Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 192: Chịu khổ bị vây đánh



- Tình huống gì vậy? Trước kia vào thời điểm này người của Võ tông đã sớm đến nhận lấy đan dược. Ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy?

Mấy trưởng lão Đan các đứng ở trước cửa của Đan các đều nghi ngờ không giải thích được.

Lúc này mặt trời cũng đã lên cao. Nhưng ở trước cửa lớn của Đan các, ngay cả một bóng đệ tử Võ tông cũng không thấy. Đây quả thực là một chuyện lạ.

Lẽ nào những đệ tử Võ tông đó đều không cần đan dược sao?

- Phái người đi xem thử, bên phía Võ tông rốt cuộc đang làm gì? Nếu như buổi trưa vẫn không có người nào tới, vậy cũng không cần tới nữa.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng hơi phẫn nộ nói.

Lập tức liền có đệ tử Đan các đi vào thăm dò rõ ràng tình hình. Trong chốc lát liền có người trở lại.

Mà khi đệ tử Đan các nói ra những gì mình tìm hiểu được, tất cả trưởng lão Đan các đều ngây ra như phỗng, qua một hồi lâu vẫn đứng nguyên tại chỗ nói không ra lời.

Hóa ra, người của Võ tông không phải tới nhận đan dược chậm, mà căn bản không có tới Đan các. Bọn họ trực tiếp đi tới chỗ của Phương Lâm.

Ở chỗ Phương Lâm cũng phát đan dược. Hơn nữa có người nói phẩm chất đan dược ở đó còn tốt hơn đan dược của Đan các, số lượng cũng nhiều hơn Đan các bên này.

Một buổi sáng, chỗ của Phương Lâm có thể nói là kín người hết chỗ. Các đệ tử Võ tông chịu trách nhiệm đến đây nhận lấy đan dược xếp thành hàng dài ở bên ngoài viện của Phương Lâm. Mỗi người tiến vào bên trong đều nhận lấy đan dược. Có thể nói, cục diện muốn nóng bỏng bao nhiêu thì nóng bỏng bấy nhiêu. So với sự vắng vẻ ở chỗ Đan các lại hình thành sự đối lập cực kỳ rõ nét.

Những đệ tử Võ tông nhận lấy đan dược đi ra, ai nấy đều vui vẻ ra mặt, giống như chào đón năm mới. Thật sự không cần nói có bao nhiêu vui vẻ.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng tức giận đến mức mặt cũng biến dạng. Trong lúc bất chợt, hắn mắng to một tiếng, sắc mặt cực kỳ dữ tợn khó coi.

Các trưởng lão Đan các khác đều im lặng không nói gì. Hầu như trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy rất phẫn nộ.

Hành vi của Phương Lâm đơn giản là hung hăng đánh vào mặt của Đan các bọn họ, hơn nữa còn đoạt lấy mối làm ăn của Đan các bọn họ.

Như vậy bảo các trưởng lão Đan các bọn họ làm sao có khả năng nhẫn nhịn cho được?

- Phương Lâm này thật là quá đáng, hoàn toàn không để ý tới quy định. Ta kiến nghị lập tức khống chế hắn, đồng thời tịch thu tất cả đan dược hắn chế luyện.

Một trưởng lão Đan các trong lòng đầy căm phẫn nói.

Lời hắn nói lại được mọi người tán thành. Bọn họ đều ở trong hệ thống lợi ích của Đan các này, cũng là thân tín của Cổ Đạo Phong, tất nhiên là suy nghĩ cho bản thân bọn họ.

Sau khi lão nhân mặc trang phục màu trắng tỉnh táo lại, mở miệng nói:

- Lập tức dẫn người đi tới bắt Phương Lâm.

Nghe vậy, ngay lập tức liền có hai trưởng lão Đan các dẫn theo đám người khí thế hung hăng rời khỏi Đan các.

Cùng lúc đó, Phương Lâm đang vội vàng phân phát từng đan dược cho đệ tử Võ tông. Thanh Kiếm Tử đứng ở bên cạnh hắn, trên mặt thoáng cười.

- Phương sư đệ, ngươi làm như vậy chính là đánh vào mặt của Đan các. Bên phía Đan các sợ rằng sẽ bị chọc giận đến mức nhảy ngược.

Thanh Kiếm Tử nghiền ngẫm nói.

Phương Lâm vừa phát đan dược, vừa tùy ý, nói:

- Sư huynh nói như vậy là không đúng. Ta là đang tạo phúc lợi cho đệ tử Võ tông các ngươi. Chuyện của Đan các thế nào liên quan gì đến ta. Hơn nữa, Đan các thật sự tới tìm ta gây phiền phức, sư huynh sẽ ngồi nhìn không quan tâm sao?

Thanh Kiếm Tử cười gượng. Phương Lâm này thật sự có bản lĩnh, trực tiếp dụ dỗ mình.

Chỉ có điều Phương Lâm nói cũng không sai. Khi hắn đáp ứng giúp Phương Lâm hô hào đệ tử Võ tông tới nơi này nhận lấy đan dược, xem như đã tiến vào chuyện này. Hắn tự nhiên phải ở cùng một trấn tuyến với Phương Lâm.

Hơn nữa, bản thân Thanh Kiếm Tử lại vô cùng bất mãn về Đan các. Bất luận là ở Đan tông hay Võ tông mà nói, Đan các tồn tại lại giống như một con đỉa hút máu.

