Nhất thời bước chân của Dương Phá Quân dừng lại. Hắn quay đầu nhìn lại, vẻ mặt nghi ngờ không hiểu. Hắn cũng đã phát ra đủ khí thế muốn cùng những băng khôi này đại chiến ba trăm hiệp. Thế nào còn bảo hắn phải chờ một lát?
Trên mặt Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Chỉ là chín khôi lỗi thôi, không cần làm lớn chuyện. Một mình ta cũng đủ để đối phó với bọn họ.
Nghe hắn nói vậy, Dương Thanh Dao vẫn nhìn Phương Lâm rất không thoải mái, nhất thời trên mặt lộ vẻ xem thường:
- Ngươi không mạnh miệng sẽ chết sao?
Phương Lâm lười để ý tới Dương Thanh Dao này. Hắn đưa tay lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra Vô Giới thạch tối tăm.
Nhìn thấy Vô Giới thạch này, Thanh Kiếm Tử nhất thời liền hiểu ra. Trên mặt hắn cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười, bộ dạng đại cục đã được xác định.
Ngược lại những người khác chưa từng thấy qua thứ ở trong tay Phương Lâm, tất cả đều hiện ra vẻ hiếu kỳ.
- Ngươi móc một khối đá vỡ này ra làm cái gì? Còn muốn sử dụng tảng đá kia đập chết những khôi lỗi kia sao?
Giọng điệu của Dương Thanh Dao châm chọc nói.
Vẻ mặt Phương Lâm đầy nghiêm túc:
- Nàng nói không sai. Ta chính là muốn đập chết bọn chúng.
Dương Thanh Dao thiếu chút nữa bật cười. Nàng còn phát giác ra Phương Lâm người này thật sự không đáng tin cậy.
Trên mặt của những người khác cũng đầy vẻ nghi ngờ. Bọn họ đều cảm thấy Phương Lâm có phần nói mạnh miệng. Một khối đá vỡ này của ngươi có thể có ích lợi gì?
Phương Lâm cũng không có giải thích nhiều. Hắn nhìn thấy Dương Phá Quân vẫn đứng sững sờ ở phía trước, hắn không khỏi thúc giục:
- Ngươi mau tránh ra. Nếu không đập phải ngươi có lẽ sẽ không tốt.
Vẻ mặt Dương Phá Quân không còn lời nào để nói, đi trở về. Biểu tình kia của hắn cổ quái nói không nên lời.
Phương Lâm cười hì hì, xoay tròn cánh tay, nội kình lặng lẽ rót vào đến bên trong Vô Giới thạch này. Cảm giác Vô Giới thạch dần dần trở nên nhẹ hơn, Phương Lâm lại biết đã đến lúc rồi.
- Đi cho ta!
Phương Lâm hét lớn một tiếng, thoáng cái Vô Giới thạch trong tay đã bị hắn hung hăng ném ra ngoài.
Vèo!
Tiếng xé gió vang lên. Vô Giới thạch hóa thành một đường lưu quang, trực tiếp nện ở trên người khôi lỗi băng đầu tiên.
Chỉ nghe một tiếng động khẽ vang lên. Thân thể của khôi lỗi băng này lập tức chia năm xẻ bảy, yếu ớt giống như trang giấy.
Vô Giới thạch không dừng lại, tiếp tục bay về phía sau.
Phụt phụt phụt phụt!!!
Liên tiếp có tiếng va chạm không ngừng vang lên. Từng khôi lỗi băng bị Vô Giới thạch đập nát. Không có bất kỳ một khôi lỗi băng nào có thể hoàn toàn ngăn cản được nó.
Dường như những khôi lỗi băng cứng rắn ở trước mặt Vô Giới thạch cũng giống như đậu hũ, không chịu nổi một đòn.
Lại sau đó, Vô Giới thạch rơi xuống trên mặt băng. Nhất thời một trận động tĩnh đinh tai nhức óc vang lên. Mặt băng dưới chân nhất thời lắc lư kịch liệt, giống như động đất.
Bắt đầu từ chỗ Vô Giới thạch rơi xuống mặt băng có vết rạn không ngừng lan tràn. Hình như toàn bộ mặt băng đều sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Phương Lâm vung tay lên. Vô Giới thạch này lại vèo một tiếng trở lại trong tay hắn.
Lúc nhìn lại, chín khôi lỗi băng này đã thành một đống băng nát vỡ vụn.
Ngoại trừ Thanh Kiếm Tử ra, biểu tình tất cả những người khác đều dại ra. Từng người trợn tròn hai mắt, giống như nhìn thấy được quái vật.
Nhất là Dương Thanh Dao này. Vẻ mặt nàng càng khó có thể tin nổi. Trước đó, nàng còn đang giễu cợt Phương Lâm nói mạnh miệng. Nhưng người ta đảo mắt lại đã tiêu diệt tất cả chín khôi lỗi băng này.
Đây quả thực là hung hăng tát ở trên mặt Dương Thanh Dao một cái. Hơn nữa còn là loại cái tát vang dội.
Dương Phá Quân cũng cảm thấy chấn động. Một hòn đá màu đen tầm thường không có gì đáng chú ý này tự nhiên lại khủng khiếp như vậy. Nhất là một khắc rơi xuống đất kia, thế nào lại cảm giác giống như là một ngọn núi đè ép xuống.
Chỉ có Thanh Kiếm Tử hắn đã biết được uy lực khi Phương Lâm sử dụng Vô Giới thạch này, cho nên cũng không có bao nhiêu giật mình.
