Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 200: Lửa của cực hải



Tuy rằng trong lòng Phương Lâm kinh hoàng, nhưng trong nháy mắt trên mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, giống như hoàn toàn không hiểu người ở trong bóng tối kia đang nói cái gì.

- Đan Thánh cung cái gì? Ta không biết.

Phương Lâm giả vờ nghi ngờ đáp.

Chỉ có điều, trong lòng Phương Lâm lại dâng lên sóng lớn ngập trời. Không ngờ nữ nhân trong bóng tối này lại biết về Đan Thánh cung? Nàng và Đan Thánh cung có quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ là người sống sót sau khi Đan Thánh cung tiêu vong sao?

Càng nghĩ Phương Lâm càng cảm thấy có khả năng. Hắn cố gắng hết mức khiến mình thoạt nhìn bình tĩnh hơn, nhưng trong lòng lại rất kích động.

Nếu nữ nhân này thực sự là người của Đan Thánh cung còn sống sót, vậy chẳng phải là bạn đồng hành của mình sao? Ở trong thời đại xa lạ này, tìm được một người đến từ cùng một nơi, điều này có ý nghĩa không tầm thường với Phương Lâm.

Đương nhiên, trong lòng Phương Lâm vẫn còn nghi ngờ. Nữ nhân này có phải là người Đan Thánh cung còn sống sót hay không vẫn chưa thể nói được. Đây hoàn toàn chỉ là suy đoán của bản thân Phương Lâm.

Nữ nhân trong bóng tối im lặng hồi lâu, lúc này mới lại mở miệng nói:

- Rất lâu trước đây, Đan Thánh cung là thế lực cường đại nhất, nắm giữ tất cả luyện đan sư của thiên hạ trên mảnh đại địa này. Chỉ có điều, cho dù Đan Thánh cung này cường đại đến cực điểm, theo thời gian cũng tiêu vong.

Phương Lâm nghe nàng nói vậy lại không nói được một lời nào. Trong lòng hắn cảm thấy phức tạp và thê lương.

Đúng vậy, ngay cả Đan Thánh cung năm đó cường đại như vậy, Phương Lâm năm đó cũng cho rằng Đan Thánh cung có thể mãi mãi trường tồn. Thật không nghĩ tới một thế lực cường đại như vậy cuối cùng vẫn đánh không lại ác ma đáng sợ là năm tháng này.

- Tuy rằng Đan Thánh cung không còn, nhưng trên thế gian này sợ rằng còn có dư nghiệt của Đan Thánh cung sống sót. Ngươi phải giúp ta tìm được những dư nghiệt Đan Thánh cung đó, tiệu diệt từng tên trong bọn chúng.

Nữ tử bỗng nhiên nói, trong lời nói lộ ra sát cơ, giống như tràn ngập thù hận cực lớn với Đan Thánh cung.

Trong lòng Phương Lâm nhất thời kinh sợ. Đầu óc hắn lập tức trở nên đặc biệt tỉnh táo. Xem ra nữ nhân này không phải người Đan Thánh cung sống sót, ngược lại có ân oán không nhỏ cùng Đan Thánh cung. Bằng không cho tới bây giờ, nàng sẽ không coi Đan Thánh cung như kẻ thù, còn muốn tiêu diệt người Đan Thánh cung sống sót.

Nghĩ tới đây, Phương Lâm lại cảm thấy chán ghét nữ tử trong bóng tối này. Dù sao Phương Lâm có lòng trung thành rất lớn với Đan Thánh cung. Nếu nữ nhân này căm thù Đan Thánh cung, vậy cũng là kẻ địch của Phương Lâm hắn.

- Nếu Đan Thánh cung này cường đại như vậy, chỉ sợ dư nghiệt của Đan Thánh cung cũng đều là cao thủ. Ta làm sao có thể giết chết được bọn họ? Hơn nữa, ta ngay cả bọn họ ở đâu cũng không biết, đây không phải là ép buộc sao?

Phương Lâm nói như thế.

