa, nói, "Đều biết đều biết cậu tranh thủ thời gian mang K thần đi ngủ đi, sáng mai dậy sớm, mười giờ đã phải đi tới đấu trường, huấn luyện hai giờ."
Mang K thần đi ngủ?
Con ngươi màu đen của Chu Thừa Nghiêu nhẹ nhàng rơi xuống người Lâm Dã, lượn quanh một vòng tâm tình tốt rất nhiều. Tạm thời buông tha Lý Phi cùng Trần Minh, hai người kia ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ăn không chút tiết chế, không chút kiêng kỵ béo, giảm béo giảm chần chừ. Chu Thừa Nghiêu không muốn cho bọn hắn một ánh mắt, tay đút túi mở ra chân dài đi dạo vào trong căn cứ, "Mười giờ sáng mai, đến trễ phạt một ngàn."

Lý Phi cung tiễn Chu Thừa Nghiêu đến thang máy, Chu Thừa Nghiêu mới đưa tay ngăn cửa thang máy, chờ Lâm Dã phía sau.
"Ngày mai K thần có cùng đi không?" Lý Phi cảm thấy vị trí này của Lâm Dã vẫn rất lúng túng, vị trí dự bị của PUBG với những cái như L0L không giống nhau lắm, cơ hội thay phiên quá nhỏ. Nhà nước ép buộc vị trí dự bị, cũng chính là tùy tiện điền tên đội viên có tư cách tranh tài vô, sẽ không đưa lên đấu trường thật.
"Tại sao không đi?" Chu Thừa Nghiêu nhìn Lý Phi, "Anh còn không đi?"
"Đi đi." Lý Phi xoay người chạy.
Lúc đầu Lâm Dã muốn đợi chuyến thang máy sau, kết quả Chu Thừa Nghiêu trong thang máy chờ anh, còn cố ý chặn cửa thang máy. Lâm Dã bước nhanh vào, ấn xuống lầu bốn. "Cảm ơn."
Chu Thừa Nghiêu thu tay lại đứng ở đối diện, ngước mắt nhìn Lâm Dã chăm chú.
Tầng bốn, thang máy rất nhanh liền tới tầng bốn, Chu Thừa Nghiêu và Lâm Dã đồng thời đưa tay ra chặn thang máy, Chu Thừa Nghiêu hất cằm lên, "Anh ra trước."
Lâm Dã ra ngoài, toàn thân không được tự nhiên, Chu Thừa Nghiêu chiếu cố anh là chiếu cố phi thường cẩn thận, chính Lâm Dã cũng chưa từng để ý như vậy. "Vậy tôi về đây."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lâm Dã mở cửa đi vào đóng lại, ánh mắt thiêu đốt đó mới giống như biến mất, anh sờ mũi một cái. Câu ngủ với fan của Chu Thừa Nghiêu đó, có phải phối hợp với câu tôi là fan của anh ở phía sau không?
Chu Thừa Nghiêu đang trêu chọc anh?
Lâm Dã lau mặt một cái hít một hơi thật dài đâm thẳng vào toilet, cái suy nghĩ này rất lớn mật a.
Ngày hôm sau Lâm Dã dậy rất sớm, anh xuống lầu thu thập thiết bị ngoại vi thì đụng phải Trần Kiệt, Trần Kiệt ngáp một cái nhìn thấy Lâm Dã lấy bàn phím ở trước máy vi tính của Chu Thừa Nghiêu. Bối rối mấy giây, nói, "Nghiêu ca cho anh dùng máy tính?"
Lâm Dã: ". . ."
"Không thể dùng sao?"
Trần Kiệt đưa cho Lâm Dã một hộp sữa bò, "Trước kia Nghiêu ca không cho người ta đụng đồ vật của anh ấy."
Lâm Dã gật đầu, nói, "Tôi không biết cái này."
Chu Thừa Nghiêu để Lâm Dã dùng máy tính là chuyện quá thân mật, Trần Kiệt kinh ngạc xong phát hiện mình nói nhiều, vội vàng nói, "Cũng không có gì, Nghiêu ca để anh dùng chính là có thể."
Lâm Dã cất thiết bị ngoại vi vào trong ba lô để lên ghế, chỉ có thiết bị ngoại vi của Chu Thừa Nghiêu chưa cất, Lâm Dã đụng vào đồ của hắn thì không tốt nên cầm sữa bò đi ra ngoài, đến phòng ăn đụng phải huấn luyện viên Thẩm Mộc của đội một, Lâm Dã liền thuận tay đưa sữa bò cho Thẩm Mộc.
Lâm Dã chưa từng uống đồ người khác cho, lúc anh vừa đánh chức nghiệp, bởi vì uống một bình nước người khác cho xém chút chết trên đài.
Vì sao uống nước của Chu Thừa Nghiêu? Chu Thừa Nghiêu cũng không phải người khác.
"Sao dậy sớm vậy?"

