Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 163: Một hồi giao dịch



Nghe thấy vấn đề này, Phương Lâm không suy nghĩ nhiều, rất thản nhiên trả lời:

- Vãn bối biết.

Tô lão ồ một tiếng, lộ ra vẻ nghiền ngẫm:

- Ngươi biết? Vậy ngươi nói xem, tình cảnh của ngươi bây giờ thế nào?

Phương Lâm yếu ớt nhìn Tô lão:

- Tình cảnh của vãn bối hiện tại rất nguy hiểm. Nếu như Tô trưởng lão có ý đồ với vãn bối, vãn bối cũng không có lực phản kháng.

Cơ mặt Tô lão co giật. Cho dù khả năng kìm chế của hắn không tệ, cũng thiếu chút nữa thì không nhịn được chửi ầm lên.

Ánh mắt của ngươi như vậy là sao? Ta đường đường là trưởng lão chủ sự một phương của Đan Minh, cho dù có ý đồ với ngươi, cũng sẽ không thể có thủ đoạn cứng rắn cướp lấy chứ? Nhiều lắm chỉ là sử dụng chút mưu mẹo, bộ dạng của ngươi giống như đề phòng cướp, rốt cuộc là đang đề phòng ai chứ?

- Ngươi rốt cuộc có hiểu ý của ta hay không?

Tô lão tức giận rống lên một câu.

Phương Lâm ngượng ngùng cười, nói:

- Vãn bối tất nhiên hiểu rõ. Lúc này đường trở về Đan tông, vãn bối sợ rằng không dễ đi.

Nghe vậy, ánh mắt Tô lão lóe lên. Hắn thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Hóa ra tiểu tử này vẫn luôn giả vờ ngốc, nhưng thật ra trong lòng lại hiểu rõ ràng hơn ai khác.

Phương Lâm tất nhiên hiểu rõ ràng tình cảnh trước mắt của mình. Lý gia muốn giết mình. Ở Tử Hà tông cũng có người muốn giết mình. Có thể nói là trong ngoài đều gặp phải kẻ địch.

Mạnh Triều Dương đã thông qua huy hiệu của Đan Minh nhắc nhở Phương Lâm, nói là phụ thân của Vương Huyền Long đã lặng lẽ rời đi Võ tông. Vào lúc này hắn rời khỏi Võ tông, còn có thể có chuyện gì? Nhất định là muốn xuống tay với Phương Lâm.

Mà ở Đan tông, Cổ Đạo Phong khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cơ hội rất tốt này, chắc hẳn cũng sẽ có người nửa đường tới chặn giết mình.

- Nếu ngươi đã hiểu rõ ràng, vậy lão phu lại nói thẳng với ngươi. Ngươi có thể lựa chọn ở lại Đan Minh, rời khỏi Tử Hà tông. Đan Minh ta sẽ bảo vệ ngươi bình an, bất kỳ kẻ nào cũng không động được tới ngươi.

Tô lão đi thẳng vào vấn đề nói.

Phương Lâm không nghĩ tới lão nhân này lại trực tiếp như vậy, vừa bắt đầu đã khuyên nói mình hoàn toàn gia nhập Đan Minh. Nếu như là người bình thường, gặp phải loại cục diện này, thật sự sẽ suy nghĩ một lát.

Chỉ có điều Phương Lâm không cần suy nghĩ nhiều. Trước mắt hắn vẫn không muốn phát sinh quá nhiều tiếp xúc cùng Đan Minh.

Nói chính xác là Phương Lâm bây giờ vô cùng bài xích với Đan Minh. Bởi vì chuyện độc đan sư, ở sâu trong lòng hắn đặc biệt phản cảm và xem thường Đan Minh.

Cho nên, không đến tình huống thật sự bất đắc dĩ, hắn chắc chắn sẽ không có quá nhiều vướng mắc với Đan Minh.

- Lòng tốt của trưởng lão, vãn bối xin nhận tấm lòng. Chỉ có điều vãn bối tạm thời sẽ không rời khỏi Tử Hà tông.

Phương Lâm cũng không có vòng vo, trực tiếp từ chối.

Tô lão nhíu mày. Hắn không rõ vì sao Phương Lâm này không cần suy nghĩ đã từ chối như vậy.

Phải biết rằng hàng năm có không biết bao nhiêu người khát vọng gia nhập Đan Minh, trở thành một phần tử của Đan Minh. Những người tới nịnh bợ Tô lão hắn, có thể xếp hàng từ cửa chính Đan Minh đến cửa thành Càn Đô.

Bản thân ta nói lời hay ý đẹp khuyên ngươi gia nhập Đan Minh, tiểu tử nhà ngươi tự nhiên lại không cảm kích?

- Phương Lâm, gia nhập Đan Minh đối với ngươi chỉ trăm lợi không có một hại. Những thứ Tử Hà tông có, Đan Minh chúng ta cũng có. Hơn nữa Đan Minh cường thịnh hơn Tử Hà tông rất nhiều. Ngươi chắc hẳn cũng hiểu rõ, gia nhập Đan Minh ngươi sẽ nhận được nhiều tài nguyên bồi dưỡng hơn, được danh sư đan đạo tốt nhất chỉ điểm. Lão phu có thể bảo đảm, lấy tư chất của ngươi trong vòng hai năm sẽ được trở thành chấp sự. Mười năm sau, ngươi thay thế lão phu trở thành chủ sự nơi đây, cũng không phải là không có khả năng.

Tô lão lời lẽ sâu xa nói.

Không thể không thừa nhận, lời Tô lão nói rất có lực hấp dẫn. Đáng tiếc người hắn gặp phải chính là Phương Lâm.