Vừa lúc đó, người của Đan các cũng đến. Chỉ có điều bọn họ lại bị ngăn cản ở bên ngoài, căn bản không vào được.

- Phương Lâm lớn mật! Lại dám vi phạm tông quy, trong mắt không có phép tắc. Lập tức dừng việc phát đan dược, đi theo chúng ta!

Hai trưởng lão Đan các la lớn.

Bọn họ vừa kêu lên liền chọc giận những đệ tử Võ tông xếp hàng ở bên ngoài.

- Kêu cái gì? Cút sang một bên!

- Làm bà ngoại Đan các ngươi ấy!

- Các ngươi muốn động tới Phương sư huynh, phải hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không?

Một đám đệ tử Võ tông thoáng cái liền xông tới, bao vây xung quanh đám người của Đan các. Bọn họ trợn trừng hai mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Tất cả đám người Đan các đều bị dọa cho giật mình. Ngay cả sắc mặt hai người trưởng lão Đan các cũng trở nên rất khó coi. Bọn họ không dám nói lời nào kích thích tới đám người đệ tử Võ tông nữa.

Người ta không có khả năng đều là người của Đan tông ngươi. Hơn nữa bọn họ người đông thế mạnh. Nếu thật sự ăn no rửng mỡ không có chuyện gì chọc giận đám người đệ tử Võ tông, bọn họ đánh các ngươi một trận cũng sẽ không bị trừng phạt gì. Nhiều lắm chỉ nghe trách mắng một hồi rồi thôi.

- Khụ khụ, Phương Lâm chưa được sự cho phép, tự mình phát đan dược, đan dược trong tay các ngươi căn bản không được bảo đảm. Nếu như ăn vào xảy ra vấn đề gì, Đan các chúng ta chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm.

Hai trưởng lão chỉ có thể nói như thế.

Các đệ tử Võ tông đều cười. Hơn nữa ai nấy đều lộ ra thần sắc châm chọc.

- Người của Đan các thực sự khiến ta chết vì cười mất. Đan dược của Phương sư huynh tốt hơn của Đan các các ngươi không biết bao nhiêu lần, các ngươi còn ở nơi này phát ngôn bừa bãi.

- Dưỡng Tức đan này, mỗi viên đều có phẩm chất thượng đẳng. Đan các các ngươi cho chúng ta đều là thứ gì? Phẩm chất trung đẳng không nhiều không nói, còn lấy đồ phẩm chất hạ đẳng tới bổ sung.

- Ta thật sự cảm thấy kỳ quái, không biết người của Đan các các ngươi đang giở trò gì? Chẳng lẽ lương tâm đều cho chó ăn rồi sao?

- Ha hả, chó cũng không ăn nổi lương tâm của bọn họ, vừa đen lại vừa thối.

Từng tiếng giễu cợt, từng tiếng công kích này khiến cho đám người Đan các đỏ mặt tới tận mang tai. Hai trưởng lão Đan các dẫn theo đám đệ tử tới đây đều xám xịt cúi đầu. Bọn họ căn bản không dám đối diện với ánh mắt của mọi người. Ngay cả bản thân bọn họ cũng cảm thấy Đan các làm vậy hình như quá thất đức.

Hai trưởng lão Đan các cũng không nghĩ tới những đệ tử Võ tông tự nhiên có oán niệm với Đan các lớn như vậy. Đồng thời trong lòng bọn họ cũng âm thầm tức giận. Tất cả những chuyện này đều bởi vì Phương Lâm kia.

- Ai da, ở đây có chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc này, vẻ mặt Phương Lâm mờ mịt từ trong viện đi ra. Nghênh đón hắn chính là ánh mắt phẫn nộ của đám người Đan các.

- Phương Lâm, nhanh dừng chuyện phân phát đan dược của ngươi lại. Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?

Một trưởng lão Đan các lập tức la lớn.

- Ngươi cút đi!

Chỉ nghe một tiếng tức giận mắng, cũng không biết là ai người đầu tiên động thủ, sau đó một đám đệ tử Võ tông hung hăng ép người của Đan các xuống đất đánh một trận.

Cảnh tượng này chính là tương đối thảm khốc. Cho dù là hai trưởng lão Đan các cũng hoàn toàn không còn sức đánh trả.

Số lượng Đệ tử Võ tông quá nhiều, hơn nữa trong đó phần lớn đều là tinh anh của Võ tông. Bọn họ nhiều người như vậy cùng nhau động thủ, các trưởng lão cũng không chịu được.

Không ai ngăn cản, ngay cả Thanh Kiếm Tử cũng lộ ra vẻ mặt hờ hững đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Trên thực tế, bản thân Thanh Kiếm Tử cũng rất muốn ra tay đánh đám người của Đan các. Nhưng hắn ra tay luôn luôn không nhẹ không nặng. Nếu chẳng may đánh hỏng người ta, vậy cũng không tốt.

Phương Lâm ở bên cạnh vừa lắc đầu, vừa giả vờ giả vịt:

- Đều là người trẻ tuổi, vọng động như vậy làm gì? Đánh người cũng không tốt lắm đâu.

Nói xong, Phương Lâm lại xoay người tiến vào trong viện. Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám người Đan các sau khi bị đánh, Phương Lâm cũng sắp không nhịn được cười ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.