Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 165: Giết liền hai người



Phương Lâm nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp bay lên đá một cước, đạp Độc Cô Niệm đang đứng sững sờ bên cạnh bay ra ngoài.

Năm người Lý gia này ngược lại không để ý tới Độc Cô Niệm. Hình như bọn họ biết được bối cảnh của nữ tử này, không dám xuống tay với nàng. Mục tiêu của bọn họ chỉ là một mình Phương Lâm.

Dưới chân Phương Lâm lay động. Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp được hắn thi triển ra. Toàn thân hắn giống như vô hình giống như quỷ mị, dễ dàng như trở bàn tay trốn thoát khỏi sự bao vây của năm người kia.

Năm người đều nhất thời kinh sợ. Bọn họ phong tỏa bất kỳ vị trí nào Phương Lâm có thể trốn được, gần như đã hình thành sát cục, nhưng Phương Lâm vẫn cứng rắn trốn thoát.

Năm người khẽ giật mình, nhưng không có bất kỳ người nào dừng lại. Tất cả đều tiếp tục xông về phía Phương Lâm.

- Lý gia vì muốn giết ta, không ngờ phái ra năm người Địa Nguyên nhất trọng. Chỉ có điều muốn giết chết ta, như vậy còn chưa đủ!

Trong lòng Phương Lâm thầm cười lạnh. Thân hình hắn như gió như ảnh, hoàn toàn không thể tìm được quỹ tích nào. Hắn đùa giỡn năm người Lý gia này ở trong lòng bàn tay.

Một phía khác, Hoàng Vĩnh Thiên và lão nhân Lý gia này đang đấu với nhau. Cảnh giới của hai người tương đương nhau. Chỉ có điều đao pháp của Hoàng Vĩnh Thiên hung hãn, lại thêm đang lúc tráng niên, khí huyết tràn đầy. Lão nhân Lý gia lại đến lúc tuổi già, tình thế không thuận lợi bằng Hoàng Vĩnh Thiên.

Nhưng lão nhân Lý gia này dựa vào kinh nghiệm phong phú, trên tay có binh khí thực sự lợi hại, đấu cùng Hoàng Vĩnh Thiên ngược lại thành lực lượng ngang nhau.

Lão nhân Lý gia càng đánh trong lòng càng nóng nảy. Cho dù hắn đoán được Đan Minh có thể sẽ phái người hộ tống Phương Lâm, nhưng không nghĩ tới Đan Minh tự nhiên lại coi trọng người này như vậy, phái một người lợi hại như vậy tới hộ tống.

Hơn nữa thực lực của Phương Lâm cũng khiến cho lão nhân Lý gia giật mình không thôi.

Năm cao thủ Địa Nguyên nhất trọng Lý gia liên thủ với nhau, không ngờ trong lúc nhất thời cũng bắt không được Phương Lâm. Điều này nói ra sẽ có ai tin được?

Nhưng sự thực chính là như vậy. Năm người này của Lý gia đều có cảnh giới không thấp, thực lực cũng không kém. Bọn họ đều là cao thủ trong gia tộc. Nhưng Phương Lâm có thân pháp thật sự quá mức linh hoạt. Bọn họ căn bản không nhìn thấy được bóng dáng của Phương Lâm.

Trong lòng của lão nhân Lý gia âm thầm hối hận. Hắn vẫn đánh giá thấp Phương Lâm, đánh giá thấp mức độ coi trọng của Đan Minh về Phương Lâm.

Nếu sớm biết như vậy, hắn đáng lẽ phải liên hệ với gia tộc, phái một số cao thủ nữa đến đây.

Trên thực tế Lý gia cũng phái cao thủ qua, nhưng lão nhân Lý gia cảm thấy không nhất thiết phải làm vậy. Hắn cho rằng mình dẫn theo năm tộc nhân là đủ rồi, cần gì quan tâm tới cao thủ gia tộc phái tới làm gì.

