Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 152: Mấy chuyện xấu của Phương Lâm



- Đan dược của ta! Đáng giận!!!

- Phương Lâm! Ta liều mạng với ngươi!

- Ngươi là tên đáng chém ngàn đao!

...

Một đám con cháu Lý gia điên rồi. Bọn họ cũng không để ý tới nơi này là Đan Minh, ai nấy đều tức giận gào thét muốn ra tay với Phương Lâm.

Bọn họ không có cách nào không điên được. Đám con cháu Lý gia cực cực khổ khổ mới chế luyện ra một lò Dưỡng Tức đan, lúc này tất cả đều bị hỏng, từng mùi khét tràn ngập ở trong toàn bộ Thí điện.

- Làm gì vậy? Nhiều người khi dễ ít người sao?

Bộ dạng Phương Lâm giống như gặp kẻ địch lớn, lớn tiếng kêu lên.

Nhưng lúc này đám con cháu Lý gia cũng mặc kệ người nhiều khi dễ người ít. Hai mắt bọn họ đã đỏ bừng, lửa giận ngút trời, chỉ thầm mong xé xác tên Phương Lâm kẻ gây họa này ra thành từng mảnh nhỏ.

- Đây là trọng địa của Đan Minh! Ai dám động thủ?

Tô lão đột nhiên tức giận quát một tiếng, uy áp vô hình giống như nhất thời ùn ùn kéo đến, bao phủ toàn bộ Thí điện.

Đám con cháu Lý gia đang muốn động thủ, tất cả lại giống như hóa đá không thể động đậy. Tất cả đều bị uy áp của Tô lão trấn áp.

Phương Lâm nhìn thấy đám con cháu Lý gia nhe răng trợn mắt với mình, vẻ mặt đầy căm phẫn, không cần nói cũng biết hắn vui vẻ tới mức nào, thiếu chút nữa thì bật cười.

- Tới đi. Không phải các ngươi muốn động thủ sao? Ta đứng ở chỗ này cho các ngươi đánh, các ngươi đánh được sao?

Phương Lâm cố ý cợt nhả nói.

Đám con cháu Lý gia không thể động đậy, ai nấy đều tức muốn nổ phổi, kêu loạn. Nhưng trong người có uy áp, bọn họ chỉ có thể nhìn Phương Lâm thể hiện đủ loại đắc ý, lại không hoàn toàn làm gì được hắn.

Lão nhân Lý gia nắm chặt hai tay, vang lên những tiếng rắc rắc vang dội. Thần sắc hắn có phần khó coi nhìn về phía Tô lão.

Tô lão lại hoàn toàn không nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Chỗ của Đan Minh, các ngươi không được lỗ mãng. Mười ba người của Lý gia sát hạch thất bại, lại thêm bất kính với Đan Minh ta, trong vòng ba năm không được bước vào Đan Minh.

Nghe vậy, ngoại trừ Lý Sùng ra, đám con cháu Lý gia khác đều biến sắc. Bọn họ hoảng sợ nhìn về phía Tô lão và lão nhân Lý gia.

Lão nhân Lý gia cũng sốt ruột, lớn tiếng nói:

- Tô lão, hành động này có phải hơi quá đáng không? Con cháu Lý gia ta còn chưa thật sự động thủ với Phương Lâm. Hơn nữa sở dĩ bọn họ thất bại cũng là do Phương Lâm này giở trò quỷ, chắc hẳn phải cho hậu bối của Lý gia ta có thêm một lần cơ hội mới phải!

Tô lão hừ một tiếng, liếc mắt nhìn lão nhân Lý gia:

- Lý trưởng lão, nơi này là Đan Minh, ta là người chủ sự trấn thủ ở nơi đây, tất cả do ta quyết định. Con cháu của Lý gia ngươi phạm vào quy định của Đan Minh ta lại phải bị trừng phạt. Cho dù là gia chủ của Lý gia ngươi tới cũng không thay đổi được.

