Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 151: Muốn chơi lại chơi lớn



Chân mày Phương Lâm cũng nhíu lại, lộ ra vài phần kinh ngạc.

- Lý trưởng lão, không ngờ Lý gia các ngươi còn che giấu một thiên tài như vậy.

Tô lão vừa cười vừa nói.

Lão nhân Lý gia cười ha hả, trên mặt có vẻ đắc ý, trong miệng lại nói:

- Làm gì có. Đã khiến cho Tô lão chê cười.

Tô lão lắc đầu, mắt đầy thâm ý nhìn Lý Sùng này:

- Trên người mang hồn mạng đan hỏa, đây cũng không phải là thiên tài bình thường có thể có được.

Âu Dương Tĩnh đứng ở bên cạnh, sắc mặt có phần nghiêm trọng. Lý Sùng này tự nhiên nắm giữ hồn mạng đan hỏa. Điều này thật sự vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.

Chỉ có điều Âu Dương Tĩnh cũng không lo lắng gì. Mặc dù Phương Lâm không có hồn mạng đan hỏa, nhưng với thực lực của hắn muốn thông qua sát hạch sẽ không có vấn đề gì. Chỉ có điều sợ rằng sẽ bị Lý Sùng này cướp đi không ít danh tiếng.

Đám con cháu Lý gia khác nhìn thấy Lý Sùng thi triển ra hồn mạng đan hỏa, ai nấy đều lộ vẻ kính nể, e sợ và hâm mộ.

Hai mắt Phương Lâm vừa nhìn, đã nhận ra hồn mạng đan hỏa của Lý Sùng này không giống lắm là tự mình tu luyện được mà thu hoạch từ bên ngoài.

- Chỉ là hồn mạng đan hỏa mà thôi, cũng đáng để ngạc nhiên như thế sao?

Khóe miệng Phương Lâm hơi cong lên.

Lý Sùng quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Lâm, trong mắt này đầy vẻ khiêu khích không cần nói cũng biết.

Phương Lâm làm như không thấy, tập trung tất cả dược liệu chế luyện Dưỡng Tức đan vào bên trong lò luyện đan.

- Nếu muốn chơi, vậy phải chơi lớn một lần.

Trong lòng Phương Lâm thầm cười lạnh. Hắn nhìn đám con cháu Lý gia bốn phía xung quanh một lát, thầm nói một tiếng xin lỗi.

Ngọn lửa từ dưới lò luyện đan bay lên, chỉ có điều đó chỉ là ngọn lửa bình thường. Phương Lâm cũng có hồn mạng đan hỏa, nhưng hắn không muốn thi triển ra ở chỗ này.

Lý Sùng vẫn luôn âm thầm quan sát động tĩnh của Phương Lâm. Khi nhìn thấy hắn ném hết tất cả dược liệu vào bên trong lò luyện đan, liền biết được đợi lát nữa Phương Lâm sẽ lại muốn thi triển ra Chấn Tam Sơn.

Chỉ có điều Lý Sùng cũng sớm có phương pháp ứng phó. Chỉ thấy đầu ngón tay hắn liên tục bắn ra. Lại là mấy ngọn lửa bay ra. Chỉ thấy trong nháy mắt ngọn lửa trở nên cực kỳ lớn, trong lúc bay lên đã hoàn toàn bao phủ lấy lò luyện đan.

- Lửa lớn như vậy không sợ đốt hỏng các dược liệu sao?

Âu Dương Tĩnh chắt lưỡi nói.

Ánh mắt Tô lão nghiêm trọng, nói:

- Nếu như lão phu không nhìn nhầm, Lý Sùng đã khống chế hồn mạng đan hỏa của mình đến mức tùy tâm sở dục. Ngọn lửa này nhìn như tuy lớn nhưng nhiệt độ cũng không cao.

Âu Dương Tĩnh nghi ngờ nói:

- Hắn làm như vậy có ý nghĩa gì sao?

Tô lão nhếch miệng lên, lại nhìn về phía Phương Lâm:

- Tất nhiên là có ý nghĩa.

Âu Dương Tĩnh không hiểu được, nhưng Tô lão đã không nói gì nữa. Hắn cũng không tiện tiếp tục đặt câu hỏi, chỉ có thể nhịn xuống tò mò, xem tiếp.

Ngọn lửa lò luyện đan của Phương Lâm cũng cháy cực lớn. Chỉ có điều bởi vì hắn không có cách nào khống chế nhiệt độ của ngọn lửa, lò luyện đan rất nhanh đã bị nung đến đỏ ửng.

Theo luyện đan sư bình thường thấy, ngọn lửa lớn như vậy hoàn toàn là ngu xuẩn. Nếu không đủ lực khống chế, dược liệu bên trong lò luyện đan sẽ sớm bị thiêu hủy.

Phương Lâm không thi triển Nhập Vi Kim Đồng. Chỉ là Dưỡng Tức đan hoàn toàn không đáng để Phương Lâm tiêu hao thể lực tới thi triển Nhập Vi Kim Đồng. Hắn không cần nhìn, đã hiểu rõ tất cả tình hình bên trong lò luyện đan.

Ngoại trừ Phương Lâm và Lý Sùng ra, đám con cháu Lý gia khác đều đang hết sức chăm chú luyện đan, căn bản không có thời gian rảnh để quan tâm tới những người khác.

Đối với mấy người thiên phú bình thường như bọn họ, muốn chế luyện ra năm viên Dưỡng Tức đan đạt được phẩm chất trung đẳng, không có khả năng là chuyện đơn giản.