Bây giờ nói gì cũng đã muộn. Tuy rằng hắn không ngờ tới tình hình lúc này, nhưng ít ra vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi sự khống chế. Hắn vẫn có cơ hội giết chết Phương Lâm.

Độc Cô Niệm bị Phương Lâm đạp một cước bay ra ngoài, đau đến nhe răng trợn mắt. Chỉ có điều lúc này nhìn thấy Phương Lâm bị năm người bao vây tấn công, nàng cũng không có thời gian để tính toán loại chuyện này. Trong lòng nàng ngược lại đang âm thầm lo lắng cho Phương Lâm.

Nàng rất muốn hỗ trợ, nhưng cảnh giới của nàng quá thấp, thậm chí còn chưa phải là Địa Nguyên. Nàng tiến lên chỉ có thể chịu chết.

Lúc này, Phương Lâm bị năm người truy đuổi. Ngay cả vận dụng Cửu Trọng Thiên lại thêm khả năng ngự phong, nhưng dưới sự liên thủ của năm người, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

Năm người của Lý gia vui mừng bất ngờ phát hiện, thân pháp của Phương Lâm hình như chậm lại. Điều này khiến cho năm người đặc biệt phấn chấn. Bọn họ cho rằng thân pháp này của Phương Lâm tuy rằng kỳ lạ, nhưng khẳng định tiêu hao cực lớn, không có khả năng thi triển lâu dài.

- Phương Lâm nhận lấy cái chết!

Năm người rống to hơn. Bốn người tách ra, nỗ lực hạn chế thân pháp của Phương Lâm. Người còn lại liều lĩnh, một kiếm đâm thẳng về phía Phương Lâm.

Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ kinh hoảng, giống như không nghĩ tới bốn người sẽ phối hợp ăn ý như vậy. Một kiếm kia gần như là tránh cũng không thể tránh, lao thẳng đến trước ngực của Phương Lâm.

Khi nam tử Lý gia kia lộ ra nụ cười dữ tợn, trong nháy mắt khóe miệng Phương Lâm cong lên. Tay trái hắn bỗng nhiên lộ ra trường kiếm lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt, giống như một con rắn độc đã chờ đợi từ lâu để phun độc xà, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Nam tử Lý gia này giật mình kinh ngạc. Hắn hoàn toàn không ngờ được kiếm của Phương Lâm tự nhiên lại nhanh như vậy.

Hắn không có thời gian phản ứng và tránh né, trường kiếm của Phương Lâm trực tiếp đâm xuyên qua cổ họng của nam tử Lý gia này.

Một kiếm thành công, dưới chân Phương Lâm thoáng di chuyển. Trong nháy mắt hắn đã rời khỏi vòng vây của bốn người khác, giống như đi dạo trong sân đình vắng vẻ, vẻ mặt ung dung.

Nam tử Lý gia bị hắn đâm xuyên qua cổ họng, thân thể lảo đảo. Trong tay hắn không còn sức, trường kiếm rơi xuống, máu tươi giốn như không cần tiền phun ra không ngừng.

Bịch!

Nam tử Lý gia này ngã trên mặt đất, tay chân co giật vài cái đã không còn thở nữa.

Bốn người khác thấy vậy, hai mắt đều muốn nứt ra, giận không thể kìm chế được.

Lão nhân Lý gia ở phía xa cũng thấy được cảnh tượng này. Hắn tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, trong lòng cũng đang rỉ máu.

Đây chính là cao thủ do Lý gia bồi dưỡng ra, tu vi Địa Nguyên nhất trọng, không có khả năng giống như rau cải trắng ven đường. Tộc nhân như vậy, chết một người lại ít một người. Muốn lại bồi dưỡng ra một người, không có khả năng không mất năm, sáu năm.

Hắn vốn cho rằng lần chặn giết này tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn. Nhưng lúc này không chỉ không giết được Phương Lâm, phía bên mình ngược lại đã chết một người.

