Ánh sáng tím kia lao đến quá nhanh, hơn nữa quá mức đột ngột, phần lớn người của Tử Hà tông đều không thể phản ứng kịp.
Phản ứng của Thanh Kiếm Tử vượt xa với tất cả mọi người. Trong nháy mắt khi ánh sáng tím kia xuất hiện, hắn đúng lúc rút kiếm ra. Khi ánh sáng tím kia sắp xông tới trước mặt một đệ tử Đan Tông, Thanh Kiếm Tử đã chém ra một kiếm, đánh rơi ánh sáng tím.
Ánh sáng tím bị cắt thành hai đoạn, rồi rơi xuống đất. Sau đó mọi người mới nhìn rõ ràng cái này là thứ gì.
Một con rắn dài màu tím dài chín tấc, ở giữa bị cắt thành hai đoạn, thân thể bị đứt nằm trên mặt đất không ngừng vặn vẹo. Đầu rắn càng lúc càng nâng lên cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Tử Hà tông.
Trên thân thể của con rắn dài màu tím này được bao trùm bởi một tầng vảy màu tím. Đặc biệt là ở trên đầu rắn có thêm một con mắt dựng thẳng đứng xanh lục u ám.
- Hóa ra nó là rắn Tử Lân ba mắt. Chẳng trách tốc độ của nó lại nhanh như vậy.
Thanh Kiếm Tử thì thầm một tiếng, sau đó lại chém xuống một kiếm, lập tức ghim chặt con rắn ba mắt vảy tím ở trên mặt đất.
Rắn, đặc biệt là yêu thú loài rắn, dù cho thân thể của chúng bị nghiền nát, nhưng chỉ cần đầu của nó vẫn còn thì nó sẽ cắn ngươi bất cứ lúc nào. Cho nên chỉ cần tiêu diệt cái đầu rắn, mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Đặc biệt là loại rắn Tử Lân ba mắt này. Con mắt thứ ba dựng thẳng kia cực kỳ quỷ dị, có thể nhìn thấu được sơ hở của võ giả. Tốt nhất là nên tìm cơ hội đánh lén nó.
Vừa nãy nếu không phải Thanh Kiếm Tử ra tay nhanh thì giờ khắc này đã có một đệ tử Đan Tông chết thảm ở dưới miệng rắn.
Mọi người Lý gia lộ ra vẻ mặt đáng tiếc. Tại sao nó không cắn chết người của Tử Hà tông đi chứ?
Chỉ có điều trải qua lần kinh hãi này, cũng khiến cho mọi người càng thêm đề cao cảnh giác. Lúc này, bọn họ vừa mới tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất đã gặp phải một con rắn Tử Lân ba mắt đánh lén. Có thể tưởng tượng được bên trong hang sâu vô tận dưới lòng đất này lại nguy hiểm tới mức nào.
Phương Lâm lặng lẽ lấy từ trong túi Cửu Cung ra một cái bình ngọc, cầm ở trong tay. Không có người nào chú ý tới động tác nhỏ này của hắn.
Bốn phía đều tối đen, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy được khoảng cách mười bước phía trước. Trên đầu và dưới chân bọn họ đều là tảng đá màu đỏ sậm có độ cao thấp không giống nhau. Bọn họ đi lên cực kỳ vất vả. Trượt chân một cái, bọn họ liền có thể ngã xuống dưới.
Chỉ có điều đáng sợ nhất vẫn là những thứ nguy hiểm tiềm ẩn kia. Bất kỳ ai cũng không biết được, có thể lại có thêm yêu thú đáng sợ nào đó sẽ từ trong chỗ tối nhảy ra hay không.
Chỉ thấy chỗ tứ hoàng tử dẫn đầu đội của hoàng thất lấy ra một khối ngọc giản màu vàng óng, bóp nát. Nhất thời một màn ánh sáng màu vàng dâng lên, bao phủ tất cả đám người hoàng thất ở bên dưới màn ánh sáng.
