Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 191: Chủ Ý Của Phương Lâm



Hóa ra, Cổ Đạo Phong có một nhi tử độc nhất, tên là Cổ Hàn Sơn, hiện tại đã là một trong những đệ tử chân truyền của Đan tông.

Trước khi Phương Lâm tới đến Đan tông, thiên tài kiêu ngạo nhất Đan tông chính là Cổ Hàn Sơn.

Bởi vì Cổ Hàn Sơn được Cổ Đạo Phong tự mình dạy dỗ, còn có tài nguyên tu luyện người bên ngoài khó có thể có được. Cho nên có thể nói là con đường Cổ Hàn Sơn đi cực kỳ bằng phẳng, sử dụng thuận buồm xuôi gió để hình dung cũng hoàn toàn không quá đáng.

Toàn bộ Đan tông đều cho rằng Cổ Hàn Sơn sẽ là người đảm nhiệm vị trí thủ tọa Đan tông tiếp theo.

Nhưng sau khi Phương Lâm xuất hiện, danh hiệu đệ nhất thiên tài Đan tông này của Cổ Hàn Sơn lại không tồn tại nữa.

So với Cổ Hàn Sơn, Phương Lâm một không có tài nguyên, hai không có bối cảnh, ba không có danh sư dạy dỗ, nhưng hắn chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn một năm, từ một đệ tử Đan Đồng nho nhỏ nhảy một cái trở thành đệ tử trung đẳng, còn có thân phận luyện đan sư nhị đỉnh.

Không chỉ có như vậy, Phương Lâm còn nắm giữ có các thuật luyện đan Chấn Tam Sơn, Nhập Vi Kim Đồng, ở phương diện đan đạo đã đánh bại đệ tử thượng đẳng, còn ở trong cuộc so tài với Vạn Dược môn ngăn được cơn sóng dữ, cứu vãn cục diện chắc chắn thất bại của Đan tông.

Sau khi sát hạch ở Đan Minh, Phương Lâm cũng một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, hoàn toàn vượt lên hàng đầu, lấy thành tích hoàn mỹ nhất thông qua sát hạch, thoáng cái lại bước chân vào bảng xếp hạng luyện đan sư nhị đỉnh của Càn quốc.

Loại chiến tích này, khiến không có một thiên tài nào vượt qua Phương Lâm.

Mà so sánh cùng Phương Lâm, Cổ Hàn Sơn lại có vẻ yếu kém hơn rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân vì sao, Cổ Đạo Phong lại ghen ghét Phương Lâm như vậy.

Hắn không phải ghen ghét bởi vì chính bản thân mình, mà vì nhi tử của hắn Cổ Hàn Sơn.

Nếu như Phương Lâm tiếp tục trưởng thành chói mắt như vậy, vị trí thủ tọa Đan tông này ngày sau sợ là căn bản không tới phiên Cổ Hàn Sơn.

Cho nên, Cổ Đạo Phong một lòng muốn đạp Phương Lâm đi, giữ vững địa vị của nhi tử mình ở Đan tông, để sau này thuận lợi nâng đỡ Cổ Hàn Sơn thượng vị.

Trước đây Phương Lâm thật sự chưa từng nghe nói qua về cái tên Cổ Hàn Sơn này. Lúc này, sau khi Hàn Ngâm Nguyệt nói xong, Phương Lâm cũng hiểu rõ.

- Nếu Cổ Hàn Sơn này là nhi tử của Cổ Đạo Phong, tại sao Đan tông hình như không có người nào nhắc tới hắn.

Phương Lâm có phần không hiểu hỏi.

Hàn Ngâm Nguyệt nói:

- Tên của Cổ Hàn Sơn chỉ có trưởng lão Đan tông và một phần đệ tử thượng đẳng biết. Cổ Đạo Phong vì hắn đã tốn rất nhiều tâm tư. Hắn gần như không để cho Cổ Hàn Sơn lộ diện ở Đan tông, vẫn luôn bí mật dạy dỗ, đợi đến lúc thời cơ chín mùi mới có thể để cho Cổ Hàn Sơn xuất hiện ở trước mắt đám người Đan tông.

Phương Lâm gật đầu. Cổ Đạo Phong này thật đúng là có bản lĩnh. Bản thân mình ngồi ở trên vị trí thủ tọa vẫn chưa đủ, còn muốn để cho nhi tử của mình cũng tiếp tục ngồi ở trên vị trí thủ tọa này.

- Cổ Hàn Sơn này hiện tại có cảnh giới gì?

Phương Lâm hỏi.

Hàn Ngâm Nguyệt suy tư một lát, nói:

- Ta cũng không biết quá rõ về cảnh giới đan đạo của hắn. Bốn năm trước hắn đã là luyện đan sư nhị đỉnh. Về phần cảnh giới võ đạo, hẳn là chỉ mạnh hơn ngươi chứ không kém.

Phương Lâm thầm suy nghĩ một lát.

Bốn năm trước chính là luyện đan sư nhị đỉnh? Vậy bây giờ chắc hẳn cũng có thể có trình độ luyện đan sư tam đỉnh. Hắn quả thật có thể xem như là một nhân vật lợi hại.

- Nói chung, ta cho ngươi biết những điều này, cũng hi vọng ngươi cẩn thận một chút. Theo ta thấy, Cổ Hàn Sơn người này càng thâm độc tàn nhẫn hơn phụ thân hắn. Ngươi uy hiếp đến địa vị của hắn, hắn sợ rằng sẽ không từ bỏ ý đồ đối với ngươi.

Hàn Ngâm Nguyệt nói xong, lại rời đi. Phương Lâm tiễn nàng ra khỏi cửa viện.

