Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 243: Băng Khôi Chặn Đường



- Đương nhiên muốn đi. Nếu không chẳng phải uổng phí một chuyến chúng ta tới đây sao?

Phương Lâm lập tức tỏ thái độ.

Dương Phá Quân cũng gật đầu:

- Ta cũng cảm thấy nên đi xem thử. Không nhất định phải đi vào băng cung, đến lúc đó xem tình hình rồi quyết định.

Thanh Kiếm Tử thấy hai người đều muốn đi, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng. Hai người này thật đúng là không sợ trời không sợ đất. Băng cung này chính là địa phương cực kỳ nguy hiểm. Không nói tới bản thân băng cung này, chỉ là dọc theo con đường này sẽ gặp phải bao nhiêu yêu thú, cũng khó có thể dự đoán được.

Mà điều bên trong băng cung này rốt cuộc tình huống gì, cũng không có bất kỳ người nào biết được. Bởi vì trước đây hễ là người từng tiến vào băng cung, đều không có khả năng lại đi ra.

Nói cách khác, người từng tiến vào băng cung đều đã chết ở bên trong.

Chỉ có điều, bản thân Thanh Kiếm Tử thật ra cũng rất muốn đi xem thử. Chỉ là lần này hắn cũng không phải chỉ hành động một mình, phải suy nghĩ tới sự an toàn của những người khác, cho nên mới có phần do dự.

Đoàn người nghỉ ngơi năm canh giờ. Thương thế của ba người Phương Lâm lưu lại sau khi giao chiến cùng Nhân Diện Bát Tí Viên đều đã khôi phục.

Ngay lập tức, mọi người lại bắt đầu lên đường, đi tìm băng cung trong truyền thuyết này.

Hoàn cảnh trong băng cốc cũng không phức tạp. Hơn nữa từ trong miệng những người sống sót trước đây, bất luận là Tử Hà tông hay hoàng thất đã đều hiểu được rất nhiều tình huống, biết nên đi thế nào để tìm kiếm được băng cung.

Dọc theo con đường này, bọn họ cũng gặp phải không ít yêu thú, thậm chí còn gặp phải một con Cực Băng hổ, đạt tới cảnh giới tam biến nhất trọng, có thể so sánh với võ giả Thiên Nguyên.

Miệng của con Cực Băng hổ này có thể phun ra gió lạnh. Tốc độ của nó di chuyển ở trên mặt băng cực nhanh. Cho dù là Phương Lâm lấy Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp cũng chỉ miễn cưỡng theo kịp mà thôi.

Con Cực Băng hổ này là uy hiếp cực lớn đối với mọi người. Tuy rằng nó không đáng sợ bằng con Nhân Diện Bát Tí Viên này, nhưng vẫn khiến cho mọi người cảm thấy vướng tay vướng chân.

May là Phương Lâm nhìn thấy Cực Băng hổ này khó có thể đối phó, lại trực tiếp móc ra trường kiếm huyết sắc, tìm đúng cơ hội hung hăng đâm vào trên người của con Cực Băng hổ này.

Lại sau đó, sẽ không có chuyện gì cho đám người Phương Lâm nữa. Trường kiếm huyết sắc giống như giòi bám trên mu bàn chân, điên cuồng hấp thụ tinh huyết của con Cực Băng hổ này. Thời gian chỉ mấy hơi thở, Cực Băng hổ đã bị hút khô, chỉ còn một tầng thân thể khô quắt lại, nằm ở trên mặt băng. Tuy rằng còn chưa có chết hẳn, nhưng nó đã mất đi tất cả tinh huyết, hiển nhiên là không sống nổi.

Phương Lâm vẫn tuân theo truyền thống vinh quang nhạn qua nhổ lông của hắn. Hắn vui mừng rạo rực sử dụng đoản kiếm mổ xẻ cho thi thể của con Cực Băng hổ này, sau đó đào ra hai khối xương hổ, ném vào trong túi Cửu Cung.

Dựa theo Phương Lâm nói, xương của con Cực Băng hổ này có công hiệu đại bổ. Hơn nữa cầm tới chế luyện đan dược, cũng là nguyên liệu cực tốt, tất nhiên không thể bỏ qua.

Một số đệ tử Đan tông khác cũng xoa xoa tay, hưng phấn vây quanh ở bên cạnh thi thể của con Cực Băng hổ, hắn móc một khối, ngươi móc một khối, giống như là một đám kẻ cắp đang chia của.

Cuối cùng, lúc con Cực Băng hổ này tắt thở, ngay cả một khả năng toàn thây cũng không có lưu lại. Trên khắp thân thể của nó đều bị cắt ra thành từng cái lỗ. Trong cơ thể nó, xương, kinh mạch thậm chí là nội tạng cũng không còn lại cái gì.

Nếm được ngon ngọt, sau đó lúc mọi người đi tới đều ước gì gặp phải yêu thú. Dù sao chỉ cần Phương Lâm móc ra thanh trường kiếm huyết sắc cổ quái này, có thể giải quyết dễ dàng, còn có thể có được một đống nguyên liệu lớn trên thân của yêu thú.

Trên đoạn đường đi tới này, những yêu thú kia xem như là gặp phải tai ương, hoàn toàn không phải là đối thủ của thanh trường kiếm huyết sắc này. Ai chạm tới nó lại chỉ có một con đường chết.

Mà thanh trường kiếm huyết sắc này hình như là một quái vật dù ăn thế nào cũng không đủ no, hút bao nhiêu máu cũng chưa đủ. Điều này làm cho Phương Lâm âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Thần sắc của Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân đều cổ quái. Trên đường đi tới này cũng không tránh khỏi trở nên dễ dàng hơn. Trường kiếm huyết sắc của Phương Lâm quả thực chính là một đại sát khí làm gì cũng đều thuận lợi, ai tới kẻ đó phải chết.

