Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 197: Thất bại?



Phương Lâm vừa nghe thử thách của động cổ này tự nhiên thú vị như thế, trong lòng nhất thời cũng cảm thấy ngứa ngáy, đồng thời âm thầm nói, lấy bản lĩnh của mình muốn thông qua này thử thách chắc hẳn không phải là chuyện gì khó.

Cổ Hàn Sơn nhìn Phương Lâm:

- Phương Lâm, ngươi không tiến vào thử một lần sao? Chỉ có điều ta nhắc nhở ngươi trước. Động cổ này thử thách không phải nhìn thiên phú của ngươi, ai cũng có thể thành công, ai cũng có thể thất bại.

Phương Lâm cười hì hì:

- Vậy ta nghĩ ta chắc hẳn là một phần thành công này.

Độc Cô Niệm ở bên cạnh cũng nói:

- Không sai. Thử thách này đơn giản như vậy, ta tùy tiện lại thông qua được. Ngươi nhất định không có vấn đề gì.

Phương Lâm vỗ nhẹ vào đầu của Độc Cô Niệm, vẻ mặt đầy ý cười. Hắn lập tức lại tỏ vẻ khí phách hiên ngang cất bước tiến vào trong màn ánh sáng của động cổ này, bóng người thoáng cái biến mất.

Mọi người bên ngoài lập tức không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào động cổ, muốn xem thử Phương Lâm rốt cuộc có thể thành công thông qua sát hạch hay không. Chỉ có điều, không ít người nghĩ Phương Lâm thông qua thử thách chắc là không vấn đề gì.

Ngay cả Cổ Hàn Sơn cũng không cho rằng sát hạch cỏn con của một động cổ này có thể ngăn cản được Phương Lâm. Chỉ có điều trong lòng hắn vẫn tồn tại một chút hi vọng như vậy. Nếu như Phương Lâm thật sự thất bại, vậy thì thật thú vị.

Lại nói tới bên trong động cổ, Phương Lâm đứng ở trong một mảnh tối tăm, xung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, giống như bị mù.

Bên tai hắn không nghe thấy được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim mình đập. Ở trong bóng tối yên tĩnh này, những tiếng động rất khẽ cũng có vẻ rõ ràng như thế.

Phương Lâm thử bước hai bước, dưới chân là một mảnh bằng phẳng. Chỉ có điều bởi vì trước mắt là một mảnh tối tăm, cũng không nhìn thấy được cái gì nên Phương Lâm không dám tùy tiện đi loạn.

Đợi một hồi, Phương Lâm cảm thấy kỳ quái. Không phải nói có một lò luyện đan xuất hiện sao? Thế nào mình lại không thấy đâu cả?

Phương Lâm cũng không quá để ý, tiếp tục chờ đợi một hồi. Tuy nhiên hắn vẫn không nhìn thấy cái gì.

Cùng lúc đó, mọi người chờ đợi ở bên ngoài động đều cảm thấy nghi ngờ. Thời gian Phương Lâm tiến vào động cổ thử thách, hình như có phần dài dằng dặc một cách kỳ lạ.

Đôi mi thanh tú Độc Cô Niệm nhíu lại, trong miệng lẩm bẩm:

- Người này giở trò quỷ gì thế? Tại sao còn chưa có ra? Bên trong tối đen như mực chơi rất vui sao?

Trong mắt Cổ Hàn Sơn có vài tinh quang. Hắn mơ hồ có mấy phần chờ mong.

Bà lão một mắt này ngẩng đầu liếc mắt nhìn động cổ, trên gương mặt già nua mang theo một tia kinh ngạc nghi ngờ.

- Này, không phải nói muốn thử thách ta sao? Thế nào không có gì cả vậy?

Phương Lâm đứng ở trong bóng tối, mở miệng hô to.

Bỗng nhiên trong lúc đó, Phương Lâm cảm giác được thân thể mình bị một lực lượng cực lớn đánh trúng, sau đó toàn thân thoáng cái bay ra ngoài.

Lực lượng cực lớn này vô cùng khủng khiếp. Phương Lâm cảm giác được thân thể dường như không phải là của mình. Sau đó thân thể không ngừng bay ngược. Vù một cái, hắn trực tiếp bay ra khỏi động cổ, hung hăng ngã ở bên ngoài động cổ.

Bịch!

Phương Lâm chật vật ngã trên mặt đất. Lần này thật đúng là ngã rất mạnh, thiếu chút nữa gãy xương.

Chỉ có điều cũng chỉ là ngã hơi đau một chút. Ngược lại lực lượng cực lớn này không khiến cho Phương Lâm bị tổn thương gì. Nhưng cho dù là như vậy, Phương Lâm cũng nằm trên mặt đất nhe răng trợn mắt một hồi.

Mọi người ở đây đều khiếp sợ tới mức ngây người. Ai nấy đều ngây người như phỗng nhìn Phương Lâm. Biểu tình của mỗi người miễn bàn có bao nhiêu đặc sắc.

Sau khi sửng sốt một hồi, Cổ Hàn Sơn đột nhiên cười ha hả. Tiếng cười của hắn đầy đắc ý và khinh miệt.

Mà các đệ tử thượng đẳng khác cũng đều lắc đầu thở dài. Có người trên mặt lộ ra vẻ xem thường, có người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cũng có người cười lạnh.