Quả thật Đan Minh có muôn vàn cái tốt. Nhưng Phương Lâm chỉ nhận thức một điểm, đó chính là có độc đan sư ở Đan Minh. Phương Lâm hắn xem thường làm bạn với bọn họ.

Phương Lâm lập tức ôm quyền nhìn Tô lão, vẻ mặt có phần áy náy, nói:

- Đa tạ lòng tốt của trưởng lão. Vãn bối đã quyết định sẽ không rời khỏi Tử Hà tông.

Tô lão tức giận đến mức muốn đập bàn. Mình cũng đã nói tới như vậy, tại sao tiểu tử này vẫn dầu muối không nhận?

Dù gì lão phu cũng là trưởng lão chủ sự ở đây, khuyên bảo như thế đã rất mất mặt, ngươi còn không nể mặt ta?

Nếu không phải Tô lão thực sự đang e ngại mặt mũi, đồng thời hắn cũng có phần tán thưởng Phương Lâm, nếu không đã sớm mở miệng khiển trách.

Tô lão lập tức giận dữ nói:

- Đã như vậy, lão phu cũng không khuyên ngươi nữa. Chỉ có điều Tử Hà tông này, ngươi sợ rằng cũng không thể quay về được. Nếu như muốn trở lại, Lý gia nhất định sẽ nửa đường chặn giết ngươi. Ngươi cảm thấy ngươi có hi vọng sống sót trở lại Tử Hà tông sao?

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ: Nào chỉ là một Lý gia, ngay cả phía bên mình cũng có người đi đối phó với mình.

Chỉ có điều Phương Lâm ngược lại rất bình tĩnh, xoa tay, vẻ mặt lưu manh:

- Tới thì tới. Binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn. Ta cũng không thể bởi vì sợ hãi mà không trở về Tử Hà tông chứ?

Tô lão cười lạnh:

- Ngu không ai bằng. Chờ tới khi ngươi bị người Lý gia giết chết, lão phu cũng sẽ không sai người ta nhặt xác hộ cho ngươi đâu.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

- Không cần Tô trưởng lão phải phiền lòng. Không có chuyện, ta liền đi đây.

Nói xong, hắn xoay người lại muốn rời khỏi đó.

- Trở lại!

Vẻ mặt Tô lão đầy bất đắc dĩ kêu.

Phương Lâm xoay người, nghi hoặc nhìn Tô lão:

- Tô trưởng lão còn có chuyện gì sao?

Tô lão không vui nói:

- Tiểu tử thối nhà ngươi có ý định nhử mồi ta sao?

Phương Lâm cười:

- Trưởng lão không đề cập tới, vãn bối tất nhiên cũng không dám nói ra.

Tô lão bất đắc dĩ. Hắn phát hiện Phương Lâm này hoàn toàn không giống tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, thậm chí còn vững vàng hơn cả mình.

Tô lão thở dài, nói:

- Phương Lâm, lão phu cũng không vòng vo với ngươi nữa. Ta hy vọng ngươi có thể giao phương pháp cổ Chấn Tam Sơn cho lão phu.

Lúc nói lời này, thần sắc Tô lão có thêm vài phần nghiêm túc, đồng thời có một ý tứ không cho phép cự tuyệt.

Phương Lâm tất nhiên nhận ra được, sợ rằng Tô lão nhất định phải lấy Chấn Tam Sơn của mình.

Phương Lâm lập tức mỉm cười:

- Vãn bối có thể giao Chấn Tam Sơn cho Tô trưởng lão. Chỉ có điều vãn bối cũng cần Tô lão giúp một chuyện.

Tô lão hỏi:

- Ngươi nói đi. Chỉ cần trong khả năng, ta có thể giúp ngươi.

Phương Lâm cười nói:

- Tất nhiên là tiền bối đủ khả năng. Chỉ cần tiền bối hộ tống vãn bối trở lại Đan tông là được.

Tô lão nhìn Phương Lâm. Thần sắc hắn thản nhiên, có vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Đây vốn chính là dự định của Phương Lâm. Lấy Chấn Tam Sơn tới trao đổi sự bảo vệ của Đan Minh. Nói chính xác hơn là sự bảo vệ của vị Tô lão này.

Tô lão trầm ngâm một lát, nói:

- Được, lão phu đáp ứng ngươi.

Phương Lâm liếc mắt nhìn Tô lão, sau đó vung tay lên. Ngọc giản bay ra.

Tô lão giơ tay tiếp lấy, thần sắc thoáng lộ vẻ kích động. Sau khi kiểm tra ngọc giản, trên mặt hắn càng lộ rõ sự vui mừng không thể kìm chế được.

- Tốt! Quả nhiên là Chấn Tam Sơn! Hoàn toàn giống với miêu tả trên sách cổ lão phu xem được!

Tô lão vui mừng bất ngờ nói.

Phương Lâm ôm quyền:

- Vãn bối đã giao Chấn Tam Sơn cho Tô trưởng lão, mong rằng Tô trưởng lão không nuốt lời.

Tô lão liếc mắt nhìn Phương Lâm:

- Nếu như lão phu nuốt lời?

Phương Lâm không nói một lời nào, trong tay xuất hiện một Dư Âm Bối.

Tô lão thấy vậy, nhất thời lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ:

- Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là đủ gian xảo.

Tô lão dừng lại một lát, sau đó còn nói thêm:

- Yên tâm đi, nếu lão phu đã đáp ứng ngươi, sẽ không nói lời mà không giữ lời. Khi nào ngươi muốn quay về Đan tông, nói cho ta biết một tiếng là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.