Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 112: Ta Muốn So Tài Lại Với Mgươi!



Lò luyện đan nổ tung, từng mảnh nhỏ bay loạn khắp nơi. Trong đó có vài mảnh còn bay về phía Độc Cô Niệm.

Nếu như bị mảnh nhỏ lò luyện đan này đánh tới, nàng không chết cũng sẽ trọng thương.

Nhưng lúc này Độc Cô Niệm lại vẫn sửng sốt đứng ngây ra tại chỗ không nhúc nhích, toàn thân giống như đã hóa đá.

Ai cũng không kịp phản ứng qua. Không có người nào ngờ được sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Vị trưởng lão Vạn Dược môn đang ở gần nàng nhất muốn ra tay cứu giúp, nhưng cũng không kịp.

Nhưng trong nháy mắt khi Độc Cô Niệm đối mặt với nguy hiểm, một bóng người giống như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Độc Cô Niệm, không nói lời gì, trực tiếp một tay nắm lấy nàng nhấc lên, sau đó nhanh chóng tránh qua một bên.

Độc Cô Niệm tránh được một kiếp. Người ra tay cứu giúp nàng tất nhiên là Phương Lâm phản ứng nhanh nhất.

Ngoại trừ Phương Lâm ra, ai cũng không có cách nào ở trong thời điểm chỉ mành treo chuông như vậy, cứu được Độc Cô Niệm.

Mà lúc này, những mảnh nhỏ của lò luyện đan bị nổ nát vụn mới bắn ra bốn phía. Từng thứ cháy đen bắn đầy trên mặt đất.

Độc Cô Niệm bị Phương Lâm xách ở trong tay giống như xách con gà con, thần sắc mờ mịt một lúc lâu, vẫn chưa kịp phản ứng.

Một cảnh tượng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người trên đan đàn này, khiến cho tất cả mọi người không phản ứng kịp. Nhất là bên phía Vạn Dược môn còn giống như bị sét đánh.

Lúc này, vị trưởng lão Vạn Dược môn kia mới chạy tới bên cạnh Độc Cô Niệm. Hắn nhìn thấy Độc Cô Niệm bị Phương Lâm kéo theo, trên mặt lộ ra vẻ không thiện cảm, khiển trách:

- Nhanh thả nàng xuống!

Phương Lâm bĩu môi, tiện tay ném Độc Cô Niệm một cái. Độc Cô Niệm bị hắn trực tiếp ném xuống đất.

- Ngươi!

Trưởng lão Vạn Dược môn này nhất thời muốn nổi giận. Nhưng lúc này vị trưởng lão Đan tông cách đó không xa đã đi tới gần, hắn chỉ đành phải dừng lại.

Sau khi Độc Cô Niệm được đỡ dậy, lúc này nàng mới từ trong sự hốt hoảng khôi phục lại bình thường. Nàng quay đầu lại nhìn những mảnh vỡ của lò luyện đan, cùng với những thứ đen xì nằm rải rác trên mặt đất, trên mặt nàng lộ ra vẻ ảm đạm.

Cùng lúc đó, bên trong lò luyện đan của Phương Lâm có một làn khói trắng dâng lên. Ngay sau đó, mùi đan nồng đậm chậm rãi phiêu đãng. Vừa ngửi thấy mùi, đã khiến cho người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Giờ phút này, rất nhiều đệ tử Đan tông kích động vạn phần. Tất cả đều kêu lên. Cho dù là những người trước đó không ôm hy vọng gì về Phương Lâm lúc này cũng thoả thích hoan hô.

Các trưởng lão Đan tông cũng lộ ra vẻ tươi cười. Nhất là đám người Mộc Yến, Mạnh Vô Ưu càng vui mừng vô hạn. Bọn họ còn vui hơn là bản thân mình giành được chiến thắng trong trận so tài.

Trên thạch đài, Cổ Đạo Phong cũng lộ ra nụ cười mỉm khó có được. Tuy rằng trong lòng hắn vẫn cảm thấy phức tạp, nhưng lúc này hắn biết rõ ràng, mình chắc hẳn phải biểu hiện cao hứng một chút.

Trái lại, sắc mặt môn chủ Vạn Dược môn lúc này thật sự muốn liều mạng với màu của đáy nồi. Trong hai mắt hắn đầy vẻ phẫn nộ và khó tin.

- Cung môn chủ, xem ra hiện tại đã phân thắng bại.

Cổ Đạo Phong mỉm cười nói. Hắn chính là cố ý nói như vậy.

Lão nhân họ Cung thoáng cái đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn Cổ Đạo Phong.

- Cổ thủ tọa thực sự có thủ đoạn tốt. Trước đó ta đã nghe nói quý tông có một đệ tử hiểu được pháp pháp cổ Chấn Tam Sơn, ta vốn còn không tin. Hôm nay vừa thấy, thật sự làm cho lão phu được mở rộng tầm mắt.

Lão nhân họ Cung lộ ra vẻ mặt tức giận nói.

Cổ Đạo Phong cười ha hả:

- Làm gì có làm gì có. Độc Cô Niệm của quý môn cũng là kỳ tài đan đạo khó có được. Phương Lâm người này chỉ là có vận khí tốt mà thôi, không đáng để nhắc tới.

Lão nhân họ Cung vừa nghe được lời này, quả thật muốn nôn ra máu.

Lão nhân họ Cung thật sự căm hận, thật sự tức tối, quả thực tức muốn nổ phổi. Hắn vốn cho rằng cục diện thắng chắc, hiện tại lại hoàn toàn bị nghịch chuyển. Nếu như đổi lại thành những người khác, chắc hẳn sẽ bị tức giận đến nghẹn không thở nổi, lập tức ngất đi rồi.