Độc Cô Niệm trợn tròn hai mắt, đi tới đỡ Phương Lâm lên, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi thế nào lại bay ra ngoài?

Phương Lâm xoa nơi bị ngã đau, cười gượng:

- Ta cũng không biết vì sao. Chẳng biết tại sao đã bị chấn động bay ra. Như thế này không biết có tính là thông qua thử thách hay không?

Cổ Hàn Sơn cười ha ha, trên mặt lộ rõ vẻ giễu cợt:

- Phương Lâm, ta thật sự không nghĩ đến, ngươi tự nhiên lại thất bại ở trên thử thách.

Phương Lâm thoáng ngẩn người ra.

Mình thất bại? Sao có thể như vậy?

Nhưng khi nhìn bộ dạng của Cổ Hàn Sơn cùng với những đệ tử thượng đẳng kia, dường như đúng là có chuyện này. Hơn nữa sau khi mình đi vào cũng không có thấy lò luyện đan gì, lại trực tiếp bị chấn động bay ra.

Thất bại? Mình đường đường là Đan Tôn, tự nhiên lại thất bại ở trên thử thách của động cổ nho nhỏ này sao? Điều này nói ra, ai tin được?

Chính bản thân Phương Lâm cũng muốn cười. Điều này cũng quá kỳ diệu. Ngay cả bản thân mình một người nắm giữ hồn Đan Tôn còn không có cách nào thông qua thử thách, nhưng Độc Cô Niệm lại thông qua. Đây tính là chuyện gì xảy ra?

Độc Cô Niệm cũng há hốc mồm. Người này tự nhiên thất bại? Sao có thể như vậy? Ngay cả mình cũng có thể qua được thử thách, Phương Lâm chắc hẳn càng không thành vấn đề mới đúng.

- Thử thách động cổ thất bại. Phương Lâm, ngươi không có tư cách vào động cổ xông qua Đan Lâm Thạch Bi.

Đúng lúc này, bà lão một mắt ngồi xếp bằng ở bên cạnh mở miệng nói. Âm thanh khàn khàn lại lạnh như băng, hoàn toàn không mang theo cảm xúc nào.

Phương Lâm cười gượng. Nếu lão tiền bối này cũng nói như vậy, vậy mình nhất định là thất bại thật rồi.

Trong lòng Cổ Hàn Sơn cảm thấy vui sướng. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được bộ dạng thất bại của Phương Lâm, hơn nữa còn là thất bại triệt để như vậy.

Ngay cả tư cách xông vào Đan Lâm Thạch Bi cũng không có, vậy danh hiệu thiên tài này của Phương Lâm đã có thể thật sự phải suy nghĩ lại.

Hơn nữa, Đan Lâm Thạch Bi có giúp đỡ cực lớn cho luyện đan sư. Luyện đan sư không xông qua Đan Lâm Thạch Bi và luyện đan sư xông qua Đan Lâm Thạch Bi, chênh lệch giữa hai người sau này sẽ càng lúc càng lớn.

Hiện tại tuy rằng Phương Lâm chói mắt, nhưng hắn lại không thể đi tìm hiểu Đan Lâm Thạch Bi. Nói cách khác, tiền đồ của hắn sau này chỉ sợ sẽ không đi được quá xa.

- Không phải là Đan Lâm Thạch Bi sao? Có vấn đề gì quá lớn chứ? Chúng ta cũng không thèm.

Độc Cô Niệm rất không thoải mái nói với Cổ Hàn Sơn.

Hiện tại tâm tình của Cổ Hàn Sơn đặc biệt sung sướng, hoàn toàn không để ý tới thái độ của Độc Cô Niệm, lên tiếng:

- Phương Lâm à Phương Lâm, người khác đều nói ngươi là thiên tài, nhưng trong mắt của ta ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy.

- Cổ sư huynh nói có lý. Ngay cả Đan Lâm Thạch Bi còn không thể nào tiến vào được, căn bản không xứng để làm thiên tài.

- Ở Đan tông chúng ta chỉ có một vị thiên tài là Cổ sư huynh. Những người khác đều không tính là gì cả.

- Cổ sư huynh mới là đệ nhất thiên tài chân chính của Đan tông chúng ta.

Những đệ tử thượng đẳng kia lập tức khen ngợi, vuốt mông ngựa cho Cổ Hàn Sơn.

Nếu như là thời điểm bình thường, Cổ Hàn Sơn sẽ không có phản ứng gì trước lời khen ngợi của những người này. Nhưng ngày hôm nay tâm tình hắn tốt vô cùng, bởi vậy nghe những lời nịnh bợ này, hắn cũng cảm thấy đặc biệt hưởng thụ.

Phương Lâm ngược lại rất bình tĩnh. Tuy rằng hắn có phần khó có thể tiếp nhận được hai chữ thất bại này, nhưng hắn chắc chắn sẽ không để ý tới lời châm chọc khiêu khích của đám người này.

Hơn nữa, Phương Lâm rất nhanh đã điều chỉnh xong tâm tình của mình. Không phải chỉ là một động cổ sao? Lấy nội tình của Phương Lâm hắn, cho dù không xông vào Đan Lâm Thạch Bi này, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.

Đúng lúc này, Độc Cô Niệm chợt thấy trên phiến đá cao lớn này đột nhiên xuất hiện thêm một cái tên màu vàng kim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.