Lão nhân họ Tô nói lời này với khí thế nghiêm nghị. Nếu như là người không mấy từng trải, thật sự sẽ tin hắn.
Nhưng Phương Lâm lại là người đã trải qua hai đời. Lời lão nhân họ Tô này nói thật dễ nghe, nhưng chỉ sợ cũng là có mưu đồ đối với mình.
Khả năng lớn nhất chính là lão nhân này nhớ thương Chấn Tam Sơn của mình, cho nên mới nói ra những lời này.
Nếu như mình chỉ là một người bình thường, sợ rằng Tô lão đầu này sẽ vô cùng lạnh lùng nhìn mình bị Lý gia khi dễ.
- Phương sư đệ, nhanh ra mắt Tô trưởng lão. Hắn là trưởng lão Đan Minh có địa vị tối cao ở đây.
Âu Dương Tĩnh thấy Phương Lâm có hơi sững sờ, lại nhỏ giọng nói.
Phương Lâm mỉm cười, cung kính hành lễ về phía lão nhân họ Tô.
Lão nhân họ Tô khẽ gật đầu. Ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Phương Lâm một lát, sau đó lập tức thong thả bước chân rời đi.
Một đám người Lý gia còn đang ở cách đó không xa. Chỉ có điều bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Nếu như là người bình thường bị nhìn chằm chằm vào như vậy, toàn thân đã sớm cảm thấy không được tự nhiên.
Phương Lâm thì hay rồi. Hắn hoàn toàn không để ý tới, ngồi ở chỗ đó vẻ mặt giống như lão thần, dường như đều không nhìn thấy đám người của Lý gia vậy.
Âu Dương Tĩnh cũng rất bình tĩnh. Nơi này là địa giới của Đan Minh, hắn là người của Đan Minh sẽ không sợ đám con cháu này của Lý gia.
Cho dù gia chủ hiện tại của Lý gia tới, cũng không có khả năng làm xằng làm bậy ở trước mặt nhiều người của Đan Minh như vậy.
Mà lão nhân họ Tô này cũng không rời khỏi đại sảnh, an vị trấn giữ ở trong đại sảnh. Tuy rằng xem ra bộ dạng hắn giống như mệt mỏi muốn ngủ, lại thường xuyên chú ý tới từng hành động cử chỉ của tất cả mọi người trong đại sảnh.
Bên phía Lý gia, vẻ mặt Lý Sùng lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt hoàn toàn không rời khỏi trên người Phương Lâm.
Lão nhân Lý gia này liếc mắt nhìn Lý Sùng, khẽ nói:
- Người này cũng phải tiến hành kiểm tra đánh giá luyện đan sư. Đối với ngươi, điều này cũng là một cơ hội.
Lý Sùng nhếch miệng lên:
- Thật sự là một cơ hội tốt. Hôm nay ta lại muốn giẫm đạp lên Phương Lâm này, để cho tất cả mọi người trong Càn quốc biết tới cái tên Lý Sùng của ta.
Lão nhân Lý gia trầm giọng nói:
- Đừng sơ ý. Trên người Phương Lâm này có phương pháp cổ Chấn Tam Sơn, không dễ dàng bị ngươi đạp đi như vậy. Nhất định phải lấy ra tất cả thực lực.
Lý Sùng gật đầu, trên mặt có vẻ tự tin. Cho dù trên người Phương Lâm có Chấn Tam Sơn, hắn vẫn cho rằng mình có thể giẫm người này xuống dưới chân.
Chỉ một lát sau, một người của Đan Minh đi ra. Hắn nhìn đám người của Lý gia bên này, lại nhìn Phương Lâm ở một phía khác, cao giọng nói:
- Mời hai mươi vị tham gia sát hạch của Lý gia tiến vào Thí điện.
Người kia dừng lại một lát, lại nói với Phương Lâm:
- Phương Lâm phải không? Ngươi cũng tiến vào cùng đi.
- Có thể sắp xếp để cho Phương sư đệ ta sát hạch một mình hay không.
Lời này vừa nói ra, đám người Lý gia bên kia lập tức đều lộ vẻ khinh thường.
- Thế nào? Chẳng lẽ là sợ sát hạch cùng chúng ta sao?
- Hóa ra Phương Lâm này chẳng qua cũng chỉ có như vậy.
- Thiên tài chó má gì chứ? Gặp phải thiên tài chân chính liền lộ ra.
...
Đám con cháu Lý gia này không chút khách khí châm chọc. Âu Dương Tĩnh tức giận không thôi. Hắn chỉ không muốn để cho Phương Lâm trong lúc sát hạch bị người của Lý gia làm phiền. Nhưng người Lý gia lại tưởng Phương Lâm sợ bọn họ.
Người của Đan Minh lộ ra vẻ mặt khó xử, giải thích:
- Âu Dương, không phải ta không sắp xếp. Đây là do Tô lão sắp xếp, ta cũng không giúp được ngươi.
Âu Dương Tĩnh biến sắc. Hắn lập tức lại đoán được ý đồ khi Tô lão an bài như vậy. Sợ rằng người này có dụng ý không tốt.
Phương Lâm thấy Âu Dương Tĩnh tức giận, vỗ nhẹ vào vai hắn:
- Sư huynh không cần nổi giận. Sát hạch cùng với đám phế vật Lý gia kia, không phải cũng có thể nổi bật lên thiên tài của ta hay sao?
Khi Phương Lâm nói ra lời này, hắn nói cũng không nhỏ. Đám người Lý gia cũng không phải là người điếc, tất nhiên đều nghe được rõ ràng.
