Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 117: Phương Lâm Giải Độc



Người của Lý gia đi rồi, nhưng Hình Thiên Tiếu lại không đi, hắn vẫn cắm thanh kiếm lớn màu đen ở trước sơn môn của Đan tông, bản thân lại ngồi khoanh chân ở trước thanh kiếm lớn, giống như một bức tượng đá, một người bảo vệ Đan tông.

Mà người của Lý gia vừa đi, lão nhân họ Cung bên trong Đan tông lập tức nhận được tin tức. Nhất thời gương mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.

Lý gia vừa đi, chẳng phải Vạn Dược môn hắn sẽ không còn viện quân sao? Vậy hắn còn có thể làm được gì?

Không có Lý gia giúp đỡ, chỉ dựa vào vài người bọn họ căn bản không ra được khỏi Đan tông.

Nghĩ tới đây, cho dù lão nhân họ Cung có bình tĩnh nữa, trên mặt cũng lộ ra vài phần bối rối.

Không có cách nào, đổi là ai cũng phải hoảng hốt.

Cổ Đạo Phong cũng nhận được tin tức. Khi biết được Lý gia đã bị Hình Thiên Tiếu ép lui, hắn nhất thời yên lòng.

- Cung môn chủ, hiện tại chúng ta không cần đi nghênh đón người của Lý gia nữa sao?

Cổ Đạo Phong vừa cười vừa nói.

Lão nhân họ Cung nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng Lý gia phế vật. Bình thường lúc nào cũng thổi phồng mình lợi hại tới mức nào, đến thời khắc mấu chốt lại rời khỏi vòng.

Lúc này, lão nhân họ Cung cố gắng trấn tĩnh. Hắn thầm nghĩ mình không thể rụt rè, nếu không tình thế sẽ càng thêm không ổn.

Chỉ thấy gương mặt lão nhân họ Cung bình tĩnh, nói:

- Chuyện của Lý gia tạm không nói đến, nhưng nếu như Độc Cô Niệm chết, Tử Hà tông ngươi vẫn nên suy nghĩ thật kỹ xem làm thế nào đối mặt với sự trả thù của Độc Cô gia đi.

Nghe được lão nhân họ Cung nhắc tới Độc Cô gia, trong lòng Cổ Đạo Phong cũng vô cùng lo lắng. Hắn không nhịn được nhìn về phía đan đàn bên kia.

Độc Cô Niệm vẫn nằm trên mặt đất. Đám trưởng lão của Đan tông và Vạn Dược môn vây quanh bên cạnh nàng. Phương Lâm đứng ở bên cạnh, thần sắc lạnh lùng thản nhiên, giống như Độc Cô Niệm trúng độc hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn.

Lúc này, trưởng lão hai bên hình như hoàn toàn quên đi tình cảnh giương cung bạt kiếm trước đó. Tất cả đều nóng lòng kiểm tra tình hình của Độc Cô Niệm, trầm tư suy nghĩ xem nên giải độc thế nào.

Những trưởng lão này đều là luyện đan sư có kinh nghiệm phong phú, trên người thường xuyên có mùi đan dược nồng đậm, cả đời không biết đã chế luyện bao nhiêu đan dược.

Nhưng những người này bó tay không làm gì được với độc trong cơ thể của Độc Cô Niệm. Thậm chí ngay cả trì hoãn độc tính, bọn họ cũng làm không được.

- Đây là độc gì vậy? Sao có thể lợi hại như vậy?

- Mặc dù độc tính không tính là quá mãnh liệt, lại bền bỉ mười phần!

- Độc thật kỳ lạ! Lão phu sống nửa đời người cũng chưa từng thấy qua.

...

Những luyện đan sư này tuy rằng khổ sở suy nghĩ, nhưng tinh thần đều tỉnh táo, đề nghị giải độc thế nào.

Phương Lâm vừa nhìn bộ dạng bọn họ như vậy càng bĩu môi. Đám lão nhân này hình như cảm thấy hứng thú về độc trong cơ thể của Độc Cô Niệm hơn. Về phần sống chết của Độc Cô Niệm ngược lại đã bị bọn họ đặt sang một bên.

Chỉ có điều, những lão nhân kia rất nhanh cũng hiểu được, Độc Cô Niệm sắp chết, vậy hậu quả đã không có cách nào tưởng tượng được. Ngay lập tức, bọn họ cũng chỉ có thể thi triển thủ đoạn, tới thử giải độc cho Độc Cô Niệm.

Trong chốc lát, độc trong người Độc Cô Niệm cuối cùng được trì hoãn. Độc Cô Niệm coi như kéo dài được một hơi thở.

Nhưng dù vậy, nàng cũng không thoát khỏi nguy hiểm. Những luyện đan sư này chỉ có thể trì hoãn được độc tính, nhưng không có cách nào hoàn toàn loại bỏ được độc tính.

Mạnh Vô Ưu lại liên tục dùng mắt ra hiệu cho Phương Lâm vài lần, ý là tiểu tử nhà ngươi tại sao còn không lấy giải dược ra?

Phương Lâm vẫn ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng không mấy tình nguyện. Bởi vì hắn rất ghét Độc Cô Niệm này, ước gì nhìn thấy nàng bị độc phát, qua đời.

Mạnh Vô Ưu nổi giận mắng:

- Phương Lâm, nếu như nàng chết, người của Độc Cô gia trả thù, ta lại đẩy tiểu tử ngươi ra ngoài đầu tiên!

Lúc này Phương Lâm mới đặc biệt không tình nguyện chậm rãi đi tới. Hắn tìm ở bên trong túi Cửu Cung một lúc lâu, mới lấy ra một bình, ném cho Mạnh Vô Ưu.