Nữ tử khẽ hừ một tiếng:

- Cũng không phải bảo ngươi lập tức đi qua giết bọn chúng. Chờ tới khi thực lực của ngươi đầy đủ, ta sẽ nói cho ngươi biết bọn chúng ở nơi nào. Hơn nữa, những dư nghiệt này còn sống hay không, ta cũng không xác định.

Phương Lâm đảo mắt. Nói hồi lâu, hóa ra là một chuyện không có yên lòng.

- Hiện tại, ta hỏi ngươi, một bảo vật hoặc một môn kỳ công, ngươi lựa chọn cái gì?

Nữ tử hỏi.

Phương Lâm không suy nghĩ nhiều, nói:

- Ta chọn bảo vật.

Tuy rằng nữ nhân này là kẻ thù của Đan Thánh cung, nhưng thứ tặng không lấy cũng uổng. Lúc này Phương Lâm cần phải mau chóng nâng cao thực lực, tất nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt.

Hơn nữa, mạng nhỏ của mình bây giờ cũng bị nữ nhân này khống chế được. Lúc này cứ thuận theo nàng sẽ tương đối tốt hơn. Nếu như mình quá kiên cường, sợ rằng ngay cả động cổ này cũng không ra được, sẽ chết ở bên trong.

Phương Lâm vừa nói xong, chỉ thấy một lò luyện đan màu lam đậm từ trong bóng tối bay ra, phát ra một tiếng động rơi vào trước mặt Phương Lâm, khiến một đám bụi bặm bay lên.

Phương Lâm bị dọa cho giật mình. Chỉ có điều hắn lập tức bị lò luyện đan này thu hút, nhìn chằm chằm vào nó.

- Toàn thân sử dụng Hải Lam Thạch ở sâu dưới biển đúc thành. Lò luyện đan này không đơn giản.

Phương Lâm khen không dứt miệng. Cho dù là với tầm mắt Đan Tôn của hắn, lò luyện đan này lấy Hải Lam Thạch chế tạo ra cũng xem như không tệ.

- Ta sẽ tặng Cực Hải Lam đỉnh này cho ngươi. Ngoài ra ta còn cho ngươi thêm một tạo hóa.

Giọng nói của nữ tử vang lên. Hơn thế, cùng lúc đó ở trong Cực Hải Lam đỉnh đột ngột dâng lên một đám ngọn lửa màu lam sậm.

Đồng tử của Phương Lâm co lại. Hắn biết tạo hóa trong miệng nữ nhân kia là muốn nói tới điều gì.

- Thả lỏng tâm thần đi hấp thu lửa của Cực Hải này.

Nữ tử nghiêm túc nói.

Trên mặt Phương Lâm có vài phần do dự. Nếu như hắn hấp thu lửa của Cực Hải, có thể coi như là hồn mạng đan hỏa để sử dụng, phối hợp với Cực Hải Lam đỉnh này nhất định sẽ có hiệu quả rất tốt.

Nhưng, Phương Lâm không biết lửa của Cực Hải này có phải là thủ đoạn của nữ nhân này hay không. Nếu như mình hấp thu, có thể sẽ càng phải chịu sự khống chế của nữ nhân này.

Nhưng nếu như không chấp nhận, chỉ sợ nữ nhân này cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ.

Trong lòng Phương Lâm thầm suy nghĩ một lát liền có phương pháp ứng phó. Hắn lập tức không do dự nữa, thả lỏng tâm thần, ngồi xếp bằng, chăm chú hấp thu lửa của Cực Hải này.

Ngọn lửa màu xanh lam này lay động không ngừng, giống như một trận gió thổi tới cũng có thể thổi tắt nó. Nhưng nó trước sau vẫn thiêu đốt, chưa từng giảm bớt.

Theo nội kình của Phương Lâm tuôn ra, lửa của Cực Hải này dường như bị dẫn dắt, chậm rãi bay về phía Phương Lâm.

Sau khi thoáng dừng lại trong thời gian mấy lần hít thở, vèo một cái, lửa của Cực Hải này đã tiến vào trong trán của Phương Lâm, biến mất.

Phương Lâm nhất thời cảm thấy mình giống như đưa thân vào trong biển lửa màu xanh lam. Ngọn lửa hừng hực kéo đến về phía mình, muốn hoàn toàn nuốt lấy mình.

Phương Lâm lại giống như một chiếc thuyền lá trong cuồng phong sóng lớn. Ngay cả biển lửa ngập trời, nhưng Phương Lâm vẫn có thể ở trong sóng biển rong ruổi ngang dọc.

Nếu như có những người khác ở chỗ này, lại sẽ nhìn thấy ở trên mặt Phương Lâm thỉnh thoảng sẽ có ngọn lửa màu xanh lam tràn ngập ra. Khí tức của Phương Lâm cũng lúc mạnh lúc yếu. Lúc yếu, gần như khó có thể nhận thấy được.

Đây là một quá trình nguy hiểm. Nếu như luyện đan sư muốn thu được hồn mạng đan hỏa, đều phải từng trải một quá trình như vậy.

Có người chống đỡ được, lại có thể có được một loại hồn mạng đan hỏa cường đại, từ nay về sau có thể phát ra thoải mái.

Nhưng cũng có người không chống đỡ nổi, hồn mạng đan hỏa cắn trả bản thân mình, cuối cùng thân thể tiêu vong, không còn tồn tại.

Đây là một cửa ải. Sống hay chết, cũng chỉ là ở trong một cái chớp mắt.

Người có thể có dũng khí luyện hóa hồn mạng đan hỏa, đều là chân chính không để ý tới sống chết, có theo đuổi lớn ở trên con đường đan đạo.

Lúc này, nữ tử trong bóng tối kia cũng hơi lo lắng. Tuy rằng nàng đưa lửa của Cực Hải cho Phương Lâm, nhưng cũng không nắm chắc Phương Lâm có thể hấp thu được hay không. Nếu chẳng may Phương Lâm hấp thu thất bại, vậy nàng không biết phải đợi bao lâu mới có khả năng đợi được người thứ sáu đến.

Thật may, Phương Lâm cuối cùng hữu kinh vô hiểm, luyện hóa thành công lửa của Cực Hải này. Ở mi tâm của hắn xuất hiện ấn ký của một ngọn lửa màu xanh lam, sau đó lặng lẽ biến mất.

Phương Lâm mở mắt ra. Hắn đứng dậy, đưa tay phải ra. Ngay lập tức liền có một ngọn lửa màu xanh lam phóng ra, dễ sai điều khiển, có thể tùy tâm sở dục sử dụng.

- Ngươi quả nhiên không khiến ta phải thất vọng.

Giọng nói của nữ tử có phần vui mừng nói.

Trong lòng Phương Lâm cười lạnh. Chỉ là một ngọn lửa của Cực Hải mà thôi. Điều này thật sự chỉ là một bữa ăn sáng đối với hắn. Kiếp trước, không biết hắn đã hấp thu bao nhiêu loại lửa.

- Cất Cực Hải Lam đỉnh này xong, sau khi ra ngoài hoàn toàn không được tiết lộ chuyện có liên quan tới ta. Nhớ kỹ, tính mạng của ngươi ở trong một ý niệm của ta.

Nữ tử nói. Trong lời nói của nàng có thêm vài phần cảnh cáo.

Phương Lâm không nói gì. Hắn thu Cực Hải Lam đỉnh này vào bên trong túi Cửu Cung. Sau một khắc, hắn lại cảm thấy trước mắt chợt hoa lên. Hắn đã xuất hiện ở sau màn ánh sáng của động cổ.

Phương Lâm lấy lại bình tĩnh, bước một bước ra ngoài. Đi ra ngoài màn ánh sáng, hắn đã xuất hiện ở bên ngoài động cổ.

Nhưng sau một khắc, Phương Lâm nhất thời biến sắc. Bên ngoài của động cổ, Cổ Hàn Sơn đang chờ đợi từ lâu. Khi nhìn thấy Phương Lâm cuối cùng đã xuất hiện, hắn lập tức hung hãn ra tay, sát cơ lộ rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.