Nghe được lời này, lão nhân Lý gia tức giận đến mức hận không thể cùng Tô lão này đại chiến ba trăm hiệp. Nhưng hắn vẫn phải cứng rắn nuốt cơn giận này xuống.

Người ta nói không sai. Nơi này là Đan Minh. Cho dù Lý gia ngươi ở Càn quốc làm mưa làm gió, ngay cả triều đình Đại Càn cũng không để vào mắt, nhưng đối mặt với Đan Minh, Lý gia ngươi nên kinh sợ thì vẫn phải kinh sợ.

Đừng nói là ngươi chính là một Lý gia, cho dù là mười Lý gia cộng lại một chỗ, cũng kém hơn Đan Minh.

Lão nhân Lý gia lại tức giận, lại có sát ý với Phương Lâm, cũng tuyệt đối không thể động thủ ở Đan Minh. Nếu hắn làm vậy, không chỉ không giết được Phương Lâm, còn kéo cả mình tiến vào trong. Đan Minh người ta cũng sẽ không cho gia chủ Lý gia ngươi mặt mũi gì, muốn xử ngươi thế nào thì xử như thế.

Nhưng lão nhân Lý gia thật sự tức giận, trong lòng cũng đang rỉ máu. Trong mười ba con cháu Lý gia này đáng lẽ phải có hơn phân nửa có thể trở thành luyện đan sư chân chính, nhưng lại cứng rắn bị hủy ở trong tay Phương Lâm.

Đây chính là ở Đan Minh. Nếu như ở nơi khác, lão nhân Lý gia cũng muốn liều cái mạng già lập tức giết chết Phương Lâm tại đây.

Sắc mặt của lão nhân Lý gia thâm trầm đến mức dọa người. Hắn không nói một lời nào. Hắn biết bất kể mình có nói cái gì, cũng không thay đổi được quyết định của Tô lão.

Mười ba người con cháu Lý gia lộ ra vẻ mặt tái nhợt, mất hồn mất vía bị chấp sự Đan Minh trục xuất khỏi Thí điện.

Lý Sùng đứng ở phía sau lò luyện đan của mình, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, cũng lộ ra một nụ cười gượng.

Vốn Lý gia vẫn người đông thế mạnh, lúc này chỉ còn lại một mình hắn. Mười ba người con cháu Lý gia khác vốn có tiền đồ tốt đẹp, tất cả đều bị đánh gãy ở trong tay Phương Lâm.

Tuy rằng Lý Sùng không quan tâm tới kết quả của mười ba người này, nhưng Phương Lâm hành động như vậy không thể nghi ngờ chính là hung hăng tát Lý gia một cái. Lý Sùng hắn thân là thiên tài đan đạo của Lý gia, tất nhiên cũng nuốt không trôi cơn giận này.

Ánh mắt Phương Lâm vừa lúc tiếp xúc với Lý Sùng. Ánh mắt Lý Sùng đầy âm độc. Vẻ mặt Phương Lâm lại tùy ý, giống như căn bản cũng không có để Lý Sùng vào trong mắt.

Lúc này, Tô lão, lão nhân Lý gia, Âu Dương Tĩnh cùng với mấy người chấp sự của Đan Minh đều nhìn Phương Lâm. Nhất là Tô lão. Trong mắt hắn lóe ra ánh sáng, giống như phát hiện ra chí bảo.

- Vốn cho rằng người này chỉ hiểu được chút da lông của Chấn Tam Sơn. Hiện tại xem ra, người này sợ rằng nhận được truyền thừa đan đạo cổ xưa, có khả năng thi triển ra Chấn Tam Sơn hoàn chỉnh như vậy, thật sự rất làm khó được. Ta nhất định phải thu Chấn Tam Sơn này vào trong tay.

Ánh mắt Tô lão lóe lên, trong lòng lại thầm nói với mình.

