Độc Cô Niệm cũng không đợi Phương Lâm phân phó, rất tự giác lại đi ra mở cửa.
Chỉ thấy một bóng người thiếu niên gầy yếu đứng ở ngoài cửa. Diện mạo của hắn xấu xí, đứng ở nơi đó có vẻ khẩn trương.
- Ngươi là ai?
Độc Cô Niệm lạnh như băng hỏi.
Thiếu niên kia thấy thái độ Độc Cô Niệm như vậy liền bị dọa cho giật mình. Hắn hơi sợ hãi lui về phía sau vài bước, nói:
- Phương Lâm sư huynh ở chỗ này sao?
Trên mặt Độc Cô Niệm lộ ra một tia giảo hoạt, nói:
- Ngươi tìm nhầm chỗ rồi. Phương Lâm không ở đây.
Người thiếu niên kia thoáng ngẩn người ra, sau đó lập tức ôm quyền xin lỗi Độc Cô Niệm, có hơi mất mát xoay người muốn chạy.
Lúc này, Phương Lâm cũng từ trong viện đi ra. Hắn tức giận trừng mắt với Độc Cô Niệm, sau đó nói với người thiếu niên kia:
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Thiếu niên liền vội vàng xoay người lại. Khi nhìn thấy Phương Lâm, hắn nhất thời lộ vẻ vui mừng.
- Phương Lâm sư huynh, ta là Trương Tiểu Hải, sư huynh còn nhớ ta không?
Giọng nói của người thiếu niên kia hơi gấp gáp nói.
Phương Lâm nhìn Trương Tiểu Hải này, suy tư một lát. Sau đó hắn đã nhận ra được, khi bản thân mình lúc trước còn là đệ tử Đan Đồng, ngược lại đã cùng người này nói chuyện mấy câu.
Tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, nhưng Phương Lâm có trí nhớ vô cùng tốt, vẫn có thể rất nhanh nhớ tới được.
- Trương sư đệ, là ngươi sao.
Phương Lâm nở nụ cười. Hắn cũng không hề thể hiện ra sự cao giá của đệ tử chính thức. Dáng vẻ hắn tươi cười hòa ái dễ gần khiến cho tâm tình Trương Tiểu Hải vốn thấp thỏm nhất thời được thả lỏng hơn rất nhiều.
- Phương sư huynh, ta biết lấy thân phận của ta không thể tùy ý tới bái kiến sư huynh. Chỉ là Lục sư muội xảy ra chuyện, chúng ta không tìm được người nào khác tới hỗ trợ, chỉ có thể đi cầu Phương sư huynh.
Vẻ mặt Trương Tiểu Hải này đầy khẩn cầu nói.
Phương Lâm nghe vậy liền hiểu rõ. Hóa ra là Lục Tiểu Thanh xảy ra chuyện, Trương Tiểu Hải này mới tìm mình nhờ tới cứu viện.
- Xảy ra chuyện gì?
Phương Lâm hỏi vội.
Trương Tiểu Hải lập tức nói lại chuyện Lục Tiểu Thanh gặp phải cho Phương Lâm biết. Phương Lâm nghe được liền nổi trận lôi đình.
Hóa ra, ba tháng trước có mấy đệ tử Võ tông tới Đan tông tìm người luyện đan cho bọn họ, vừa lúc gặp phải Lục Tiểu Thanh từ Bách Thảo viên trở về.
Mấy người đệ tử Võ tông này thấy Lục Tiểu Thanh đi một mình, lại có diện mạo xuất chúng mới động tâm. Bọn chúng không để ý tới sự phản đối của Lục Tiểu Thanh, không ngờ lén lút cưỡng ép Lục Tiểu Thanh ra khỏi Đan tông.
Chuyện này tất nhiên bị trưởng lão Đan tông phát hiện, lập tức đi tới Võ tông đòi người.
