Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 167: Lại phát sinh sóng dữ



Thần sắc Hàn Hiểu Tinh cực kỳ lạnh lùng, hai mắt mất đi ánh sáng mờ mịt nhìn về phía trước.

Tuy rằng không nhìn thấy được, nhưng giờ phút này Hàn Hiểu Tinh lại biết được Phương Lâm ở sau lưng mình, cũng biết vị trí chỗ đại hán của Lý gia.

- Phương sư đệ, sư đệ không sao chứ?

Lại có một giọng nói vang lên. Phương Lâm quay đầu nhìn lại. Hóa ra Thanh Kiếm Tử người này cũng tới.

Thấy vậy, trái tim Phương Lâm cuối cùng cũng hạ xuống. Hai người Hàn Hiểu Tinh và Thanh Kiếm Tử xuất hiện, đại hán Lý gia này tất nhiên sẽ có hai người bọn họ đối phó, không cần mình quan tâm.

- Các ngươi tới cứu ta sao?

Chỉ có điều Phương Lâm vẫn hỏi một câu.

Hàn Hiểu Tinh không có bất kỳ phản ứng nào. Thanh Kiếm Tử thoáng ngẩn người ra, sau đó lập tức cười gượng nói:

- Không phải tới cứu ngươi, chẳng lẽ còn tới giết ngươi sao?

Phương Lâm thấy vậy đã hoàn toàn yên tâm. Xem ra hai người này thật sự tới giúp mình.

- Đã như vậy, làm phiền hai vị.

Phương Lâm ôm quyền nhìn Thanh Kiếm Tử nói.

Thanh Kiếm Tử gật đầu. Hắn lập tức lại đứng ở bên cạnh Hàn Hiểu Tinh. Đôi mắt hắn trở nên đặc biệt sắc bén, nhìn chằm chằm vào đại hán Lý gia này.

Sắc mặt đại hán Lý gia đầy thâm trầm, trong lòng ảo não không thôi.

Hắn là một cao thủ Địa Nguyên lục trọng, ra tay đối phó với một luyện đan sư Địa Nguyên nhất trọng, không ngờ lại không thể làm được.

Nếu như điều này truyền đi, danh tiếng của hắn ở Lý gia hẳn sẽ thối hoắc.

Lúc này, Hàn Hiểu Tinh và Thanh Kiếm Tử xuất hiện càng làm cho trong lòng đại hán Lý gia tuyệt vọng. Có hai người này ở đây, sợ rằng mình cũng không có cơ hội có thể ra tay với Phương Lâm nữa.

Tuy rằng đại hán Lý gia rất có lòng tin về thực lực của mình, nhưng đối với Hàn Hiểu Tinh và Thanh Kiếm Tử, hắn vẫn không quá nắm chắc. Dù sao hai người này đã nổi tiếng là lợi hại.

- Lý Tống Văn, hóa ra là ngươi.

Thanh Kiếm Tử nhìn chằm chằm vào nam tử Lý gia này một hồi, bỗng nhiên cười nói.

Lý Tống Văn hừ một tiếng, nói:

- Là ta thì sao?

Thanh Kiếm Tử gật đầu, không nói gì. Hắn lại nhìn về phía Hàn Hiểu Tinh bên cạnh.

Giọng Hàn Hiểu Tinh lạnh lùng cứng rắn nói:

- Lý Tống Văn, dám đụng đến người của Tử Hà tông ta, ngươi không sống được tới ngày mai!

Hàn Hiểu Tinh nói xong liền trực tiếp động thủ. Nàng cũng không muốn nói nhiều với loại người này.

Nàng vốn chính là một người có thể động thủ lại không nhiều lời vô ích. Hơn nữa, đối thủ là người của Lý gia, sát ý của Hàn Hiểu Tinh càng lẫm liệt hơn.

Hàn Hiểu Tinh vừa động thủ, Thanh Kiếm Tử tất nhiên cũng không có nhàn rỗi. Hắn rút thanh kiếm gài ở phía sau lưng ra, từ mặt bên xông về phía Lý Tống Văn.

