Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 193: Đan các nhượng bộ



- Quả thực coi trời bằng vung!

Lão nhân mặc trang phục màu trắng vỗ mạnh vào mặt bàn một cái, da mặt nhăn nhúm. Hiển nhiên hắn đã tức giận đến cực hạn.

Cũng khó trách lão nhân mặc trang phục màu trắng tức giận như thế. Những người được hắn phái đi bắt Phương Lâm không ngờ lại bị một đám đệ tử Võ tông đánh cho nửa chết nửa sống. Trong đó lại còn có hai người trưởng lão của Đan các.

Lúc này toàn bộ Tử Hà tông đều đang chê cười Đan các. Nhất là đệ tử Võ tông vây đánh trưởng lão của Đan các còn được rất nhiều người lớn tiếng khen ngợi.

Điều này làm cho lão nhân mặc trang phục màu trắng càng tức giận hơn. Ở trong Đan tông, hắn cũng là người rất có thân phận, còn là người chủ trì Đan các. Hắn đã bao giờ bị mất mặt như vậy?

Hắn lập tức liên lạc với Cổ Đạo Phong, hi vọng Cổ Đạo Phong có thể cho hắn một chủ ý.

Nhưng ai biết Cổ Đạo Phong căn bản cũng không muốn để ý tới chuyện này, bảo hắn tự mình xem mà giải quyết.

Hắn có phần oán hận trước thái độ này của Cổ Đạo Phong.

Ta đang làm việc cho ngươi, ngươi thì hay rồi. Hiện tại Đan các xảy ra chuyện, ngươi làm thủ tọa lại không hề quan tâm, ném cục diện rối rắm như vậy, bảo ta tới thu dọn

Tuy nhiên, hắn cũng chỉ có thể thầm oán giận vài câu trong lòng. Hắn cũng hiểu rõ tình cảnh của Cổ Đạo Phong hiện tại không được tốt lắm. Bây giờ Hàn Ngâm Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào Cổ Đạo Phong. Nếu như Cổ Đạo Phong làm ra chuyện gì không tốt sẽ bị Hàn Ngâm Nguyệt nắm được cán.

Cho nên, chuyện của Đan các này hắn chỉ có thể tự mình tới xử lý.

Nhưng hắn nên xử lý thế nào đây?

Phương Lâm tự ý phát đan dược, không thể nghi ngờ hành vi này chính là vi phạm quy định của Đan tông, còn gây tổn hại rất lớn cho lợi ích của Đan các. Nếu dựa theo quy định để làm việc, Đan các hoàn toàn có quyền tiến hành trừng phạt Phương Lâm.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cảm thấy không thể bỏ qua chuyện này như vậy được. Hắn lập tức liên lạc với đám người Triệu Đăng Minh, để cho bọn họ ra tay bắt Phương Lâm lại, sau đó mới tiến hành xử lý.

Triệu Đăng Minh cũng đã biết được chuyện xảy ra ở Đan các. Hắn vẫn luôn xem chừng. Sau khi lão nhân trang phục màu trắng liên hệ với hắn, Triệu Đăng Minh lại tự mình dẫn người đi tới bắt Phương Lâm.

Phương Lâm hoàn toàn không có phản kháng. Hắn đặc biệt ngoan ngoãn để cho đám người Triệu Đăng Minh trói lại, dẫn đi tới Đan các.

Nhưng không đợi đám người Triệu Đăng Minh dẫn theo Phương Lâm đi vào Đan các, thoáng cái từ bốn phương tám hướng liền có một đám đệ tử Võ tông xông tới, bao vây xung quanh Đan các. Dẫn đầu không ngờ chính là Thanh Kiếm Tử cùng hai người đệ tử chân truyền khác của Võ tông.

Các đệ tử canh giữ ở bên ngoài Đan các đều khiếp sợ tới mức choáng váng. Đây là tình huống gì vậy? Tại sao thoáng cái có nhiều đệ tử Võ tông xông tới như vậy?

Đám người Triệu Đăng Minh bị mọi người bao vây, tiến không tiến vào được, lui cũng không lui được, có thể nói là cực kỳ khó coi.

Chỉ có điều, Triệu Đăng Minh được coi như là một trưởng lão thực quyền ở Đan tông. Mặc dù hắn cảm thấy giật mình khi có nhiều đệ tử Võ tông như vậy xuất hiện, nhưng ngược lại không bị hù dọa. Trái lại hắn trợn trừng hai mắt, lớn tiếng quát tháo những đệ tử Võ tông này.

Đồng thời, bên trong Đan các cũng có người đi ra tiếp ứng, để đề phòng phát sinh xung đột lớn hơn nữa.

Lần này, các đệ tử Võ tông ngược lại vẫn kìm chế, không tùy tiện ra tay. Đây cũng là điều Thanh Kiếm Tử đã dặn dò hết lần này đến lần khác. Bọn họ tạo áp lực cho Đan các, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không có khả năng vận dụng tới vũ lực.

Thanh Kiếm Tử nói với Triệu Đăng Minh và lão nhân mặc trang phục màu trắng, nếu như các ngươi muốn trừng phạt Phương Lâm, như vậy chính là đối địch với tất cả đệ tử Võ tông ở đây.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng vừa tức vừa giận. Cho dù hắn đã đoán trước mình bắt Phương Lâm có thể sẽ bị ngăn cản, nhưng không nghĩ tới quan hệ giữa Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm lại tốt như vậy, dẫn theo rất nhiều đệ tử Võ tông như vậy tới đây gây sự.