Người tuy rằng đòi trở về, nhưng mấy người đệ tử Võ tông này lại không chịu bỏ qua, cách ba tới năm ngày liền tới Đan tông tìm Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh đi tìm trưởng lão, nhưng cũng không có tác dụng gì. Mấy người đệ tử Võ tông này có bối cảnh không tầm thường, trưởng lão Đan tông bình thường căn bản không đắc tội nổi.
Chỉ cần mấy người đệ tử Võ tông này không đưa Lục Tiểu Thanh đi, như vậy trưởng lão Đan tông sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Lục Tiểu Thanh không có cách nào chỉ có thể đi nhờ Mạnh Vô Ưu.
Mạnh Vô Ưu tức giận, bắt hết tất cả mấy người đệ tử Võ tông này, hung hăng trừng phạt một trận, lúc này mới khiến cho bọn họ đàng hoàng được một thời gian.
Nhưng tiệc vui chóng tàn. Bởi vì một vài chuyện Mạnh Vô Ưu tạm thời rời khỏi Đan tông. Bởi vì lần trước Mộc Yến ở đại điện ngang nhiên chống đối Cổ Đạo Phong, bị Cổ Đạo Phong trừng phạt quay mặt vào tường suy nghĩ một năm.
Lục Tiểu Thanh mất đi trưởng lão giúp đỡ, làm sao có thể là đối thủ của mấy người đệ tử Võ tông này. Mỗi ngày nàng đều bị bọn họ dây dưa.
Lục Tiểu Thanh không chịu nổi sự quấy nhiễu của bọn chúng, hiện tại đã không dám rời khỏi chỗ ở của mình. Các đệ tử Đan Đồng khác tức giận lại không dám nói gì.
Trương Tiểu Hải và Lục Tiểu Thanh có quan hệ không tệ, khuyên nàng tìm đến Phương Lâm, nhưng Lục Tiểu Thanh lại từ chối. Nàng cảm thấy địa vị của nàng hiện tại quá thấp, không có tư cách nhờ Phương Lâm hỗ trợ.
Trương Tiểu Hải bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình tới đây.
Độc Cô Niệm ở bên cạnh nghe được mấy lời này, trên gương mặt xinh đẹp cũng đầy vẻ giận dữ, nói:
- Người của Võ tông các ngươi cũng quá khốn kiếp, tự nhiên quấn quít lấy một Đan Đồng nho nhỏ không tha, thực sự đáng giận!
Phương Lâm hít sâu một hơi, nói:
- Có biết bối cảnh của mấy người đệ tử Võ tông này thế nào không?
Trương Tiểu Hải do dự một lát, nói:
- Bọn họ tổng cộng có ba người. Một người bối cảnh lớn nhất tên là Vương Huyền Long. Phụ mẫu của hắn đều là trưởng lão của Võ tông. Hắn còn có một huynh trưởng là đệ tử chân truyền của Hình Thiên Tiếu thủ tọa Võ tông.
Phương Lâm khẽ nhíu mày. Thảo nào ba người Vương Huyền Long này không kiêng nể gì như vậy. Bối cảnh này quả thật đủ cứng. Trưởng lão Đan tông bình thường thật đúng là không có cách nào làm gì được bọn họ.
Nếu như người bình thường biết bối cảnh của Vương Huyền Long này thâm hậu như thế, sợ rằng căn bản sẽ không đi dính dáng vào, sẽ chọc ra một đống phiền phức lớn.
Nhưng Phương Lâm không giống vậy. Lục Tiểu Thanh và hắn có quan hệ rất tốt. Lúc đó khi mình còn là Đan Đồng cùng Khang Lộc phát sinh xung đột, Lục Tiểu Thanh lại hoàn toàn không do dự đứng ở bên cạnh mình.
Lúc này, Lục Tiểu Thanh gặp phải phiền phức, nếu như mình không quan tâm, tuy rằng người khác không nói gì, nhưng chính bản thân Phương Lâm sẽ cảm thấy băn khoăn.
