Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 204: Cảnh giới tăng vọt



Trong lúc bốn cột ánh sáng trùng thiên, lúc ẩn lúc hiện, có thể nhìn thấy được bốn bóng người to lớn xuất hiện ở trong đó.

- Bốn thánh! Là bốn thánh!

- Bốn thánh hiển linh!

- Mau mau bái tế bốn thánh!

Mọi người ngẩng đầu ngước mắt nhìn theo bốn bóng người này. Tất cả đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Không ít người đều quỳ rạp xuống đất, quỳ lạy về phía bóng người của bốn thánh.

Tất cả trưởng lão Đan tông xuất hiện ở đây. Khi bọn họ nhìn thấy được Phương Lâm đang ở chính giữa Đan đàn, nhất thời thần sắc biến đổi khác nhau.

Đám người Triệu Đăng Minh nhìn nhau, sắc mặt đều cực kỳ khó coi. Ánh mắt bọn họ nhìn Phương Lâm đều mang theo sát ý sắc bén.

Vèo!

Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên. Chỉ thấy từ một cột sáng trong đó đột nhiên có một vật bay tới.

Đó là một viên đan dược màu vàng kim, kích thước giống như bằng nắm tay của đứa trẻ sơ sinh, từ trong cột ánh sáng này bay ra, lao thẳng đến chỗ của Phương Lâm.

Phương Lâm cười to. Đan dược màu vàng này chính là một trong những truyền thừa của bốn thánh.

Đan dược màu vàng gào thét rơi xuống, nhất thời khiến cho cả bầu trời đều giống như bị ánh sáng màu vàng bao phủ. Mùi đan mê người khiến cho mọi người ở đây muốn ngừng cũng không được.

Giờ phút này, không biết có bao nhiêu người muốn ra tay cướp giật đan dược màu vàng này. Ai cũng không nhịn được muốn làm như vậy.

Đây là truyền thừa của bốn thánh. Nếu như có người chém giết cướp đoạt, sợ rằng lập tức sẽ bị uy nghiêm của bốn thánh chấn động giết chết.

Đan dược màu vàng này chỉ thuộc về một người - Phương Lâm.

Trong con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, viên đan dược màu vàng này trực tiếp bay đến trước mặt Phương Lâm, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.

Phương Lâm đưa tay ra. Viên đan dược màu vàng này lại vô cùng ngoan ngoãn rơi vào trong tay hắn. Vừa chạm vào tay, hắn liền có cảm giác ấm áp một hồi. Một dòng nước ấm nhất thời trải rộng toàn thân của Phương Lâm.

Phương Lâm cảm giác được thương thế trên người mình đều giống như giảm bớt vài phần, toàn thân cảm thấy thoải mái nói không nên lời.

Ngay lập tức, Phương Lâm không chút do dự nào, trực tiếp một ngụm nuốt viên đan dược màu vàng kim này xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy hâm mộ đố kị. Viên đan dược màu vàng kim này vô cùng trân quý, cuối cùng vẫn bị Phương Lâm ăn mất.

- Hừ! Lại nuốt vào tùy tiện như thế, sẽ không sợ bị độc chết sao?

Triệu Đăng Minh lạnh giọng nói. Chỉ có điều trong lòng của hắn vẫn là ghen tỵ.

Viên đan dược màu vàng kim tiến vào trong cơ thể, Phương Lâm cảm giác được có một khí tức cực kỳ cường thịnh từ trong cơ thể tràn ngập ra, toàn thân cũng giống như muốn bay lên.

Phương Lâm lập tức ngồi xuống khoanh chân, lặng lẽ luyện hóa hiệu lực của đan dược màu vàng này.

Trong chốc lát, thương thế trên người Phương Lâm lại đều được khôi phục. Không chỉ có như vậy, thân thể hắn đang phát sinh biến hóa về chất.

Vèo vèo vèo vèo!!!