Lão nhân Lý gia vừa tức vừa giận. Hắn bắt đầu liều mạng với Hoàng Vĩnh Thiên.

Hoàng Vĩnh Thiên thấy Phương Lâm không chỉ có thể tự bảo vệ mình, còn giết chết một người của Lý gia, không khỏi trầm trồ khen ngợi. Khi thấy Lý gia lão đầu này bắt đầu thật sự chiến đấu với mình, hắn cũng không dám khinh thường. Đao pháp của hắn trở nên càng nhanh chóng và mãnh liệt hơn.

Độc Cô Niệm ở cách đó không xa nhìn thấy Phương Lâm lợi hại như vậy, trái tim cũng tạm thời hạ xuống.

- Hóa ra tên đáng chết này lợi hại như thế. Còn làm hại ta lo lắng.

Trong lòng Độc Cô Niệm thầm oán giận nói.

Phương Lâm giết chết một người, áp lực giảm đi. Bốn người còn lại đều kinh hãi khi thấy cảnh tượng Phương Lâm đột nhiên ra tay như vậy. Trong lúc xuất thủ, trong lòng bọn họ lại che kín một tầng ám ảnh.

Trong lòng có ám ảnh, lúc bọn họ ra tay cũng có cảm giác bó tay bó chân, thường xuyên thận trọng hơn.

Nhưng bọn họ làm như vậy, lại càng cho Phương Lâm có thêm cơ hội.

Trước đó năm người bao vây tấn công, Phương Lâm muốn ra tay còn có phần khó khăn, bất đắc dĩ mới lấy yếu thắng địch.

Nhưng bây giờ bớt đi một người, thế bao vây tấn công của bọn họ lại không còn tồn tại. Hơn nữa trong lòng bốn người còn lại đều có lo lắng, ra tay lại còn mãnh mẽ giống như trước.

Bởi vậy, Phương Lâm không còn một mực dựa vào thân pháp tới né tránh nữa, mà chủ động ra tay.

Kiếm của Phương Lâm đặc biệt nhanh. Bốn người đều không ngờ được một luyện đan sư lại có kiếm pháp nhanh như vậy.

Chỉ thấy Phương Lâm một kiếm chiến đấu với bốn người, không ngờ hoàn toàn không rơi xuống hạ phong. Bốn người thậm chí có cảm giác khó có thể chống đỡ được.

Hoàn toàn không tưởng tượng được, kiếm của Phương Lâm chính là đơn giản trực tiếp, đâm thẳng vào chỗ yếu hại, vừa nhanh vừa độc.

Bốn người chỉ có lực chống đỡ, nhưng căn bản khó có thể lại uy hiếp được Phương Lâm.

Một tiếng hét thảm vang lên. Lại có một người của Lý gia vô tình trúng chiêu.

Chỉ có điều, hắn không phải là do bị trường kiếm của Phương Lâm gây thương tích, mà bị đoản kiếm màu xanh lục trên tay phải của Phương Lâm rạch rách một khối da thịt trên tay.

Mặc dù chỉ là trên lớp da bên ngoài, nhưng sắc mặt người Lý gia này rất nhanh đã biến đổi. Một khí đen từ miệng vết thương bắt đầu lan tràn ở bên trong thân thể với tốc độ cực nhanh. Đảo mắt đã thấy cả cánh tay của hắn đều đen lại.

- Có độc!

Ba người khác thấy vậy, càng thêm hoảng sợ. Tất cả đều cách xa thêm một ít.

Trên mặt của người thanh niên Lý gia bị trúng độc lộ ra vẻ thống khổ. Hắn muốn vung kiếm chém đứt cánh tay để tự bảo vệ mình. Nhưng còn không đợi hắn động thủ, khí đen đã vượt qua vai, lan tràn đến ngực hắn.

Xem tình hình thế này, hắn làm cái gì cũng không kịp nữa.

Thoáng cái, người thanh niên Lý gia này co quắp ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.