Hơn nữa, bối cảnh thâm hậu thì sợ cái gì? Mình ngay cả Cổ Đạo Phong cũng dám chọc, mấy thằng nhãi con Võ tông lại tính là cái gì?
- Phương Lâm, chuyện này ngươi có quản hay không?
Độc Cô Niệm nhìn Phương Lâm, giọng nói cổ quái hỏi.
Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng, nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Độc Cô Niệm hừ một tiếng, nói:
- Nếu như ngươi không quan tâm, ta sẽ để ý tới.
Phương Lâm lắc đầu, nói:
- Với chút bản lĩnh này của ngươi, vẫn không cần ra tay tránh mất mặt xấu hổ đi.
Không đợi Độc Cô Niệm phản bác, Phương Lâm nói với Trương Tiểu Hải:
- Chuyện này ta quản.
Trương Tiểu Hải mừng rỡ. Hắn thấy Phương Lâm chính là đệ tử chính thức hiện tại có danh tiếng lớn nhất Đan tông, ngay cả Đan Tông Tứ Tú đều phải cho Phương Lâm mặt mũi. Có Phương Lâm ra tay, vậy ba người Vương Huyền Long này sẽ phải kiêng kỵ.
- Cầm khối ngọc giản này. Nếu như đám người Vương Huyền Long trở lại thì báo cho ta biết.
Phương Lâm lấy ra một khối ngọc giản giao cho Trương Tiểu Hải.
Trương Tiểu Hải tiếp nhận ngọc giản vội vàng ngàn ơn vạn tạ sau đó mới rời đi.
Phương Lâm đứng ở bên ngoài viện suy nghĩ một lát. Chuyện của Vương Huyền Long này không dễ dàng giải quyết như vậy. Mấu chốt là bối cảnh phía sau Vương Huyền Long này không quá dễ đối phó.
Nếu chỉ là ba người Vương Huyền Long, Phương Lâm cũng sẽ không để vào trong mắt. Nhưng làm cái gì cũng phải suy nghĩ tới hậu quả. Nếu như mình chống lại ba người Vương Huyền Long, khẳng định sẽ dẫn tới phụ mẫu của Vương Huyền Long chèn ép.
- Ài, xem ra vẫn phải sử dụng chút thủ đoạn.
Trong lòng Phương Lâm âm thầm nói. Hắn xoay người trở lại trong viện.
Ngày hôm sau, Phương Lâm đang chợp mắt, bỗng nhiên ngọc giản đưa tin chấn động. Bên trong truyền đến giọng nói vội vàng của Trương Tiểu Hải.
- Phương sư huynh, ba người Vương Huyền Long này lại tới.
Lúc này Phương Lâm liền chạy tới chỗ của Lục Tiểu Thanh. Độc Cô Niệm ban đầu còn muốn đi theo lại bị Phương Lâm cự tuyệt.
Nếu để cho Độc Cô Niệm đi theo, có trời mới biết được nàng sẽ chọc cho ra chuyện lớn gì nữa.
Khi Phương Lâm chạy tới, đúng lúc nhìn thấy được ba đệ tử Võ tông vây quanh bên ngoài phòng của Lục Tiểu Thanh, cười cười nói nói vô cùng tùy ý.
Xung quanh có không ít đệ tử Đan Đồng đang lặng lẽ nhìn. Có vài người trên mặt lộ vẻ không cam lòng, nhưng lại không có ai dám đứng ra giúp đỡ Lục Tiểu Thanh.
- Tiểu Thanh sư muội, ba người chúng ta vì muốn gặp nàng nên mỗi ngày mới đến đây. Nàng trốn thì có tác dụng gì? Còn không bằng đi ra gặp mặt chúng ta.
Vương Huyền Long này cười ha ha, thần sắc bừa bãi.
Lục Tiểu Thanh bỗng nhiên mở rộng cửa, căm tức nhìn ba người Vương Huyền Long: