Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 238: Nhân diện bát tí viên



Hai người lập tức xoay người lại nhìn. Nhất thời biểu tình của hai người lại thay đổi.

Chỉ thấy một con yêu thú đáng sợ còn cao hơn ba người, đang dùng đôi mắt màu bạc đầy hung bạo nhìn chằm chằm vào Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử.

Hình dáng của con yêu thú này giống như con vượn, nhưng thân hình cao lớn, hơn nữa trên người mọc ra tám cánh tay to khỏe. Chợt nhìn thoáng qua đi, nó giống như ma thần tràn ngập lực chấn động.

Mà ở chỗ giữa ngực của con vượn này có một mặt người, khuôn mặt bình thản giống như đang ngủ say. Nhưng gương mặt này lại mọc ở trên ngực của con vượn này, thoạt nhìn đặc biệt quỷ dị.

Thanh Kiếm Tử không nhận ra đó là con yêu thú gì, nhưng Phương Lâm lại biết. Đây là Nhân Diện Bát Tí Viên!

Nhân Diện Bát Tí Viên thuộc về một loại mãnh thú thời thái cổ, trời sinh tính tình hung tàn bạo ngược, thích nuốt sống vật còn sống. Tám cánh tay cực kỳ có lực, đồng thời đặc biệt linh hoạt. Một khi bị tám cánh tay của nó nắm lấy, kết quả của bất kỳ đối thủ nào cũng chỉ có một – bị xé thành mảnh nhỏ.

Nhân Diện Bát Tí Viên trưởng thành lên, có thể nói tồn tại nổi bật trong mãnh thú. Mười mấy võ giả cùng cảnh giới cũng khó có thể hàng phục được hắn.

Chỉ có điều từ sau thái cổ, lại gần như khó có thể nhìn thấy được loại mãnh thú này. Cho dù là thời điểm Phương Lâm kiếp trước cũng chỉ gặp được có một lần mà thôi.

Khi đó Phương Lâm còn chưa phải là Đan Tôn, ở phủ đệ của một vị cao nhân tiền bối, thấy qua một con Nhân Diện Bát Tí Viên. Tuy nhiên, nó đã bị vị cao nhân kia hàng phục, trở thành nô bộc trông coi phủ đệ.

Nhân Diện Bát Tí Viên thành niên, có thể sinh trưởng đến độ cao hơn bảy người. Thậm chí, kích thước của nó đủ để đạt được tới độ cao chín người thậm chí mười người cao.

Hiện tại, con Nhân Diện Bát Tí Viên xuất hiện ở trước mặt của Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử chỉ cao khoảng hơn ba người. Hiển nhiên nó còn chưa thành niên. Nhưng dù vậy, nó cũng khiến cho sắc mặt Phương Lâm trở nên cực kỳ khó coi.

Mặc dù là Nhân Diện Bát Tí Viên vị thành niên cũng cực kỳ lợi hại. Trên mặt đất là những băng thi bị xém thành năm bảy mảnh, hiển nhiên đều chết ở trong tay của con Nhân Diện Bát Tí Viên này.

- Đây là Nhân Diện Bát Tí Viên, một loại mãnh thú thái cổ!

Phương Lâm mở miệng nói.

Thanh Kiếm Tử nghe vậy, chân mày cũng nhíu lại thật chặt. Tuy rằng hắn không biết con Nhân Diện Bát Tí Viên này lợi hại tới mức nào, nhưng nếu là mãnh thú thái cổ, vậy sẽ không có con nào không lợi hại.

Trong cái miệng đáng sợ dữ tợn của con Nhân Diện Bát Tí Viên này, trên hàm răng sắc bén hình như vẫn còn dính thịt nát. Trong lúc tám cánh tay của nó vung vẩy khiến cho hai người cảm thấy vô cùng nặng nề.

Gào!!!

Nhân Diện Bát Tí Viên chủ động phát động công kích. Có thể theo nó, Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử chính là thức ăn của nó, không có bất kỳ sức phản kháng.

Thanh Kiếm Tử hét lớn một tiếng, Du Long kiếm chém ra. Mặc dù là một đoạn kiếm gãy, nhưng lúc này nó lại phát ra từng trận long uy, khí thế ép người.

Con Nhân Diện Bát Tí Viên này lập tức dừng bước. Đôi mắt dữ tợn của nó có phần kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào thanh Du Long kiếm trong tay Thanh Kiếm Tử.

Du Long kiếm vốn có long uy. Mặc dù con Nhân Diện Bát Tí Viên này là mãnh thú thái cổ, nhưng đối mặt với khí tức của chân long, nó vẫn có phần kiêng kỵ. Dù sao trình độ của chân long, còn muốn cao hơn mãnh thú thái cổ, ở vào đỉnh của sinh linh. Gần như không có sinh linh nào không sợ chân long.

Hai người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ thấy trên mặt của con Nhân Diện Bát Tí Viên này khôi phục lại vẻ hung tàn. Không ngờ nó căn bản không để ý tới long uy này, lại một lần nữa lao vọt về phía hai người.

- Thanh kiếm nát của ngươi làm sao lại mất linh rồi?

Phương Lâm vừa chạy vừa nói với Thanh Kiếm Tử.

Thanh Kiếm Tử làm sao biết được có chuyện gì xảy ra. Lúc này hắn cũng chỉ có thể cùng Phương Lâm liều mạng chạy trốn.

Nhưng rất nhanh hai người lại tuyệt vọng phát hiện ra tốc độ của con Nhân Diện Bát Tí Viên này còn nhanh hơn bọn họ nhiều. Rất nhanh, nó lại đuổi kịp hai người.

- Khốn kiếp! Liều mạng với nó!