Bốn bóng người từ trên trời hạ xuống. Đó là bốn lão nhân có khuôn mặt già nua, khí tức dài. Bọn họ lần lượt đứng ở xung quanh Phương Lâm, mơ hồ bảo vệ cho Phương Lâm.

Nhìn thấy bốn lão nhân này xuất hiện, đám người Mạnh Vô Ưu trước đó còn cảm thấy lo lắng cho Phương Lâm, lại lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Mà trái lại đám người Triệu Đăng Minh lộ ra thần sắc giống như chết cha chết mẹ, miễn bàn có bao nhiêu khó coi.

Bốn người này không là người của Đan tông, cũng không phải là người của Võ tông, mà là thuộc hạ của tông chủ Hàn Lạc Vân, cũng là nhóm cao thủ có thực lực mạnh nhất bên trong tông kia.

Không hề nghi ngờ, bốn người bọn họ xuất hiện ở nơi này là do tông chủ Hàn Lạc Vân phái tới. Cũng chỉ có Hàn Lạc Vân mới có khả năng sai khiến được những lão nhân có lai lịch cực cao này.

Mà sở dĩ bốn lão nhân này tới nơi này, hiển nhiên là để bảo vệ cho Phương Lâm.

Phương Lâm mở mắt, nhìn bốn lão nhân này. Một người trong đó nhìn về phía Phương Lâm khẽ gật đầu. Trong lòng Phương Lâm nhất thời trấn tĩnh lại.

Có bốn lão nhân này bảo vệ, mình có thể không lo ngại, thu được truyền thừa của bốn thánh, cũng không sợ phụ tử Cổ gia sẽ giở trò quỷ gì.

Mà một bóng người đang nấp ở trong chỗ tối nhìn thấy bốn lão nhân này xuất hiện, bảo vệ cho Phương Lâm, hắn lại lặng lẽ rời đi.

Bên trong đại điện Đan tông, Cổ Đạo Phong trực tiếp bóp nát ngọc giản đưa tin, giận không kìm chế được.

- Phụ thân, cứ thế này, truyền thừa của bốn thánh có thể sẽ thật sự bị súc sinh kia nhận được!

Cổ Hàn Sơn có phần lo lắng nói.

Trên mặt Cổ Đạo Phong vô cùng thâm trầm:

- Tông chủ phái người đi bảo vệ Phương Lâm này, lúc này căn bản không động được đến hắn.

Cổ Hàn Sơn nghe vậy, càng nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng hắn quả thực đố kỵ Phương Lâm tới cực điểm.

Đây chính là truyền thừa của bốn thánh đấy. Thứ Cổ Hàn Sơn hắn nằm mơ cũng muốn nhận được, nhưng lúc này lại sắp bị Phương Lâm cứng rắn đoạt đi. Như vậy bảo Cổ Hàn Sơn làm sao có khả năng chịu được?

Cổ Đạo Phong thở dài một tiếng:

- Tông chủ dù sao cũng là tông chủ. Chuyện chúng ta ám toán Phương Lâm, mặc dù không có chứng cứ, nhưng hắn vẫn biết rõ ràng là chúng ta làm. Lúc này hắn phái ra cao thủ bảo vệ Phương Lâm, cũng là đang cho chúng ta một cảnh cáo. Sợ rằng sau này còn muốn đối phó với Phương Lâm, phiêu lưu sẽ càng lớn hơn nữa.

Cổ Hàn Sơn nghe vậy, cũng thoáng cái bình tĩnh lại. Hắn biết lúc này không có bất cứ cơ hội nào để có thể ngăn cản Phương Lâm.

Nhưng hắn vẫn tức giận, vẫn không cam tâm. Vì sao từ sau khi Phương Lâm xuất hiện, chuyện gì tốt lành cũng đều rơi xuống trên đầu Phương Lâm hắn.

Nếu như không có Phương Lâm, danh hiệu đệ nhất thiên tài Đan tông này vẫn là của Cổ Hàn Sơn hắn. Đợi qua mấy năm nữa, hắn xông qua Đan Lâm Thạch Bi, cũng có cơ hội đi thu được truyền thừa của bốn thánh.

