Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 198: Biến cố lại phát sinh



Độc Cô Niệm ngẩn người ra. Nàng còn tưởng rằng mình hoa mắt, nên híp mắt lại cẩn thận nhìn một lát. Thật sự có một cái tên màu vàng kim xuất hiện thêm.

Phương Lâm!

Tên Phương Lâm hiện ra màu vàng kim chói lòa xuất hiện ở trên phiến đá cao lớn này, hơn nữa là xuất hiện ở đầu cao nhất, song song một chỗ cùng tên của bốn thánh Đan tông.

- Oa!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Độc Cô Niệm thoáng cái lại kêu lên, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Nàng làm vậy, ngược lại khiến những người khác giật nảy mình. Ngay cả Phương Lâm cũng liếc mắt nhìn nàng. Tại sao nha đầu kia nhất thời kinh sợ như vậy.

- Chuyện gì xảy ra? Ngươi kêu loạn cái gì?

Phương Lâm trợn mắt hỏi.

Độc Cô Niệm kinh ngạc đến mức nói không ra lời, chỉ có thể khoa chân múa tay chỉ vào phía trên phiến đá.

Mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, đúng lúc nhìn thấy được tên Phương Lâm ở trên phiến đá phát ra ánh sáng màu vàng, hết sức bắt mắt.

Tên Phương Lâm lúc này cực kỳ chói mắt. Cho dù là tên của bốn thánh Đan tông này cũng hiện ra màu vàng kim, nhưng vẫn không rạng rỡ bằng ánh sáng màu vàng trên hai chữ lớn Phương Lâm này.

Tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng này, biểu tình nhất trí một cách kỳ lạ. Tất cả đều trợn tròn hai mắt, há hốc mồm, giống như hóa đá.

Cổ Hàn Sơn cũng há hốc mồm. Hắn cảm giác đầu óc ong ong vang dội.

Đây là tình huống gì? Thế nào tên của Phương Lâm chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở trên mặt phiến đá? Còn là màu vàng kim?

Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường. Người từ trước tới nay chưa từng thậm chí còn chưa lĩnh ngộ một tấm bia đá nào, lại có thể khiến cho tên của mình xuất hiện ở trên phiến đá cổ xưa này.

Phương Lâm cũng không nghĩ ra được, tại sao tên của mình lại xuất hiện ở phía trên phiến đá này? Mình còn chưa hề làm cái gì kia mà.

Biểu tình của những đệ tử thượng đẳng kia đều giống như nhìn thấy quỷ. Nhất là khi nhìn thấy được tên Phương Lâm được đặt song song cùng một chỗ với tên của bốn thánh Đan tông, ai nấy càng giống như trúng phải một đòn nghiêm trọng.

Chẳng biết bà lão một mắt đã đứng lên từ lúc nào, giống như một trận gió xuất hiện ở phía trước phiến đá. Con mắt đục ngầu còn sót lại nhìn chằm chằm vào phiến đá, trên gương mặt già nua cũng đầy vẻ chấn động kinh ngạc.

- Không thể như vậy được!

Cổ Hàn Sơn đột nhiên rống lên một tiếng. Hắn lập tức nhìn Phương Lâm với đôi mắt khó có thể tin nổi.

Gương mặt Phương Lâm đầy vẻ vô tội. Hắn thật sự vô tội.

Hắn còn chưa làm gì, vừa tiến vào một chuyến liền bị động cổ đuổi ra ngoài. Tại sao tên của hắn lại xuất hiện ở trên mặt phiến đá được?

- Mau nhìn kia! Phía sau còn có chữ hiện ra!

Có một đệ tử thượng đẳng kinh ngạc kêu lên.

Mọi người lại tập trung tinh thần nhìn lại. Chỉ thấy phía sau cái tên màu vàng kim của Phương Lâm dần dần có một màu vàng kim nổi lên.

Tuy rằng còn chưa hoàn toàn hiện lên, nhưng tất cả mọi người đã nhìn thấy rõ ràng.

Chín mươi chín!

Chữ số đại biểu cho tìm hiểu được chín mươi chín tấm bia đá xuất hiện ở phía sau cái tên của Phương Lâm, ánh sáng lóa mắt, ánh sáng màu vàng rực rỡ.

Cùng lúc đó, trong động cổ này truyền đến từng đợt âm thanh kỳ lạ, vô cùng êm tai dễ nghe.

- Đây là...

Bà lão một mắt vô cùng hoảng sợ, liên tục lùi lại phía sau mấy bước.

Nàng chấn động kinh ngạc như vậy là bởi vì nàng canh giữ động cổ này nhiều năm, chỉ mới thấy qua loại tình huống như vậy ở trong một quyển sách cổ.

Đó còn là năm tháng huy hoàng nhất của Đan tông, bốn thánh Đan tông tìm hiểu chín mươi chín tấm bia đá, bên trong động cổ này lại vang lên từng âm thanh dễ nghe tương tự.

Ban đầu, bà lão còn tưởng rằng đó là do tiền bối Đan tông môn hư cấu về thần thoại của bốn thánh Đan tông. Nhưng hiện tại xem ra, ghi chép trong sách cổ này, cũng không phải là giả.

Bên trong động cổ này truyền đến âm thanh giống như tiên nhạc, khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy tâm thần hoảng hốt, trong mơ hồ dường như hiểu rõ cái gì.

Chỉ có điều ngoại trừ Phương Lâm ra, những người khác có mặt ở đây chỉ là có chút cảm giác, Phương Lâm lại có thu hoạch cực lớn.

Âm thanh này ẩn chứa lĩnh ngộ của tiền bối Đan tông về đan đạo, hơn nữa không phải là lĩnh ngộ bình thường. Đây tuyệt đối là cường giả luyện đan đạt được trên lục đỉnh lưu lại.

Phương Lâm nghe những âm thanh này, trong đầu dường như có một dòng nước trong lành dũng mãnh tràn vào, khiến cho toàn thân hắn đều có tinh thần gấp trăm lần. Vào giờ phút này, năm giác quan của hắn đều được tăng lên rất nhiều.

Tiên nhạc này tới nhanh, biến mất cũng đặc biệt vội vàng. Chỉ một lát sau đã không còn nghe thấy âm thanh này nữa.

Mãi đến khi tiên nhạc biến mất một lúc lâu, mọi người mới từ trong trạng thái đần độn tỉnh táo lại. Mỗi người đều giống như vừa trải qua một giấc mơ.

Bà lão xoay người nhìn về phía Phương Lâm, toàn thân kích động đến mức không có cách nào nói lên lời, còn thiếu nước vươn hai bàn tay gầy guộc sờ loạn ở trên người Phương Lâm.

- Đan tông ta không ngờ xuất hiện vị thiên tài tuyệt thế thứ năm, thiên tài có thể sánh ngang với bốn thánh!

Bà lão một mắt vô cùng kích động nói.

Nghe được lời của nàng nói, Cổ Hàn Sơn chỉ cảm thấy mình thật giống như bị người ta cầm đao hung hăng đâm một cái, trên mặt còn cảm thấy nóng hừng hực khó chịu nổi.

Các đệ tử thượng đẳng khác đều không còn lời nào để chống đỡ. Tất cả đều nhìn Phương Lâm với ánh mắt giống như nhìn thấy thần linh. Giờ phút này, tất cả đệ tử thượng đẳng ở đây đều hoàn toàn thấy kinh hãi về Phương Lâm.

Đây quả thực quá biến thái!

Một tấm bia đá cũng chưa từng tìm hiểu, tên lại trực tiếp xuất hiện ở trên mặt phiến đá. Hơn nữa còn là đặt song song một chỗ với bốn thánh Đan tông. Cho dù không con số kinh khủng chín mươi chín cái này tồn tại, cũng đủ để khiến toàn bộ Tử Hà tông chấn động kinh ngạc.

Không hề nghi ngờ, Phương Lâm là thiên tài tuyệt thế chân chính, hơn nữa còn là loại có thể so sánh với bốn thánh Đan tông. Tên và con số trên phiến đá này chính là chứng minh trực tiếp nhất cũng có lực nhất.

Ong ong ong ong!!!

Từ trên đan đàn, bốn cột ánh sáng trùng thiên dâng lên. Trong phạm vi mấy ngàn dặm, chỉ cần ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy được bốn đường ánh sáng này.

Tất cả mọi người trên dưới Tử Hà tông đều bị kinh động trước một cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này. Rất nhiều cao thủ đều hiện thân, đi tra xét xem đan đàn xảy ra chuyện gì.

Nhất là người của Đan tông, mọi người tập trung đến trên đan đàn, ngẩng đầu ngước mắt nhìn theo cột ánh sáng trùng thiên này. Tất cả đều lập tức quỳ trên mặt đất, bái tế bốn thánh.

Mắt thường có thể thấy được trong bốn cột sáng này hình như đều lần lượt ẩn chứa thứ gì đó.

Cổ Đạo Phong đứng ở phía trước đại điện của mình, nhìn bốn cột sáng này. Trong tay hắn có một khối ngọc giản đưa tin. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

Rắc.

Một tiếng phát ra, ngọc giản đã bị hắn bóp nát.

Ở chỗ Võ tông, Hình Thiên Tiếu đứng trong không trung, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

- Không được.

Hình Thiên Tiếu thì thầm trong miệng.

Tử Hà sơn, trước một đại điện rộng rãi nhất, một người nam tử anh tuấn nhã nhặn mặc trường bào màu xanh đứng ở dưới một cái cây cổ thụ che trời, ánh mắt thâm thúy nhìn bốn cột sáng này.

- Phụ thân.

Hàn Ngâm Nguyệt xuất hiện ở phía sau hắn.

Nam tử áo bào xanh này chính là tông chủ Tử Hà tông Hàn Lạc Vân.

- Ngâm Nguyệt, con có biết chuyện gì xảy ra không?

Hàn Lạc Vân mở miệng hỏi.

Hàn Ngâm Nguyệt bình tĩnh nói:

- Phương Lâm.

Hàn Lạc Vân không nói gì thêm, khóe miệng dường như hơi cong lên lộ ra một nụ cười mỉm.

Lúc này, trước động cổ lại một lần nữa phát sinh biến cố. Một lực hút cuồng bạo từ bên trong động cổ truyền đến. Nhưng lực hút này lại chỉ tác dụng ở trên người Phương Lâm. Những người khác đều bị cuồng phong ném ở trên mặt đất. Duy nhất chỉ có Phương Lâm thoáng cái đã bị lực hút này hút vào bên trong động cổ.

Mọi người ngã trên mặt đất, chỉ có thể trợn mắt nhìn bóng người Phương Lâm biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.