Phương Lâm mắng lớn. Hắn móc ra một thanh trường kiếm, cùng Thanh Kiếm Tử quay người lại.

Thanh Kiếm Tử xoay người lại chính là một kiếm hung hăng chém ở trên đùi của con Nhân Diện Bát Tí Viên. Nhưng ngay lập tức, hắn đã bị ép phải liên tiếp lui về phía sau. Một kiếm kia chỉ lưu lại một vết máu ở trên đùi của con Nhân Diện Bát Tí Viên kia, cũng không có tác dụng gì.

Phương Lâm càng không chịu nổi hơn. Kiếm trong tay hắn còn chưa chém xuống, đã thấy hai cái cánh tay của con Nhân Diện Bát Tí Viên đánh về phía hắn.

Phương Lâm bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau. Hắn sợ bị cánh tay của con Nhân Diện Bát Tí Viên này chạm tới.

- Đáng chết, liều mạng hoàn toàn không có tác dụng. Xem ra chỉ có thể sử dụng độc!

Trong lòng Phương Lâm thầm mắng một tiếng. Hắn thò một tay ở trên túi Cửu Cung.

Con Nhân Diện Bát Tí Viên này nhìn Thanh Kiếm Tử, lại nhìn Phương Lâm. Không ngờ nó lại vọt về phía Phương Lâm. Hình như nó cảm thấy Phương Lâm càng dễ dàng hơn thu thập hơn Thanh Kiếm Tử.

Phương Lâm mắng lớn, trong giây lát ném ra một cái bình, đập nát ở trên người của con Nhân Diện Bát Tí Viên này.

Bình ngọc vỡ nát, chất lỏng màu đen nhất thời dính ở bụng của con Nhân Diện Bát Tí Viên này, phát ra tiếng xì xì.

Phương Lâm vừa rồi còn lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng sau một khắc nụ cười của hắn chợt cứng đờ.

Chỉ thấy gương mặt quỷ dị ở trên ngực của con Nhân Diện Bát Tí Viên này bỗng nhiên mở mắt. Thoáng cái, những chất lỏng màu đen đều bị hút vào trong mặt người này.

- Tình huống gì vậy?

Phương Lâm thật sự há hốc mồm. Cho tới nay hắn vẫn biết rằng Nhân Diện Bát Tí Viên được gọi là yêu thú hung hãn tàn bạo, nhưng không nghĩ tới con Nhân Diện Bát Tí Viên này lại còn có thủ đoạn quỷ dị như thế, có thể hấp thu được cả chất độc của mình.

Mà mặt người quỷ dị này còn trợn trừng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Phương Lâm nhìn thấy ánh mắt kia, lông tóc toàn thân đều dựng ngược, có phần khiếp sợ tới cực độ.

- Mau tránh ra!

Thanh Kiếm Tử sốt ruột rống to. Phương Lâm nhất thời giật mình một cái, con Nhân Diện Bát Tí Viên này đã xông đến trước mặt mình.

Phương Lâm vội vàng lăn một vòng, tránh cánh tay của Nhân Diện Bát Tí Viên đánh tới. Thanh Kiếm Tử cũng cầm kiếm xông tới, trợ giúp Phương Lâm chạy trốn.

Có Thanh Kiếm Tử trợ giúp, Phương Lâm may mắn thoát khỏi tay của con Nhân Diện Bát Tí Viên này, giữ được một mạng. Trong lòng thầm khiếp sợ.

Hắn nhìn lại, thấy Thanh Kiếm Tử lại rơi vào trong khổ chiến. Con Nhân Diện Bát Tí Viên này quá mức lợi hại. Hai tay Thanh Kiếm Tử cầm kiếm cũng khó có thể chống đỡ.

Phương Lâm không dám lưu lại, lập tức xoay người trở lại cứu viện. Hai người liên thủ, cùng chiến đấu với con Nhân Diện Bát Tí Viên này.

Sau đó, hai người đã bị Nhân Diện Bát Tí Viên đánh cho sợ chết khiếp, chật vật không chịu nổi.

Không có cách nào. Cũng không phải là hai người thực lực không đủ, mà con Nhân Diện Bát Tí Viên này thật sự lợi hại. Hai người liên thủ vẫn hoàn toàn đánh không lại nó.

Lại ở thời khắc hai người đang cực kỳ nguy hiểm, ở phía sau con Nhân Diện Bát Tí Viên này có một cây trường thương màu vàng bay tới. Kèm theo đó một tiếng gầm thét giận dữ quen thuộc vang lên.

Dương Phá Quân đột nhiên xuất hiện!

Chỉ thấy Dương Phá Quân từ phía sau lưng của con Nhân Diện Bát Tí Viên này đánh tới. Một cây trường thương hung hăng đâm vào trên lưng của con Nhân Diện Bát Tí Viên.

Nhìn thấy Dương Phá Quân xuất hiện, hai người đều mừng rỡ, trong lòng bọn họ cũng xem như đã có chỗ dựa.

Ba người tập trung một chỗ. Bọn họ không có thời gian để nhiều lời, liên thủ với nhau đại chiến cùng con Nhân Diện Bát Tí Viên này.

Sau đó ba người bọn họ đã bị Nhân Diện Bát Tí Viên đánh cho thảm hại...

- Tại sao con khỉ đáng chết này lại lợi hại như vậy?

Một thanh kiếm trong tay của Thanh Kiếm Tử đã bị đánh nát. Hắn đổi một thanh khác. Dương Phá Quân ở bên cạnh, bộ dáng cũng cực kỳ chật vật. Ngực hắn bị con Nhân Diện Bát Tí Viên này đánh một quyền, bị thương không nhẹ. Khóe miệng của nó còn đang chảy ra máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.