Âu Dương Tĩnh nhìn Phương Lâm, trong mắt đầy vẻ tán thưởng, cũng có vài phần xúc động.

Tuy rằng bản thân Âu Dương Tĩnh cũng tính là thiên tài, nhưng so với Phương Lâm, hắn cảm thấy mình thật sự không tính là thiên tài gì cả.

Về phần lão nhân Lý gia ngoại trừ hận vẫn là hận. Ban đầu, hắn hận bởi vì Phương Lâm có thân phận là đệ tử Tử Hà tông. Hiện tại hắn lại căm hận bởi vì Phương Lâm làm hại mười ba hài tử của Lý gia trong vòng ba năm không được bước vào Đan Minh.

Đây quả thực chính là hủy đi tiền đồ của mười ba con cháu Lý gia này. Có thể nói cho dù Phương Lâm không phải là đệ tử Tử Hà tông, Lý gia cũng không có khả năng buông tha Phương Lâm. Hai bên có ân oán gần như khó có thể hóa giải được.

- Thời điểm sát hạch kết thúc. Hai người các ngươi không được lại đụng vào lò luyện đan nữa. Đan dược chế luyện ra sẽ do chúng ta tới giám định.

Chấp sự Đan Minh này liếc mắt thoáng nhìn đồng hồ cát bên cạnh đã chảy hết, lập tức nói.

Mà giờ phút này, Phương Lâm đã hoàn thành một bước cuối cùng từ lâu. Lý Sùng cũng kết thúc luyện đan, lau ít mồ hôi trên trán.

Lý Sùng nghĩ lại, trong lòng vẫn tương đối sợ hãi. Hắn mặc dù biết trên người Phương Lâm có Chấn Tam Sơn cũng không có coi thường Phương Lâm, nhưng không nghĩ tới Chấn Tam Sơn của Phương Lâm lại lợi hại như vậy. Nếu như mình không đúng lúc sử dụng hồn mạng đan hỏa bảo vệ lò luyện đan lại, chỉ sợ cũng sẽ thua bởi Phương Lâm.

Hai người đều lui về phía sau mấy bước. Mấy chấp sự Đan Minh qua mở ra nắp lò luyện đan của Lý Sùng và Phương Lâm ra, lấy ra đan dược do hai người chế luyện.

Ánh mắt mọi người gần như đều tập trung ở trên đan dược của Phương Lâm. Tất cả đều muốn xem thử sau khi Phương Lâm thi triển Chấn Tam Sơn sẽ chế luyện ra được bao nhiêu Dưỡng Tức đan.

Phía bên Lý Sùng lại chỉ có lão nhân Lý gia nhìn. Lý Sùng tức giận đến mức trong ngực không ngừng lên xuống. Hắn căm hận Phương Lâm đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Một viên, hai viên, ba viên...

Mỗi khi chấp sự Đan Minh lấy từ trong lò luyện đan của Phương Lâm ra một viên Dưỡng Tức đan, trong lòng mấy người đều sẽ thầm đếm.

Khi bọn họ đếm tới chín, thần sắc mỗi người đều trở nên cổ quái.

- Làm sao có thể?

Lý Sùng trợn trừng hai mắt, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi ra ngoài.

Phía bên mình cũng chỉ luyện ra sáu viên, nhiều hơn số lượng đạt tiêu chuẩn một viên, xem như là thành tích vô cùng tốt.

Nhưng bên phía Phương Lâm không ngờ chế luyện ra được nhiều như vậy. Lúc này chấp sự Đan Minh vẫn đang không ngừng lấy từ bên trong lò luyện đan ra.

Mười hai, mười ba, mười bốn...

Mãi cho đến lấy ra viên Dưỡng Tức đan thứ mười tám, cơ mặt chấp sự Đan Minh này co giật, nhìn về phía bên trong lò luyện đan một lát, phát hiện quả thật không còn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.