Bởi vì suy nghĩ Lý gia có khả năng cực lớn cũng sẽ đi tìm băng cung, cho nên đoàn người chạy đi cực nhanh. Bọn họ không dám lưu lại quá nhiều, hi vọng tìm được đến băng cung trước Lý gia, chiếm một ít tiên cơ.

Mà dọc theo con đường này, mọi người cũng thấy được không ít thi thể. Tất cả đều là những người trước đây tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất, sau khi chết đi, ở trong băng cốc này bị đông cứng thành băng thi.

Chỉ có điều bị đông thành băng thi xem như còn tốt. Rất nhiều người chết ở chỗ này còn chưa kịp bị đông lại, đã bị những yêu thú kia ăn thịt, sau khi chết ngay cả thi thể cũng không còn để lại, muốn thê thảm thì thê thảm bấy nhiêu.

- Tiếp tục đi về phía trước nữa, phải cẩn thận một chút. Hình như phía sau này khôi lỗi băng gì đó sẽ ngăn cản lối đi.

Thanh Kiếm Tử mở miệng nhắc nhở.

Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử gật đầu, dẫn theo mọi người tiếp tục đi về phía trước. Nhưng bước chân của bọn họ hơi chậm lại một ít, duy trì đủ sự cảnh giác.

Đi thêm chốc lát, khí lạnh càng thêm dày đặc. Từng trận gió rét lạnh như băng thấu tới tận xương không ngừng từ phía trước thổi tới. Hồn mạng đan hỏa trong tay Phương Lâm vẫn chưa từng thu lại. Nhưng mặc dù có hồn mạng đan hỏa, cũng không có cách nào hoàn toàn chống đỡ được khí lạnh kia. Không ít người đều lạnh đến mức run rẩy.

- Tới đây. Chỗ của ta có Ngự Hàn đan. Tất cả mọi người nhanh ăn vào.

Lúc này, Dương Thanh Dao này mở miệng nói.

Nghe nàng nói vậy, mọi người đều vui mừng. Từng người bọn họ nhận được một viên Ngự Hàn đan. Sau khi ăn vào, quả nhiên trong cơ thể có từng dòng nước ấm điên cuồng phun ra. Thoáng cái cảm giác lạnh giá giảm bớt đi rất nhiều.

Phương Lâm quay đầu lại, liếc mắt thoáng nhìn Dương Phá Quân hỏi:

- Đường muội của ngươi còn biết luyện đan sao?

Dương Phá Quân gật đầu đáp:

- Nàng biết luyện đan, hơn nữa giống như ngươi, đều là luyện đan sư nhị đỉnh. Thứ hạng của nàng còn cao hơn ngươi một ít.

Phương Lâm không nói gì. Ta chỉ hỏi nàng có thể luyện đan hay không, ngươi nói những điều này làm gì. Còn nói thứ hạng cao hơn ta, đây là đang cố ý chọc giận ta sao?

Mọi người lại đi thêm một đoạn đường. Bỗng nhiên phía trước có gió tuyết tung bay. Từ dưới mặt băng này, đột nhiên có từng bóng người phá băng ra, ngăn cản lối đi của mọi người.

- Tới rồi. Hẳn là khôi lỗi băng bọn họ nói tới!

Thanh Kiếm Tử nhắc nhở.

Khi mọi người tập trung tinh thần nhìn lại, chỉ thấy tổng cộng có chín bóng người đều là nam tử cao lớn mặt không cảm xúc. Bọn họ mặc quần áo và đồ dùng cũ nát, sắc mặt tái nhợt tới dọa người, hai mắt vô thần mở to.

- Đều là thi thể, chỉ có điều lại bị chế tạo thành khôi lỗi!

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.

Thi thể kia làm khôi lỗi, vậy ở bất kỳ chỗ nào cũng sẽ phải chịu sự truy sát và bài xích của võ giả. Bởi vì loại hành vi này thật sự là trái ngược với lẽ trời. Người chết là lớn nhất. Người cũng đã chết còn khiến cho hắn không được an bình, thật sự có phần quá đáng.

- Tẩm cung của Băng đế, người tự ý xông vào, chết!

Âm thanh lạnh lùng, mất cảm giác từ trong miệng của chín bộ khôi lỗi này đồng thời phát ra, khiến người ta nghe được lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chân mày của Phương Lâm thoáng động.

Băng đế? Cái danh hiệu này có phần lợi hại, tự nhiên lấy đế làm hiệu. Lại không phải người nào cũng dám làm như vậy.

- Cẩn thận một chút. Thân thể của chín bộ khôi lỗi này vô cùng cứng rắn. Mỗi một con đều là cảnh giới Địa Nguyên thất trọng. Khi giao đấu với bọn họ phải tốc chiến tốc thắng. Bằng không khí lạnh trên người bọn họ sẽ xâm nhập vào trong cơ thể chúng ta, dần dần đông lạnh nội kình của chúng ta.

Thanh Kiếm Tử nhanh chóng nói, giải thích một ít chỗ mấu chốt.

Chín Địa Nguyên thất trọng, như vậy thật sự có hơi khó đối phó. Chỉ có điều, cũng may đám người Phương Lâm người đông thế mạnh, trên phương diện thực lực cá thể chưa đủ, nhưng mấy người lại có thể đối phó với một con.

- Lên!

Dương Phá Quân rống lên một tiếng. Hắn cầm theo thương lại vọt tới trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.