Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 242: Mỗi Người Đi Một Ngả



Lý Thông Thiên ở phía sau đuổi sát không tha. Nhìn thấy một cái bình màu đen bay về phía bọn họ, hắn cảnh giác hơn, lập tức dừng bước lại, lớn tiếng hô mọi người lui về phía sau.

Nhưng đã quá muộn.

Cái bình màu đen rơi ở trên mặt băng lập tức vỡ nát. Nhất thời một làn khói xanh tràn ngập ra bốn phía xung quanh.

- Đây là cái mùi gì vậy? Thế nào lại thơm như vậy?

- Không tốt! Mùi này sợ rằng có độc!

- Nhanh lui về phía sau! Không nên hít mùi thơm này vào!

Rất nhiều con cháu Lý gia đều lui về phía sau. Một số người trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ. Lý Thông Thiên lui lại nhanh nhất. Hắn cũng không có hít mùi thơm này vào. Nhưng vẫn có không ít người bị khói xanh này bao phủ, đã hít vào hoặc nhiều hoặc ít.

- Khụ khụ khụ!

Nhất thời, chỉ thấy những người con cháu Lý gia hít vào khói xanh đều ho khan kịch liệt. Không phải một hai người, mà mười mấy con cháu Lý gia đều khom lưng ho khan.

Những người con cháu Lý gia này cho dù chỉ hít một hơi khói xanh này, cũng ho không ngừng. Nghe thấy những người này ho liên tiếp không ngừng, những người khác cũng cảm giác trong cổ họng có hơi ngứa ngáy.

Sắc mặt của Lý Thông Thiên khó coi. Trước mặt vẫn có khói xanh bao phủ. Hắn muốn đuổi theo đám người Phương Lâm cũng không có khả năng. Hơn nữa lúc này mười mấy tộc nhân hình như đều trúng độc, sắp ho cả phổi ra ngoài.

- Đáng chết!

Lý Thông Thiên xiết chặt nắm đấm, trên mặt đầy vẻ dữ tợn. Hắn có vẻ cực kỳ không cam lòng.

Cùng lúc đó, mười mấy tộc nhân Lý gia này ho khan càng lúc càng kịch liệt. Mấy người trúng độc tương đối sâu, khóe miệng đã ho ra máu.

- Thật là khó chịu!

Sắc mặt những người này đều ửng hồng một cách quỷ dị, ho đến khàn cả giọng. Trong cổ họng bắt đầu ngứa ngáy muốn gãi. Bọn họ rất muốn đưa tay đến trong cổ họng hung hăng cào vài cái.

- Làm sao bây giờ đây?

Những người khác đều nhìn Lý Thông Thiên, hi vọng Lý Thông Thiên có thể đưa ra một chủ ý.

Lý Thông Thiên nhìn mười mấy tộc nhân này, trong lòng hắn cũng rất nóng nảy. Trong lúc tuyệt vọng, cái gì cũng thử, hắn cũng chỉ có thể lập tức lấy từ bên trong túi Cửu Cung lấy ra một ít đan dược giải độc, để cho mười mấy người này lập tức ăn vào.

Sau khi ăn vào, tình trạng ho khan lại vẫn không có giảm bớt, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng. Có mấy người đã nằm trên mặt đất, trong miệng tuôn ra từng ngụm máu tươi, trên mặt lại hoàn toàn đỏ ửng một cách quỷ dị.

Lý Thông Thiên có phần luống cuống. Lý gia chuẩn bị Giải Độc đan vẫn có hiệu quả đặc biệt không tệ. Nhưng hiện tại lại hoàn toàn không có chút hiệu quả nào.

- Cứu ta!

Từng tộc nhân Lý gia nằm xuống đất. Hai mắt bọn họ vô thần nhìn Lý Thông Thiên. Có người vươn tay ra, muốn nắm bắt được cái gì đó một cách vô nghĩa.

Trong lòng Lý Thông Thiên thầm thở dài. Mười mấy người này sợ rằng sống không được.

Cùng lúc đó, Lý U Băng và một số tộc nhân Lý gia khác không đuổi kịp ba người Phương Lâm chạy tới. Khi nhìn thấy được tình cảnh nơi này, bọn họ đều hít vào một hơi lạnh.

Lý U Băng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mười mấy tộc nhân này, nàng có phần không đành lòng, ngược lại phẫn nộ nhìn Lý Thông Thiên.

Lý Thông Thiên giống như không nhìn thấy, vẻ mặt thâm trầm.

Rất nhanh có một người phun ra một cục máu lớn, sau đó lại tắt thở.

Lại sau đó, người thứ hai, người thứ ba...

Thời gian chưa đầy một chén trà nhỏ, mười mấy con cháu Lý gia đều tắt thở bỏ mình. Cho dù là chỉ hít vào một hơi khói xanh này, cũng không có khả năng sống sót được.

Khói độc chế tạo bí mật độc nhất vô nhị của Phương Lâm tất nhiên có hiệu lực đặc biệt mãnh liệt. Giải Độc đan tầm thường không chỉ hoàn toàn không có được công hiệu giải độc, ngược lại sẽ khiến độc tính phát tác trầm trọng hơn.

Loại độc này cực kỳ lợi hại. Phương Lâm đã chuẩn bị một lọ, ban đầu vốn không có ý định sẽ dễ dàng vận dụng. Chỉ là bị người của Lý gia đuổi theo quá sát, hắn không có cách nào, chỉ có thể dùng tới nó.