Nếu như không có Phương Lâm, Cổ Hàn Sơn sẽ thuận lợi tiếp nhận vị trí của phụ thân hắn, Cổ Đạo Phong, trở thành thủ tọa Đan tông. Thậm chí đợi đến khi Hàn Lạc Vân thoái vị, vị trí tông chủ này cũng không phải không có khả năng là của hắn.

Đương nhiên, điều kiện trước tiên là không có Phương Lâm.

Nhưng bây giờ, Phương Lâm đoạt danh hiệu đệ nhất thiên tài Đan tông của hắn, thậm chí ngay cả truyền thừa của bốn thánh cũng muốn cướp đi. Nếu như không loại trừ đi tên Phương Lâm này, Cổ Đạo Phong hắn lại khó có ngày nổi danh.

- Hàn Sơn, cho dù hôm nay Phương Lâm nhận được truyền thừa của bốn thánh, chuyện này vẫn tồn tại khả năng xoay chuyển. Hang động vô tận dưới lòng đất đã sắp tới ngày mở ra, ngươi cùng Phương Lâm đều sẽ đi tới hang động vô tận dưới lòng đất. Đến lúc đó, nắm chắc thế nào lại phải trông cậy vào bản thân ngươi.

Cổ Đạo Phong trầm giọng nói.

Nghe hắn nói vậy, Cổ Hàn Sơn mới miễn cưỡng tỉnh táo lại một ít. Hắn gật đầu.

- A? Khí tức của hắn nâng cao nhanh như vậy sao?

Trên Đan đàn, bốn lão nhân hộ pháp cho Phương Lâm đều nhất thời kinh sợ. Ngay lập tức, ánh mắt bọn họ nhìn Phương Lâm có phần nghiêm trọng.

Sau khi nuốt đan dược màu vàng kim này, cảnh giới của Phương Lâm nâng cao cực nhanh. Cũng chỉ trong thời gian có một nén hương, hắn đã đột phá đến Địa Nguyên tứ trọng.

Liên tục đột phá hai tầng cảnh giới, hiệu suất như vậy đủ để chứng minh đan dược màu vàng kim này không tầm thường.

Hơn nữa, đột phá vẫn chưa dừng lại, còn đang tiếp tục!

Lại là một nén hương qua đi. Trong cơ thể Phương Lâm truyền đến từng đợt tiếng động nổ vang giống như tiếng sấm. Dường như ở trong cơ thể Phương Lâm có một con thú lớn đang rít gào.

Địa Nguyên ngũ trọng!

Phương Lâm mở đôi mắt ra. Trong mắt hắn có ánh sáng màu vàng nồng đậm mạnh mẽ lóe lên. Đây không phải là Nhập Vi Kim Đồng, mà là dược lực còn sót lại của đan dược màu vàng kim này thể hiện ra.

- Nếu tiếp tục luyện hóa Kim Đan, đủ để cho ta đột phá đến Địa Nguyên thất trọng. Nhưng đột phá như vậy sẽ khiến cho căn cơ của ta không ổn định, cuối cùng sẽ có tai hoạ ngầm.

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.

Lập tức, ánh sáng màu vàng dần dần nội liễm. Trong cơ thể Phương Lâm còn có khoảng ba phần dược lực của đan dược màu vàng chưa luyện hóa, lựa chọn dung nhập vào trong máu thịt gân cốt.

Bốn lão nhân thấy Phương Lâm không vội vàng đột phá, bọn họ đều lộ ra vẻ tán thưởng. Nếu như thèm muốn nâng cao cảnh giới, như vậy hiệu lực của viên đan dược này tuy rằng mạnh, nhưng chung quy vẫn có hại lớn hơn lợi.

Nhưng cũng vào lúc này, bên trong bốn cột ánh sáng này lại có một vật bay tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.