Nghe được hai chữ phế vật, đám người Lý gia đột nhiên biến sắc. Sát ý của lão nhân Lý gia này càng thêm mãnh liệt, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay giết chết Phương Lâm.
- Vô liêm sỉ! Lại dám sỉ nhục chúng ta!
- Cùng tiến lên! Giết chết hắn!
- Đồ khốn kiếp nói khoác không biết ngượng!
...
Đám người Lý gia lộ ra thần sắc phẫn nộ. Tất cả đều la hét đòi giáo huấn Phương Lâm. Ngay cả Lý Sùng cũng sờ vào túi Cửu Cung.
- Đây là Đan Minh! Ai dám lỗ mãng?
Lúc này, mấy chấp sự Đan Minh đi ra, khuôn mặt lạnh như băng khiển trách.
Đám người Lý gia lập tức yên tĩnh trở lại. Lão nhân Lý gia này cũng ra hiệu cho bọn họ không nên vọng động.
- Được lắm. Ngươi là người đầu tiên dám sỉ nhục người của Lý gia ta như vậy.
Lão nhân Lý gia cười lạnh nhìn Phương Lâm. Trong mắt hắn có sát cơ hoàn toàn không che giấu được.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Phế vật chính là phế vật. Nói nhiều như vậy làm gì. Có người nào dám đụng đến ta không?
Cho dù lão nhân Lý gia cực kỳ kìm chế cũng thiếu chút nữa cũng bị Phương Lâm chọc tức đến mức hận không thể nhảy dựng lên. Đám con cháu Lý gia khác càng kêu loạn. Ai nấy đều cảm thấy giận dữ không kìm chế được.
- Đám người Lý gia này chính là thiếu mắng. Dù sao bọn họ cũng sẽ không khách khí với ta, ta cần gì phải cho bọn chúng mặt mũi?
Âu Dương Tĩnh không nói gì. Chỉ có điều suy nghĩ một lát hắn cũng thấy đúng. Đám người của Lý gia đã sớm muốn đối phó Phương Lâm. Cho dù Phương Lâm không sỉ nhục bọn họ, người của Lý gia cũng sẽ không bỏ qua cho Phương Lâm. Cùng với chịu đựng bị khinh bỉ, còn không bằng nhân lúc hiện tại người của Lý gia không làm gì được Phương Lâm, vui vẻ mắng ra vài lời.
Nghĩ tới đây, Âu Dương Tĩnh cũng bình thường trở lại.
Đám người Lý gia lải nhải đòi đánh trả, không ngừng nói ra các loại lời nói khó nghe. Ngược lại Phương Lâm cũng không nóng nảy, nói chung chính là mở miệng một phế vật đóng miệng một câu phế vật. Đám người Lý gia tức giận đến mức hận không thể xé xác Phương Lâm.
Ở trong những tiếng mắng chửi hỗn loạn không ngừng này, đám người Lý gia và Phương Lâm đều tiến vào trong Thí điện.
Không gian của Thí điện cực lớn đủ để chứa hơn một nghìn người. Trên có đỉnh vòm vẻ các hình vẽ thần bí khó lường.
Đập vào mắt chính là từng cái đan đỉnh nặng nề với phong cách cổ xưa, được xếp chỉnh tề ở trong Thí điện.
Tuy rằng những lò luyện đan này đều không nhóm lửa, nhưng tất cả mọi người vẫn cảm giác được nhiệt độ bên trong Thí điện này cao hơn bên ngoài.
Đồng thời trong không khí tràn ngập mùi của đan hỏa nồng đậm. Chỗ này hẳn là quanh năm suốt tháng luyện đan mới có thể tạo thành mùi vị như vậy.
Tô lão kia đã ở trong Thí điện. Trừ hắn ra còn có mấy chấp sự của Đan Minh đều chịu trách nhiệm kiểm tra đánh giá luyện đan sư cho đám người Lý gia và Phương Lâm lần này.
- Tiếp theo, ta đọc đến tên ai, người đó lần lượt đứng ở phía sau lò luyện đan. Lý Văn, Lý Sơn...
Một chấp sự Đan Minh cầm danh sách trong tay, đọc lên rất có thứ tứ.
Người được đọc tên đều đứng ở phía sau lò luyện đan. Phương Lâm là người cuối cùng được gọi tên.
Ngoại trừ Phương Lâm ra, những người khác đều là người của Lý gia. Loại cảm giác này thật đúng là kỳ diệu nói không nên lời.
Mặc dù đám con cháu Lý gia đó đứng ở phía sau lò luyện đan, cũng ào ào quay đầu lại nhìn Phương Lâm. Ánh mắt người nào người ấy nấy không tốt.
- Hôm nay tổng cộng có hai mươi mốt người tham gia kiểm tra đánh giá luyện đan sư. Sát hạch chia ra làm hai phần. Một là vấn đáp, hai là luyện đan. Người đạt tiêu chuẩn cả hai phần sẽ được tính là thông qua.
Chấp sự Đan Minh này còn nói thêm.
Lúc này, có người khác phân phát giấy bút, chia đến trong tay mỗi người.
- Trong sát hạch nghiêm cấm dối trá. Một khi phát hiện, trong vòng mười năm không được tham gia sát hạch!
Lúc này, Tô lão đứng ra nói. Tuy rằng lời nói của hắn nhẹ bỗng, nhưng nói ra lại khiến cho trong lòng không ít người ở đây run sợ.