Ánh sáng màu vàng rọi sáng hoàn cảnh xung quanh, khiến cho tầm nhìn của mọi người trở nên sáng sủa.
Mà trong tay của Lý Thông Thiên dẫn đầu đội của Lý gia lại cầm một ngọn đèn quái lạ, sứt mẻ không thể chịu nổi lại cực kỳ cổ xưa. Nhưng tim đèn bên trong ngọn đèn lại toả ra một hào quang yếu ớt.
Tia sáng này nhìn như rất yếu ớt nhưng lại có một loại khí tức cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn không kiêng dè, tràn ngập ra xung quanh.
- Đây là…
Phương Lâm híp mắt, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn cổ xưa trong tay của Lý Thông Thiên. Trong mắt hắn có thêm mấy phần nóng bỏng.
- Bảo bối tốt. Xem ra phải tìm cơ hội cướp vào tay mới được.
Trong lòng Phương Lâm thầm nói. Gần như hắn đi ba bước đều sẽ liếc mắt nhìn về ngọn đèn kia.
Lý Thông Thiên dường như phát hiện ra được Phương Lâm đang không ngừng quan sát bảo vật trong tay mình, lập tức lạnh lùng nhìn về phía hắn, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ khinh thường.
Phương Lâm cũng không để ý đến hắn. Tạm thời để cho ngươi đắc ý một chút đã.
Hoàng thất cùng Lý gia đều đã có sự chuẩn bị, bảo vệ tất cả tộc nhân lại, đề phòng bọn họ lại bị yêu thú nào đó đánh lén dẫn tới thương vong.
Tử Hà tông tất nhiên cũng sẽ không đến tay không. Lần này, phía sau lưng Thanh Kiếm Tử mang đủ bảy thanh kiếm, xem ra đặc biệt có lực trùng kích.
Giờ khắc này chỉ thấy Thanh Kiếm Tử gỡ xuống một thanh kiếm ngắn nhất trong đó. Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, chắn ở trước người.
Khi kiếm trong tay Thanh Kiếm Tử được rút ra khỏi vỏ, trong nháy mắt, mặt của tứ hoàng tử đột nhiên biến sắc. Ánh mắt của Lý Thông Thiên cũng nghiêm lại. Ánh sáng ngọn đèn trong tay hắn khẽ lay động, suýt chút nữa thì bị tắt.
Kiếm trong tay Thanh Kiếm Tử cũng không phải là hoàn chỉnh, mà là một đoạn kiếm không nguyên vẹn, bị rỉ sét loang lổ, nhìn lại giống như đoạn sát hỏng. Chắc hẳn có vứt nó trên mặt đất, cũng không có người nào chịu nhặt.
Nhưng chính là như vậy, dù là một đoạn kiếm gãy, nhưng lại tỏa ra uy áp cực kì khủng bố. Cho dù là kẻ ngu ngốc đến mấy, cũng có thể cảm giác được thân thể nhất thời dừng lại, thật giống như có món đồ gì đó đè nặng ở trên người vậy.
Mặc dù Lý Thông Thiên có ngọn đèn trong tay, cũng chịu ảnh hưởng từ đoạn kiếm. Bởi vậy có thể thấy được, đoạn kiếm của Thanh Kiếm Tử bất phàm tới mức nào.
Phương Lâm nhìn chằm chằm vào đoạn kiếm trong tay Thanh Kiếm Tử, nước miếng thoáng cái chảy ra. Thậm chí hắn còn muốn đưa tay lên muốn sờ một cái.
- Đừng chạm vào. Kiếm này người khác không thể chạm vào.
- Ta chỉ sờ một cái thôi, lại không cướp của ngươi.
Thanh Kiếm Tử trợn tròn mắt nói:
- Không phải ta hẹp hòi. Thanh kiếm này trừ ta ra, người khác đều không sờ vào được. Nếu sờ vào sẽ bị kiếm khí của nó gây thương tích.