"Không ngủ được." Lâm Dã mỉm cười, "Người già làm việc và nghỉ ngơi."
Mặc dù tuổi tác của anh và Thẩm Mộc chênh lệch có chút lớn, nhưng kinh nghiệm từng trải không khác nhau mấy, Lâm Dã và Thẩm Mộc không có cảm giác khoảng cách.
"Hai mươi ba tuổi đã già?" Thẩm Mộc húp cháo, nhìn Lâm Dã. "KG thế nào?"
Lâm Dã bóc trứng gà, nói, "Rất tốt."
Trước kia Thẩm Mộc cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, đánh CF thành danh, mười lăm tuổi chấn thương giải nghệ, biến mất mấy năm. Hiện tại lại ký nhập KG trở thành huấn luyện viên, một lần nữa trở lại đấu trường.
"Chúng ta còn chạm mặt ở đấu trường, có nhớ không?" Thẩm mộc cười một tiếng, nhìn Lâm Dã, "Trên S4, chúng tôi ngã trong tay các cậu ở vòng bán kết, chết rất thảm, năm đó đội các cậu lấy được á quân CFS."
Sau đó CF lạnh, FW thành lập phân bộ PUBG, Lâm Dã lại đi vào PUBG bắt đầu đánh thi đấu chức nghiệp.
Lâm Dã cắn một miếng trứng gà, lại nhìn Thẩm Mộc, anh không nhớ rõ người Thẩm Mộc này. Nhưng mà anh biết trận đấu kia, mươi sáu tuổi, thiếu niên không có gì lo sợ. Lão Vương nói đánh vào trận chung kết Lâm Dã có thể cầm mười vạn tiền thưởng, Lâm Dã liền đánh tới á quân.
Nhưng cái thành tích này cũng không có mang đến cho anh bao nhiêu tiền hay thêm ít danh tiếng, hoạt động của FW cũng ứng cái tên này, chính là phế vật. Rất nhanh Lâm Dã đã hoàn toàn lạnh, vẫn không ai biết anh như cũ, tiếp tục đánh tiếp cũng không có tiền.
"Đội chúng tôi bị cậu ấn xuống đánh." Thẩm Mộc chậc một tiếng, "Tân duệ chiến thần chính là mãnh."
Lâm Dã ngượng ngùng thả trứng gà xuống vươn tay, "Huấn luyện viên Thẩm, làm quen lại lần nữa, bây giờ tôi là người mới của KG."
Thẩm Mộc nhướng mày, đụng tay với Lâm Dã nói, "Hàn huyên chuyện quá khứ một chút thôi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi."
Lâm Dã thu tay lại thả nửa cái trứng gà xuống, nói, "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát. Cuồng sóng cỡ nào cuối cùng vẫn sẽ bị bao phủ, quy luật tự nhiên, không có chuyện gì tốt để nói." Trò chơi đổi một lứa lại một lứa, trò chơi không còn, quá khứ cũng bị thời gian bao phủ.
Lâm Dã nói xong cảm thấy mình như ông cụ non, không có ý gì, uống một hớp cháo yến mạch, "Chuyện cứ như vậy chứ sao."
Anh có thể bị nhiều người hận như vậy, cũng có nguyên nhân, tuổi trẻ thành danh, kiêu ngạo bất cần, đắc tội không ít người. Hình như anh cũng từng phát ngôn bừa bãi với Thẩm Mộc trước mặt, phong thủy luân chuyển, thật gai gai.
"Huấn luyện viên Thẩm, không lẽ cậu cũng đến châm chọc tôi đó chứ?"
"Thật sự không có châm chọc, chỉ là thổn thức nghề thể thao điện tử thật tàn khốc." Thẩm Mộc nói hơi ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu đang vào cửa, "U, A Nghiêu dậy sớm vậy?"
Lâm Dã quay đầu, phòng ăn là kính trong suốt từ trần đến sàn. Ánh nắng ban mai vừa vặn, lan tỏa tiến vào. Chu Thừa Nghiêu đi ra từ trong ánh sáng, màu da thiên trắng, chân dài thẳng khí thế nghiêm nghị. Có lẽ hắn chưa tỉnh ngủ, tuấn lông mày nhíu chặt rũ xuống mắt, đi đến kế bên Lâm Dã kéo ghế ngồi xuống.
"Ăn gì?" Lâm Dã kéo lý trí từ trong nhịp tim kinh tâm động phách [3] về, cưỡng ép dời mắt, múc cháo cho Chu Thừa Nghiêu. Lúc để xuống đụng phải tay Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu thuận thế liền cầm cổ tay của anh, Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu, Chu Thừa Nghiêu mặt không đổi sắc buông Lâm Dã ra, "Tay còn tốt chứ?"
[3] Kinh tâm động phách (惊心动魄) : Mất hồn mất vía

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.