Sắc mặt Lý Tống Văn nghiêm trọng vô cùng. Hắn móc ra một cây trường thương liên tục gầm lên giận dữ, chiến đấu cùng hai người Hàn Hiểu Tinh và Thanh Kiếm Tử.

Lấy một địch hai!

Chỉ có điều tình hình chiến đấu lập tức rõ ràng. Thực lực của Lý Tống Văn tất nhiên rất mạnh, nhưng Hàn Hiểu Tinh và Thanh Kiếm Tử hoàn toàn không yếu hơn hắn.

Chỉ một người trong bọn họ cũng đủ để sánh ngang với Lý Tống Văn, càng chưa nói hai người liên thủ.

Chỉ thấy trường thương trong tay Lý Tống Văn tuy rằng vung vẩy đầy uy lực, giống như một tấm lưới lớn kín không một kẽ hở, không ngừng ngăn cản thế tấn công của Hàn Hiểu Tinh và Thanh Kiếm Tử.

Nhưng rất nhanh, Hàn Hiểu Tinh đã một quyền đánh cho trường thương này gãy thành hai đoạn. Thanh Kiếm Tử nắm lấy cơ hội, nhanh như gió lốc một kiếm đâm chếch tới.

Cho dù Lý Tống Văn có phản ứng cực nhanh, cũng bị một kiếm này tổn thương đến da thịt, lưu lại một vết thương ở bên thắt lưng.

Thanh Kiếm Tử một đòn thành công lại hoàn toàn không có dự định buông tha cho Lý Tống Văn. Trường kiếm của hắn giống như một con rắn độc xảo quyệt, không ngừng đâm về phía các điểm yếu hại của Lý Tống Văn.

Kiếm của Thanh Kiếm Tử nhanh hơn Phương Lâm. Dù sao mười sáu chiêu kiếm vô danh Phương Lâm học được cũng là từ trong kiếm phổ do Thanh Kiếm Tử đưa qua. Thanh Kiếm Tử tất nhiên càng nắm giữ thành thạo hơn Phương Lâm.

Lý Tống Văn liên tục tránh né, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Kiếm của Thanh Kiếm Tử quá nhanh, hơn nữa một kiếm tiếp một kiếm gần như hoàn toàn không dừng lại. Điều này làm cho Lý Tống Văn có lòng muốn đánh trả, cũng khó có thể làm được.

Càng đòi mạng hơn là Hàn Hiểu Tinh thường xuyên chuẩn bị cho Lý Tống Văn một đòn trí mạng.

Lý Tống Văn đơn giản là một cái đầu phải tách làm hai. Chống đỡ Thanh Kiếm Tử đã đủ khó khăn, lại thêm một Hàn Hiểu Tinh càng kinh khủng hơn, Lý Tống Văn hắn làm sao có thể là đối thủ được?

Biết rõ không địch lại còn cứng rắn đánh tới, vậy không gọi là anh dũng mà gọi là kẻ ngu si.

Lý Tống Văn không phải là kẻ ngu si. Hắn thấy tình thế không ổn, biết mình khó có thể đối phó được hai người Hàn Hiểu Tinh và Thanh Kiếm Tử. Nhân lúc Thanh Kiếm Tử xuất kiếm, hắn đánh ra một chưởng, sau đó xoay người bỏ chạy.

Hắn không có cách nào, không chạy không được. Nếu đánh tiếp nữa, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn cũng phải bỏ lại ở chỗ này.

Lý Tống Văn đánh không lại người khác, ngược lại chạy trốn rất nhanh, Thanh Kiếm Tử cũng không đuổi theo. Nhưng Hàn Hiểu Tinh lại trực tiếp đuổi theo.

Thân hình Hàn Hiểu Tinh còn nhanh hơn Lý Tống Văn kia. Phương Lâm ở cách đó không xa nhìn thấy cũng hết sức kinh ngạc. Hàn Hiểu Tinh này tuy rằng mắt nhìn không thấy, nhưng thực lực toàn thân quả thật kinh người.