Độc Cô Niệm thấy Hàn Ngâm Nguyệt đi rồi mới từ trong phòng của mình đi tới, vẻ mặt khó chịu nói:

- Hóa ra thủ tọa của các ngươi đáng giận như thế, vì nhi tử của mình mới chèn ép ngươi. Thực sự không biết hắn làm thế nào lên được vị trí thủ tọa Đan tông.

Phương Lâm cười:

- Cái này cũng không có gì để ngạc nhiên cả. Dù sao người ta là vì nhi tử của mình.

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phương Lâm thật ra cũng cảm thấy không thoải mái. Cũng bởi vì Cổ Hàn Sơn này là nhi tử của Cổ Đạo Phong ngươi, ngươi lại hết lần này tới lần khác muốn chèn ép ta sao? Đã như vậy, đừng trách Phương Lâm ta khiến cho hai người phụ tử các ngươi đều không xuống đài được.

Phương Lâm là một người bụng dạ hẹp hòi. Trước đây, hắn chịu thiệt lớn trước Cổ Đạo Phong như vậy, trong lòng vẫn luôn tính toán phải như thế nào để đánh trả lại.

Lúc này, Phương Lâm ngược lại có một ý kiến hay.

Đan các của Đan tông cứ cách ba tháng lại phát một số đan dược làm tài nguyên tu luyện cho Võ tông. Phần lớn những đan dược này là trợ giúp tu luyện, phẩm chất không tính là quá tốt, cũng không có quá tệ.

Chỉ có điều gần đây, bởi vì số lượng đệ tử Võ tông tăng nhanh, nhu cầu lượng đan dược cũng trở nên lớn hơn. Nhưng Đan các lại vẫn chỉ phát ra mức đan dược cố định, khiến bên Võ tông phân phối không đều, vẫn luôn có câu oán hận.

Đan các chính là thế lực của riêng Cổ Đạo Phong. Trưởng lão chủ sự của Đan các trên cơ bản đều là thân tín của Cổ Đạo Phong. Có thể nói, Đan các vẫn luôn là một lợi thế vô cùng quan trọng trong tay Cổ Đạo Phong.

Dù sao đệ tử Võ tông muốn đổi lấy đan dược gì, đều sẽ nghĩ tới chuyện đi Đan các đổi trước. Hơn nữa người người đều biết Đan các là một nơi ăn người không nhả xương, nhưng ngươi lại không thể không đi, chỉ có thể nhịn đau để cho Đan các chém một đao.

Nửa tháng trước khi Đan các chuẩn bị phát đan dược, Phương Lâm cửa lớn không ra, cổng trong không bước, vùi đầu một ngày một đêm luyện đan.

Hắn luyện chế đan dược giống hệt với đan dược Đan các sắp phát ra, chỉ có điều số lượng nhiều hơn, phẩm chất cũng tốt hơn.

Nhiều đan dược như vậy, cho dù Phương Lâm chế luyện cũng cực kỳ tốn sức. Dù sao số lượng quá lớn, một ngày một đêm luyện đan cũng có phần căng thẳng.

Sau đó lại có Độc Cô Niệm gia nhập vào, giúp đỡ Phương Lâm cùng luyện đan.

Với trình độ của Độc Cô Niệm, muốn chế luyện những đan dược này vẫn hoàn toàn có thể làm được. Phẩm chất do nàng luyện ra cũng không kém hơn Phương Lâm là bao nhiêu, chí ít sẽ không kém hơn Đan các.

Cuối cùng, trước khi Đan các phát đan dược, Phương Lâm và Độc Cô Niệm đã chuẩn bị xong đầy đủ đan dược. Phương Lâm lại liên lạc với Thanh Kiếm Tử trước tiên, để cho Thanh Kiếm Tử giúp một chuyện.

Thanh Kiếm Tử chính là người đứng đầu ở Võ tông. Hắn có danh vọng cực cao, ngay cả rất nhiều trưởng lão cũng kém hơn hắn. Chỉ cần Thanh Kiếm Tử vung tay hô lên, trên cơ bản có hơn phân nửa đệ tử Võ tông sẽ nghe theo lệnh của Thanh Kiếm Tử.

Mấy trưởng lão chủ sự Đan các ngồi chung một chỗ, trên mặt mỗi người đều thoáng nở nụ cười.

- Ngày mai sẽ phát đan dược. Lần này chỗ Võ tông chắc hẳn còn có thể oán hận không nhỏ.

Một trưởng lão Đan các mở miệng nói.

Người còn lại lập tức nói:

- Cần gì quan tâm tới điều đó. Nếu muốn Đan các chúng ta cho bọn họ nhiều đan dược hơn, lại phải cầm đồ tới đổi. Mỗi lần đều cầm một ít thiên tài địa bảo như vậy, còn muốn nhiều đan dược hơn sao? Quả thực chính là nằm mơ.

Lão nhân Đan các mặc trang phục màu trắng đã từng gây khó dễ cho Phương Lâm ngồi ở vị trí đầu. Hiển nhiên vị trí của hắn ở trong Đan các là cao nhất. Lúc này chỉ nghe hắn nói:

- Lại xem lần này Võ tông có biết điều hay không? Nếu như bọn họ vẫn giống như trước đây, vậy chúng ta cũng không cần để ý tới bọn họ nữa. Nên cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.

- Không sai.

Lời lão nhân mặc trang phục màu trắng nói lại được tất cả trưởng lão Đan các tán thành.

Cuối cùng, đến ngày phát đan dược, Đan các đã sớm phái người đứng ở trước cửa chờ đón. Nhưng bọn họ chờ nửa ngày, lại không có người nào đến đây nhận đan dược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.