- Lý Thông Thiên, đây đều là chuyện tốt ngươi làm!

Lý U Băng chỉ vào Lý Thông Thiên, phẫn nộ hét lớn.

Thần sắc Lý Thông Thiên lạnh như băng:

- Muội đang nói bậy bạ gì đấy?

Trên mặt Lý U Băng hiện ra vẻ oán hận:

- Trước đây có phải ngươi dự định không quan tâm tới sự chết sống của ta hay không?

Khóe miệng Lý Thông Thiên khẽ cong lên:

- Bây giờ không phải muội vẫn bình yên vô sự sao?

Lý U Băng giận dữ cười ngược:

- Ha hả, vậy nếu như Phương Lâm thật sự giết ta thì sao?

Lý Thông Thiên im lặng, không nói gì.

Nhìn thấy phản ứng này của Lý Thông Thiên, Lý U Băng đã hiểu rõ. Mặt nàng nở nụ cười lạnh.

- Nếu không phải ngươi cố ý muốn đuổi theo, mười mấy tộc nhân này cũng sẽ không chết thảm! Tất cả đều tại ngươi!

Lý U Băng chỉ vào Lý Thông Thiên nói.

Các tộc nhân Lý gia khác đều đưa mắt nhìn nhau. Tộc nhân đã chết khiến cho bọn họ có cảm giác thỏ chết cáo xót thương. Lý Thông Thiên và Lý U Băng bất hòa, cũng khiến cho bọn họ cảm thấy không biết nên làm thế nào cho phải.

- Lý U Băng, muội im lặng một lát cho ta. Lần này tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất, tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta!

Lý Thông Thiên cố kìm chế cơn giận nói.

Lý U Băng lắc đầu cười lạnh:

- Theo ngươi, đám người chúng ta sợ rằng đều phải chết không có chỗ chôn!

Lý Thông Thiên nổi giận. Hắn rất muốn một chưởng đập chết Lý U Băng.

- Rốt cuộc muội muốn như thế nào?

Trên mặt Lý Thông Thiên lộ sát cơ nói.

Lý U Băng hừ một tiếng, nhìn những người khác nói:

- Các ngươi cũng thấy được, theo Lý Thông Thiên hắn, chết mười mấy tộc nhân. Nếu như chúng ta tiếp tục theo hắn, sợ rằng đều có kết cục không tốt. Ta nghĩ, ta và hắn sẽ mỗi người đi một ngả. Các ngươi có ai nguyện ý theo ta thì cùng ta hành động. Không muốn, ta cũng không bắt buộc.

Nói xong, Lý U Băng liền xoay người rời đi.

Trong mắt của Lý Thông Thiên có ánh sáng lóe lên. Cuối cùng hắn lại không lên tiếng.

Các tộc nhân Lý gia khác do dự một lúc lâu. Có một nhóm người lặng lẽ theo Lý U Băng rời đi. Còn lại hai mươi mấy người không rời đi.

Lại như vậy, đám người Lý gia chia làm ra hai bộ phận. Một phần lấy Lý Thông Thiên dẫn đầu, một phần khác lại lấy Lý U Băng dẫn đầu.

Lại nói tới ba người Phương Lâm. Sau khi trốn đi, bọn họ rất nhanh tới chỗ đám người tiếp ứng.

Đám người Tử Hà tông nhìn thấy Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm trở về, tất cả đều đặc biệt kích động. Dù sao trước đó bọn họ vẫn không có người nào làm chỗ dựa, khi đi theo Dương Phá Quân vẫn lo lắng đề phòng trước sau.

Lúc này Dương Phá Quân mới có thời gian nói cho hai người biết chuyện đã xảy ra sau khi tách ra.

Hóa ra, sau khi Dương Phá Quân dẫn theo đám người hoàng thất và Tử Hà tông trốn đi, ở trong thông đạo này bị hai người không rõ thân phận tập kích bất ngờ. Dương Phá Quân đẩy lùi được hai người kia, liền dẫn mọi người xuống dưới vách đá. Ở trên vách đá lại bị bầy rắn tập kích, tử thương một số người, cuối cùng mới đến trong băng cốc này.

Chỉ có điều xem như vận khí của bọn họ tốt, lựa chọn một hướng khác đi tới, không gặp phải con Nhân Diện Bát Tí Viên này.

Sau đó mọi người tìm được một nơi an toàn, tạm thời nghỉ ngơi. Dương Phá Quân lại đi ra ngoài tìm Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử.

Lúc này mới có chuyện sau đó lúc Thanh Kiếm Tử cùng Phương Lâm và con Nhân Diện Bát Tí Viên này khổ chiến, Dương Phá Quân vừa vặn chạy tới trợ giúp.

Phương Lâm nhìn lướt qua bên trong đám người, quả nhiên không thấy có bóng dáng của Cổ Hàn Sơn, cũng không biết người này nấp ở chỗ nào.

Mọi người tập trung lại. Bởi vì trên thân ba người đều có vết thương, tất nhiên tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức trước, đồng thời thảo luận xem tiếp theo nên hành động như thế nào.

- Trong băng cốc này, theo những đệ tử trước đây sống sót trở về nói, hình như ở cuối chỗ này có một tòa cung điện. Cũng có người đi vào, nhưng không có ai có thể đi ra. Chúng ta có nên đi tới chỗ đó xem thử hay không?

Thanh Kiếm Tử đề nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.