Mạnh Vô Ưu mở ra nhìn vào. Bên trong có ít chất lỏng màu đen, ngửi có mùi khó chịu.

Mạnh Vô Ưu nhíu mày:

- Đây rốt cuộc có phải là giải dược hay không?

Phương Lâm:

- Chính là giải dược.

Mạnh Vô Ưu dùng ánh mắt hoài nghi liếc mắt nhìn Phương Lâm. Nhìn thấy ánh mắt đó, Phương Lâm hận không thể đánh cho lão nhân này một trận.

Không có cách nào, Mạnh Vô Ưu thật sự lo lắng Phương Lâm lại lấy ra độc dược gì, trực tiếp độc chết Độc Cô Niệm. Dù sao theo Mạnh Vô Ưu thấy, Phương Lâm là một người cái gì cũng dám làm.

Thấy Mạnh Vô Ưu vẫn còn do dự, Phương Lâm không nhịn được nói:

- Trưởng lão, nếu không cho nàng dùng giải dược, nha đầu kia thật sự sẽ phải chết.

Mạnh Vô Ưu mắng một tiếng. Hắn đành kiên trì cho Độc Cô Niệm uống chất lỏng màu đen này.

Trưởng lão Vạn Dược môn vẫn lộ vẻ cảnh giác nhìn Mạnh Vô Ưu. Chắc hẳn hắn đang hoài nghi Mạnh Vô Ưu không có ý tốt.

Chỉ có điều chất lỏng này ngược lại quả thật có tác dụng. Sau khi Độc Cô Niệm uống vào, màu đen trên mặt rất nhanh đã nhạt đi, hơi thở dần dần khôi phục lại bình thường.

Bọn họ lại kiểm tra một hồi, phát hiện độc tính trong người Độc Cô Niệm quả thật đang nhanh chóng biến mất, không bao lâu sẽ hoàn toàn giải hết độc.

Nhìn thấy vậy sắc mặt các trưởng lão hai bên đều ửng đỏ, cảm thấy hết sức xấu hổ.

Mạnh Vô Ưu cũng như vậy. Thần sắc hắn cực kỳ phức tạp. Ở đây có nhiều trưởng lão như vậy, lại không giải được độc trên người của Độc Cô Niệm, vẫn phải chờ Phương Lâm lấy ra giải dược mới giải được độc. Điều này khiến cho đám trưởng lão bọn họ bình thường tự cho mình là cao thâm phải để mặt mũi vào đâu?

Độc Cô Niệm từ từ tỉnh lại, sắc mặt đã khôi phục trở lại bình thường. Tuy rằng gương mặt nàng vô cùng tái nhợt, nhưng ít ra không đen dọa người giống như vừa rồi.

Các trưởng lão Vạn Dược môn nhìn thấy Độc Cô Niệm không có việc gì nữa, đều lui trở lại. Những đệ tử Vạn Dược môn đứng chung một chỗ.

Mạnh Vô Ưu lại lại cho Độc Cô Niệm dùng hai viên đan dược củng cố, bồi dưỡng bản nguyên. Dù sao nha đầu kia thiếu chút nữa thậm chí không còn mạng sống, dùng ít đan dược bồi bổ bao giờ cũng tốt hơn.

Nhưng không nghĩ tới Độc Cô Niệm này vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên nàng làm không ngờ lại là quấn quít lấy Phương Lâm muốn so tài một trận.

- Ta muốn cùng ngươi so tài về khống chế lửa! Ngươi có dám hay không?

Độc Cô Niệm lắc người, đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.

Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng, không nói lời nào. Thoáng cái, hắn lại lấy ra thanh đoản kiếm, đằng đằng sát khí đi về phía nàng.

Mạnh Vô Ưu vội vàng ngăn cản Phương Lâm. Độc Cô Niệm cũng bị dọa cho giật mình. Vết thương trên cổ nàng còn chưa lành, nàng hơi sợ hãi lui về phía sau hai bước.

Phương Lâm cũng không phải thật sự muốn giết chết Độc Cô Niệm. Tuy rằng vừa rồi hắn muốn giết chết, nhưng lúc này đã không có cơ hội. Hắn làm như vậy chỉ muốn hù dọa Độc Cô Niệm một lát, để cho nàng đừng tiếp tục quấn quít lấy mình.

Độc Cô Niệm thực sự không nói nữa, chỉ có điều đôi mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Phương Lâm.

Nhìn thấy Độc Cô Niệm không có việc gì, mọi người ở chỗ thạch đài cũng hoàn toàn yên lòng.

- Cung môn chủ, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không?

Mặt Cổ Đạo Phong không thay đổi nói.

Lão nhân họ Cung cũng không ngốc. Bản thân mình bị đám người Đan tông vây quanh lâu như vậy, còn chưa động thủ, hiển nhiên đối phương cũng không phải nhất định muốn dồn mình vào chỗ chết. Trong lòng hắn cũng bình tĩnh lại.

- Cổ thủ tọa, chuyện hôm nay thật sự là do Vạn Dược môn ta không phải. Chẳng biết ngươi có thể mở một mắt lưới, thả chúng ta xuống núi hay không?

Lão nhân họ Cung trực tiếp mở miệng nói mềm mỏng.

Dù sao nơi này là địa bàn của Đan tông, ngay cả viện quân Lý gia cũng bị thủ tọa của Võ tông đuổi cho phải bỏ chạy. Nếu như hắn lại không cúi đầu nữa, đó không phải là cương quyết, mà là ngu xuẩn.

Lão nhân họ Cung có thể ngồi trên vị trí môn chủ của môt môn phái, cũng không phải là kẻ ngốc. Hắn biết thời điểm nên cúi đầu thì phải cúi đầu. Dù sao cũng sẽ không ít đi khối thịt nào, có thể còn sống sót rời đi là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.