Tuy rằng lão nhân họ Cung không bị ngất xỉu vì tức, nhưng trong ngực vẫn nghẹn một hơi, rất muốn tìm người phát tiết một hồi.

Một đám đệ tử của Vạn Dược môn lại cảm thấy mờ mịt. Đối mặt với những lời hoan hô của đệ tử Đan tông, bọn họ lại không nói nổi một câu.

Thua rồi. Một trận cuối cùng Vạn Dược môn đã thua. Tuy rằng còn chưa tuyên bố kết quả cuối cùng, nhưng kẻ ngu si cũng nhìn ra được, cho dù Phương Lâm luyện ra một viên Tinh Khí đan hạ phẩm, cũng có thể thắng lợi.

Bởi vì Độc Cô Niệm thậm chí còn không luyện ra được nổi một viên đan dược hoàn chỉnh.

Cho dù Phương Lâm lấy ra một viên đan dược nát nhất, không nhập lưu, hắn cũng thắng. Chung quy cũng tốt hơn một đám cặn thuốc của Độc Cô Niệm.

Các đệ tử Vạn Dược môn không có cách nào tiếp nhận được kết quả như vậy. Bọn họ chưa từng nghĩ tới phía bên mình sẽ thất bại, cũng vẫn rất khinh thường đệ tử Đan tông.

Nhưng lúc này, cho dù bọn họ cũng không có cách nào tiếp nhận nổi kết quả này, nhưng bọn họ vẫn không thể không nuốt vào quả đắng thất bại này.

Trong sự chú ý của vạn người, Phương Lâm đi tới trước lò luyện đan của mình, bình tĩnh mở nắp lò ra. Làn khói trắng càng nồng đậm hơn xông ra.

Đợi cho tới khi khói trắng tan hết, Phương Lâm lấy từ bên trong lò luyện đan ra ba viên đan dược no đủ.

Nhìn thấy ba viên đan dược này, thần sắc Độc Cô Niệm càng thêm buồn bã hơn. Nàng lặng lẽ cúi đầu.

Cả đám người của Vạn Dược môn lại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên ném đan dược trong tay Phương Lâm xuống đất hung hăng giẫm đạp lên vài cái.

Ba viên đan dược thành hình no đủ, tạm thời không quan tâm nó có phẩm chất thế nào, nhưng chỉ riêng phẩm tướng này đã rất tốt.

Nhìn lại đống cặn thuốc màu đen xì ở phía sau Độc Cô Niệm, thật sự không cách nào so sánh được với nó. Chỉ vừa liếc mắt nhìn cũng làm đám người của Vạn Dược môn cảm thấy phiền muộn.

Trưởng lão của Đan tông mỉm cười nhận lấy đan dược, đưa đến trên thạch đài. Chỉ có điều lão nhân này cũng hiểu rõ, việc đã đến nước này, đây cũng chỉ là một hình thức. Trận này Đan tông đã thắng.

Hai người Cổ Đạo Phong và lão nhân họ Cung nhìn ba viên đan dược này. Cổ Đạo Phong còn tốt, tương đối bình tĩnh. Nhưng lão nhân họ Cung này lại nhìn chằm chằm vào nó.

Ba viên Tinh Khí đan này đều đạt tới phẩm chất thượng đẳng, hơn nữa phẩm tướng vô cùng tốt, không có bất kỳ tỳ vết nào.

Có thể nói, cho dù Độc Cô Niệm luyện chế được Tinh Khí đan, chỉ sợ cũng không có cách nào thắng được ba viên đan dược này.

Lão nhân họ Cung im lặng không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba viên đan dược này.

Cổ Đạo Phong mỉm cười:

- Cung môn chủ, trận thứ ba này là đệ tử Đan tông ta thắng. Cung môn chủ chắc hẳn không có ý kiến gì chứ?

Lão nhân họ Cung rất muốn nói lão tử có ý kiến, hơn nữa còn là ý kiến rất lớn, nhưng căn bản lại nói không nên lời.

Cổ Đạo Phong thấy hắn không nói lời nào liền lập tức đứng dậy, cao giọng nói:

- Trận thứ ba, Đan tông Phương Lâm thắng!

Sau khi Cổ Đạo Phong tuyên bố kết quả, bên phía Đan tông hoan hô ầm ĩ. Bất luận là người lúc trước có quen biết với Phương Lâm hay không quen biết Phương Lâm, tất cả đều cuồng nhiệt la lên tên của Phương Lâm.

Mà vài những vốn tồn tại sự thù địch với Phương Lâm, ví dụ như đám người Đinh Tuyền Cơ, cùng với đám trưởng lão Triệu Đăng Minh, Vu Chấn đều im lặng không nói gì.

Đan tông cuối cùng thắng một trận, hơn nữa còn lấy một loại ưu thế áp đảo như vậy, đối thủ ngay cả một viên đan dược hoàn chỉnh cũng không hề chế luyện ra được ra, lại thua ở trong tay của Phương Lâm.

Tuy rằng ở trên phương diện thi đấu, Đan tông cũng không thắng, nhưng ít ra cũng không có thua. Hai bên xem như là đánh một trận không phân thắng bại.

Mặc dù là không phân thắng bại, nhưng xem như là một kết quả tốt cho Đan tông. Nếu như không có Phương Lâm, sợ rằng ngay cả kết cục không phân thắng bại này, bọn họ cũng khó có thể nhận được.

- Không! Ta không thua! Ta muốn so tài lại với ngươi!

Đúng lúc này, Độc Cô Niệm đang mất hồn mất vía đột nhiên quát to lên, giống như đã phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.