Phương Lâm nghe vậy, chớp chớp mắt. Bàn tay hắn đang duỗi ra lại lập tức rút về.
- Kiếm này có lai lịch thế nào vậy? Cảm giác rất lợi hại.
Phương Lâm hiếu kỳ hỏi.
Thanh Kiếm Tử nở nụ cười:
- Năm ngoái ta mò được nó từ dưới đáy Trầm Kiếm hồ. Nó hẳn được gọi là Du Long kiếm.
- Du Long? Cái tên rất hay!
Phương Lâm cảm thấy kỳ lạ. Mặc dù thanh kiếm này bị gãy, thành một đoạn kiếm, nhưng vẫn cường hãn như vậy. Nếu nó là thanh kiếm hoàn chỉnh, vậy nó lại khủng bố đến mức nào?
Ngay sau đó, Thanh Kiếm Tử cầm Du Long kiếm trong tay. Uy áp đáng sợ của nó làm cho những yêu thú đang ẩn nấp ở trong chỗ tối muốn đánh lén, đều không dám nhúc nhích
Phương Lâm có thể thấy được bên trong thanh kiếm Du Long này sợ rằng có tồn tại khí tức của chân long. Mà Chân Long là vật nằm ở đỉnh chuỗi sinh vật, trấn áp vạn vật. Dù cho là một tia khí tức còn sót lại cũng đủ khiến cho những yêu thú này sợ đến tè ra quần.
Mỗi người trong thế lực ba phe đều có thủ đoạn riêng của mình để bảo vệ mọi người không bị yêu thú ẩn nấp trong chỗ tối đột kích, gây rối, cũng xem như tương đối thuận lợi đi hết một đoạn đường tầng ngoài cùng của hang động trong lòng đất.
Một đoạn đường này, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Mà năm vừa rồi, rất nhiều người đều bị ngã xuống trên con đường này.
Trên đường thế lực ba phe cùng nhau đi tới, nhìn thấy không ít thi thể hài cốt còn sót lại của người đã chết. Tất cả đều chỉ còn sót lại xương cốt vỡ nát, thảm hại.
Một khi chết ở hang động dưới lòng đất này, đúng là chết không được toàn thây, sẽ bị những yêu thú ẩn nấp trong bóng tối ăn sạch.
Ở ngay phía sau thế lực của ba phe chính là một ít thế lực nhị, tam lưu. Chỉ có điều, so với ba lớn thế lực thuận buồm xuôi gió phía trước, những người tiến vào sau lại có phần thê thảm.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai. Mỗi một khắc đều có người chết đi, lưu lại một thi thể không trọn vẹn. Các loại yêu thú dữ tợn khủng bố đang tùy ý cắn nuốt những thi thể này.
Cảnh tượng kia quả thực giống như địa ngục trần gian. Chỉ có điều, người của thế lực ba phe cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được từ phía sau truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, nghĩ thôi trong lòng cũng cảm thấy khiếp sợ.
Mà lúc này, ở phía trước ba phe thế lực lại xuất hiện một vấn đề khó giải quyết.
Một cái ngã ba đường đại biểu cho ba con đường không giống nhau. Có lẽ giữa đường sẽ có cơ duyên vô hạn, cũng có lẽ giữa đường cũng có nguy cơ mai phục bốn phía.
- Không đúng, căn cứ vào người sống sót mười năm trước trở về có nói, đi tới đây hẳn phải có một cánh cửa đá mới đúng. Tại sao lại là một ngã ba được?
Thanh Kiếm Tử cau mày, nói.
Mà ở chỗ của hoàng thất cùng Lý gia hiển nhiên có mối nghi ngờ tương tự. Tình huống trước mắt căn bản không giống với lời nói của người mười năm trước may mắn còn sống sót.
- Được rồi, chỉ có thể tìm một con đường để đi tiếp.