Thời khắc Lý Tống Văn đang chạy trối chết, nhìn thấy Hàn Hiểu Tinh tự nhiên không ngừng theo sát, hắn thiếu chút nữa chửi ầm lên.

- Ngươi nghĩ rằng ta không làm gì được ngươi sao?

Lý Tống Văn giận dữ hét.

Mặt Hàn Hiểu Tinh không đổi sắc, nói:

- Ta nói ngươi phải chết, ngươi nhất định phải chết!

Lý Tống Văn quả thực phát điên rồi. Tại sao hắn lại gặp phải một kẻ biến thái như vậy?

Mà trong lúc Hàn Hiểu Tinh truy sát Lý Tống Văn, Thanh Kiếm Tử đã trở lại bên cạnh Phương Lâm. Hắn vừa muốn nói, bỗng nhiên thần sắc nhất thời biến đổi. Trong giây lát hắn chém một kiếm về phía sau lưng Phương Lâm.

Phương Lâm bị dọa cho giật mình. Hắn còn tưởng rằng người này muốn chém mình.

Khi phía sau vang lên tiếng xé gió, Phương Lâm mới hiểu được, ban đầu vốn có người tới phía sau lưng mình, hơn nữa xem bộ dáng này hẳn là kẻ địch chứ không phải bằng hữu.

Phương Lâm vội vàng né qua một bên. Khi hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người xuất hiện sau lưng mình chính là một nam tử trung niên. Trên mặt người này lộ rõ sát ý hoàn toàn không che giấu.

Phương Lâm không quen biết người này, nhưng Thanh Kiếm Tử hình như nhận ra. Sau một kiếm ép hắn lui lại, Thanh Kiếm Tử cũng không xuất thủ nữa.

- Vương trưởng lão, quả nhiên là ngươi!

Thanh Kiếm Tử lạnh giọng nói.

Vương trưởng lão này chính là Vương Thiên Mộc phụ thân của Vương Huyền Long. Lần này hắn lặng lẽ rời khỏi Võ tông, chính là muốn đến giết Phương Lâm.

Lúc đầu Phương Lâm còn không biết người kia là ai. Nhưng vừa nghe nói là Vương trưởng lão, hắn gần như đã đoán được người này đến chắc hẳn là vì Vương Huyền Long. Đây hẳn chính là phụ thân của Vương Huyền Long, trưởng lão của Võ tông.

Thần sắc Vương Thiên Mộc cũng khó coi. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Thanh Kiếm Tử lại ở chỗ này. Vừa rồi hắn còn muốn nhân lúc Thanh Kiếm Tử không chú ý giết chết Phương Lâm, nhưng vẫn thất thủ.

Vương Thiên Mộc biết rất rõ ràng, chuyện mình tới giết Phương Lâm căn bản không thể để lộ ra. Nhưng có Thanh Kiếm Tử ở đây, nếu như hắn giết chết Phương Lâm, vậy Thanh Kiếm Tử tất nhiên sẽ không giúp hắn che giấu chuyện này.

Dù sao Thanh Kiếm Tử chính là người có tiếng ghét ác giống như thù, lại không có giao tình gì với Vương Thiên Mộc hắn.

Trừ khi, hắn cũng giải quyết được cả Thanh Kiếm Tử.

Nhưng Vương Thiên Mộc vẫn hiểu rất rõ ràng, thực lực của Thanh Kiếm Tử này không tầm thường. Cho dù bản thân mình là trưởng lão, cũng không nhất định có thể giết chết được người này.

Trong lòng suy nghĩ hết lần này đến lần khác, Vương Thiên Mộc đã có một ý nghĩ. Có Thanh Kiếm Tử ở đây, hắn không giết chết được Phương Lâm.

- Thanh Kiếm Tử, tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?

Vương Thiên Mộc đặt câu hỏi trước.

Thanh Kiếm Tử cười lạnh:

- Ta ở chỗ này, tất nhiên là đến vì Vương trưởng lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.