Chỉ có điều, chuyện này có liên quan đến mặt mũi của Đan các, lão nhân mặc trang phục màu trắng tất nhiên sẽ không lùi bước. Thái độ của hắn vô cùng cứng rắn, kiên quyết biểu thị phải trừng trị Phương Lâm. Đồng thời, hắn cảnh cáo Thanh Kiếm Tử và các đệ tử Võ tông nếu không lui lại, hắn sẽ phát động lệnh bài trưởng lão, triệu tập các trưởng lão Đan tông khác đến đây.

Thái độ của hai bên đều vô cùng cứng rắn, lại dẫn đến tình thế hết sức căng thẳng, đặc biệt khẩn trương và mẫn cảm.

Trán của lão nhân mặc trang phục màu trắng đã lấm tấm mồ hôi. Trong lòng hắn đang căng ra như một dây cung. Nếu như hắn xử lý chuyện này không tốt, rất có thể lại biến thành mâu thuẫn cực lớn giữa Đan tông và Võ tông.

Trong lúc hai bên đang giằng co, lại có rất nhiều người của Võ tông lục tục chạy tới. Trong đó còn có không ít trưởng lão của Võ tông. Người của Đan tông tập trung lại càng nhiều hơn. Phóng tầm mắt nhìn lại, xung quanh toàn bộ Đan các đều là người.

Xảy ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên đã kinh động tới toàn bộ trên dưới Tử Hà tông. Ngay cả Hàn Ngâm Nguyệt cũng xuất hiện ở phía xa, lặng lẽ chú ý tình thế biến hóa.

Đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt nhíu lại. Nàng không nghĩ tới Phương Lâm nhanh như vậy lại gây ra chuyện ầm ĩ, hơn nữa sự tình lần này còn nghiêm trọng như vậy.

Chỉ có điều, ở trong này cũng có Hàn Ngâm Nguyệt nàng âm thầm thúc đẩy. Dù sao nếu không được Hàn Ngâm Nguyệt cho phép, Thanh Kiếm Tử cũng sẽ không giúp đỡ Phương Lâm gây ra chuyện lớn như vậy.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn thấy trước mắt là vô số đệ tử Võ tông đông nghịt, nhất là nhìn thấy có mấy người trưởng lão Võ tông cũng tới, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này hình như không đúng lắm.

Còn Phương Lâm bị trói, thần sắc hắn lại đặc biệt bình tĩnh, giống như tất cả mọi chuyện đang phát sinh lúc này đều không có liên quan gì tới hắn.

Thanh Kiếm Tử ở bên cạnh nhìn thấy Phương Lâm bình tĩnh như vậy, trong lòng có phần bất đắc dĩ. Ở vào tình huống như này mà người này ngược lại vẫn giữ được bình tĩnh.

Chỉ có điều Phương Lâm càng làm như vậy, Thanh Kiếm Tử ngược lại càng thưởng thức Phương Lâm. Đây mới thật sự là nhân vật lớn. Bất kể gặp phải chuyện gì đều có thể giữ được bình tĩnh, mới là người làm được chuyện lớn.

Ở dưới sự điều đình của một vài trưởng lão, mấy vị trưởng lão Võ tông và mấy vị trưởng lão Đan các cuối cùng ngồi xuống, thương lượng xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Mãi đến khi mặt đối mặt với mấy trưởng lão Võ tông, lão nhân mặc trang phục màu trắng mới đột nhiên tỉnh ngộ. Chuyện này đã không chỉ giới hạn ở vấn đề Phương Lâm nữa. Võ tông rõ ràng đang cố ý mượn chuyện của Phương Lâm tới gây phiền toái cho Đan các.

Võ tông không có khả năng chỉ vì một Phương Lâm lại gây ra huyên náo lớn đến mức như vậy. Đám người Võ tông cũng sẽ không tốn sức làm chuyện không được cám ơn.

Phương Lâm chỉ là một cơ hội để Võ tông gây khó dễ cho Đan các. Bọn họ làm ầm ĩ đến mức như vậy, chính là để bọn họ tiến hành một lần đàm phán với Đan các.

Ở trên bàn đàm phán, mấy trưởng lão Võ tông nói thẳng, thái độ hết sức rõ ràng, cho thấy nếu như sau này Đan các vẫn phát đan dược giống như trước kia, vậy Võ tông sẽ từ chối tiếp nhận, đồng thời liều chết bảo vệ Phương Lâm, thậm chí đoạt lấy Phương Lâm về Võ tông.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng tức giận đến mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng. Hắn tức muốn nổ phổi. Cho tới bây giờ bản thân hắn mới hiểu được tất cả. Hắn rõ ràng chính là một kẻ ngu si.

Rất nhanh, kết quả đàm phán được đưa ra. Đan các đáp ứng yêu cầu của Võ tông, bảo đảm sau này số lượng và chất lượng đan dược phát ra đều sẽ tăng cao.

Mà Đan các cũng sẽ không truy cứu tội lỗi của Phương Lâm nữa. Chỉ cần Phương Lâm đưa ra cam kết, sau này không được tự mình phát đan dược.

Võ tông tất nhiên vui vẻ tiếp nhận kết quả như vậy. Sau khi Phương Lâm biết được, hắn cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Hắn lập tức biểu thị sau này nếu không có cao tầng tông môn đồng ý, hắn sẽ không một mình phát đan dược.

Phương Lâm ung dung rời khỏi Đan các. Người của Võ tông cũng ào ào rời đi. Chỉ còn lại đám người của Đan các hận đến nghiến răng nghiến lợi, mà không thể làm gì được.

Lần này huyên náo ầm ĩ đến mức thiếu chút nữa gây ra mâu thuẫn cực lớn giữa hai tông. Cuối cùng chỉ có Đan các ngậm bồ hòn làm ngọt, cố nhịn mất mặt, còn phải làm ra nhượng bộ tương đối lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.