Có thể thời điểm bọn họ ở bên trong gia tộc chế luyện, xác suất thành công cũng không tệ lắm. Nhưng đến nơi này, hoàn cảnh khác nhau, tâm cảnh khác nhau, xác suất thành công cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Một ví dụ rất đơn giản, một luyện đan sư sử dụng quen lò luyện đan của mình, bảo hắn đột nhiên sử dụng lò luyện đan của người khác tới luyện đan, nhất thời cũng sẽ khó có thể quen được.

Những con cháu Lý gia biết trong lần sát hạch này, đám người mình hơn phân nửa trở thành vật làm nền. Nhưng trong lòng bọn họ cũng nghẹn một hơi, không hy vọng mình thất bại.

Thất bại, cái chữ này ở trong mắt của một gia tộc kiêu ngạo chính là sỉ nhục cực lớn.

Lần sát hạch này con cháu Lý gia thất bại, sau khi về đến gia tộc sẽ nhận được sự quan tâm giảm đi rất lớn, tài nguyên có thể thu được cũng sẽ lập tức giảm xuống.

Không thể trách gia tộc lãnh huyết vô tình. Sự thật là vật cạnh tranh trời lựa chọn, cá lớn nuốt cá bé. Gia tộc không có khả năng tiêu hao tài nguyên cho con cháu cá biệt không có tiền đồ. Bọn họ sẽ chỉ quan tâm chân chính tới những người có thiên phú, có thể có tiền đồ.

Cho nên, con cháu Lý gia đến đây sát hạch lần này không có ai muốn thất bại. Bản thân bọn họ ở trong gia tộc kiêu ngạo như vậy, bản thân cảm thấy kiêu ngạo, đồng thời cũng có cảm giác nguy cơ thật sâu.

Lý Sùng tất nhiên chói mắt. Nhưng trong lòng đám con cháu Lý gia khác làm sao không muốn trở thành Lý Sùng thứ hai.

Lúc này, đám con cháu Lý gia ai nấy đều đầu đầy mồ hôi, mắt cũng không dám chớp một cái, nhìn chằm chằm vào lò luyện đan trước người mình. Không người nào dám có một lát thả lỏng. Bọn họ sợ mình vừa buông lỏng, lò luyện đan trước người sẽ truyền đến tin dữ.

Phương Lâm nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên trong lò luyện đan.

Sùng sục sùng sục!!!

Khi bên trong lò luyện đan truyền đến loại âm thanh này, Phương Lâm lập tức mở mắt ra. Hắn biết thời gian đã đến.

Phương Lâm lập tức đứng phắt dậy, vận đủ khí lực, trong giây lát hung hăng một chưởng vỗ vào trên lò luyện đan.

Ầm!

Tiếng động thứ nhất vang lên. Lò luyện đan của Phương Lâm giống như bị một đòn nghiêm trọng, bắt đầu run rẩy mãnh liệt. Nhất thời toàn bộ bên trong Thí điện đều phát ra âm thanh kịch liệt do lò luyện đan không ngừng đập xuống mặt đất.

Đám con cháu Lý gia đều bị dọa cho giật mình. Tất cả quay đầu lại nhìn Phương Lâm.

Sắc mặt Lý Sùng thoáng đổi, ngón tay lại một lần nữa bắn ra. Ngọn lửa đang bao vây lấy lò luyện đan càng lúc càng mạnh hơn, giống như muốn phóng lên cao.

- Rốt cuộc đã tới.

Tô lão và lão nhân Lý gia đều cảm thấy tinh thần phấn chấn, nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.

Vẻ mặt Âu Dương Tĩnh cũng đầy hưng phấn, vội vàng muốn xem Phương Lâm thi triển Chấn Tam Sơn chân chính thế nào.

Ầm!

Chưởng thứ hai hạ xuống, âm thanh càng chấn động lòng người.

Giờ phút này, không chỉ là lò luyện đan của Phương Lâm. Các lò luyện đan khác bên trong Thí điện dường như bị lực lượng nào đó ảnh hưởng, tất cả đều chấn động.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Lò luyện đan của ta!

- Không tốt! Đây là Chấn Tam Sơn!

- Kết thúc! Toàn bộ kết thúc rồi!

...

Đám người Lý gia đều kinh ngạc kêu lên. Bọn họ nhìn lò luyện đan của mình đang run rẩy giống như bị động kinh. Bọn họ muốn ngăn chặn, nhưng ai nấy đều bó tay không làm gì được.

Sắc mặt lão nhân Lý gia tối đen một mảnh, giống như đáy nồi. Hai tay hắn âm thầm nắm chặt, trong mắt đằng đằng sát khí.

Lý Sùng cũng kinh hồn bạt vía. Cho dù hắn lấy hồn mạng đan hỏa của mình bao bọc lấy lò luyện đan, nhưng vẫn không thể khinh thường uy lực của Chấn Tam Sơn này. Bản thân lò luyện đan ở trong ngọn lửa của mình bảo vệ, không ngờ cũng có chút dấu hiệu không khống chế được.

Mà vào lúc này, tiếng động thứ ba đột nhiên phát sinh!

Lò luyện đan của Phương Lâm thoáng cái ngừng run rẩy, phát ra một tiếng ầm, rơi xuống đất. Một làn khói trắng dâng lên. Mùi đan đã theo đó tràn ngập ra.

Phụt phụt phụt phụt!!!

Những âm thanh liên tiếp không ngừng phát ra từ trong lò luyện đan của đám con cháu Lý gia. Nghe đến mấy âm thanh này, thần sắc của đám con cháu Lý gia bất kể nam nữ đều khó coi không khác gì gia gia chết.

Lão nhân Lý gia cũng nặng nề hừ một tiếng, mơ hồ có ý tứ không khống chế được muốn ra tay với Phương Lâm.

Âu Dương Tĩnh há hốc mồm. Trên mặt hắn đầy vẻ chấn động, lập tức cười ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.