Mọi người còn lại phải mất thật lâu mới phản ứng được. Vẻ mặt bọn họ kinh hãi nhìn chằm chằm vào Vô Giới thạch trong tay Phương Lâm, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.
Phương Lâm cười hì hì, trên mặt đầy vẻ đắc ý. Hắn thu Vô Giới thạch vào bên trong túi Cửu Cung.
Có mấy người nhìn Dương Thanh Dao, chỉ thấy sắc mặt Dương Thanh Dao lúc xanh lúc đỏ. Thấy có người đang lén nhìn mình, nàng nhất thời tức giận:
- Nhìn cái gì vậy?
Mấy người kia vội vàng chuyển ánh mắt đi, chỉ có điều trong lòng lại cười thầm.
Dương Phá Quân ho khan một tiếng. Hắn có phần bất mãn liếc mắt thoáng nhìn Dương Thanh Dao. Lúc nào vị đường muội này của mình mới có chút đầu óc được. Nếu như Phương Lâm dám nói như vậy, hắn tất nhiên sẽ có thủ đoạn gì đó. Hiện tại thì tốt rồi. Phương Lâm người ta thể hiện ra thần uy lớn, Dương Thanh Dao muội lại mất mặt?
Lúc này Dương Thanh Dao đã có hơi hối hận. Dọc đường đi, dù sao mình cũng nhìn Phương Lâm không vừa mắt, nhưng người ta lại lần lượt không tính toán với mình. Điều này có vẻ như mình quá mức lòng dạ hẹp hòi.
Chỉ có điều Dương Thanh Dao dù sao cũng là nữ tử của hoàng thất, trong xương cốt vẫn cao ngạo. Bởi vậy cho dù trong lòng hối hận, nàng cũng sẽ không chủ động thể hiện ra điều gì.
- Phiền phức đã giải quyết xong. Chúng ta đi xem cái gọi là tẩm cung của Băng đế này rốt cuộc là thế nào.
Phương Lâm bảo mọi người đi tới.
Ngay lập tức, đoàn người thông qua nơi đây. Mới đi thêm một lát, lại là chín khôi lỗi băng xông ra.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Còn tới nữa sao?
Phương Lâm cảm thấy nghi hoặc nhìn Thanh Kiếm Tử.
Thanh Kiếm Tử nói:
- Khôi lỗi băng không chỉ có một đợt, phải có khoảng năm đợt. Một đợt cuối cùng, số lượng khôi lỗi băng sẽ tăng thêm đến mười tám con.
Phương Lâm nghe hắn nói vậy, trên mặt vẫn là biểu tình không có gì đáng kể. Cần gì quan tâm nó tới bao nhiêu con. Tới bao nhiêu hắn đều dùng một hòn đá này đập nát bọn chúng.
Ngay lập tức, Phương Lâm lại một lần nữa ném ra Vô Giới thạch, tiêu diệt tất cả chín khôi lỗi băng này giống như bẻ gãy nghiền nát.
Lại như vậy, mọi người thuận lợi thông qua những khôi lỗi băng này, gần như không có bị bất kỳ trở ngại nào. Cho dù số lượng khôi lỗi băng ở một đợt cuối cùng tăng thêm, cũng vẫn đánh không lại Vô Giới thạch khủng khiếp trong tay Phương Lâm kia.
Sau đó, tất cả mọi người đã hình thành thói quen, dọc đường đi có thể nói là vừa nói vừa cười. Như vậy hoàn toàn không giống như là bọn họ đang thăm dò một mảnh cấm địa nguy hiểm, ngược lại giống như là đang dạo chơi ở ngoại thành.
Cuối cùng, trước mắt mọi người xuất hiện một tòa cung điện hùng vĩ, thậm chí không thể dùng từ hùng vĩ để hình dung, đã có thể nói là thần tích.
- Ông trời của ta ơi!
Phương Lâm trợn tròn hai mắt, biểu tình chấn động nhìn điện phủ phía trước này giống như quỷ phủ thần công, quả thực khiếp sợ tới mức ngây người.
Mọi người khác đều giống như nhìn thấy được thiên địa mới, hoàn toàn không có cách nào diễn tả được bằng ngôn từ tất cả những gì chính mình nhìn thấy được.
Điện phủ hoàn toàn được làm bằng băng, sừng sững ở điểm cuối của băng cốc, cực kỳ hùng vĩ. Ở phía trên cung điện có tuyết bay lả tả khắp bầu trời, tạo thành một màn tuyết.
Mà ở trước băng cung này có năm cái tượng băng đứng sừng sững, trông rất sống động, kích thước giống như ngọn núi vậy. Mọi người đều phải cố gắng hết sức ngước cổ, mới có khả năng thấy rõ ràng.
Chỉ là nhìn năm bức tượng băng này lại cho mọi người có một loại cảm giác không thở nổi.
Năm bức tượng băng này hình như ẩn chứa uy năng lớn lao, đứng sừng sững ở trước băng cung này, giống như cấm vệ bảo vệ xung quanh Hoàng Đô, bảo vệ băng cung phía sau.
Không có người nói ra lời gì. Dường như tất cả âm thanh đều bị gió tuyết khắp bầu trời này cho che giấu, ngay cả tiếng mọi người hít thở cũng có vẻ cực kỳ yếu ớt.
Trong lòng Phương Lâm bỗng nhiên thấy hồi hộp. Hắn phát hiện có điểm không đúng.
- Không tốt! Nội kình bị áp chế!
Phương Lâm vội vàng điều tra trong cơ thể một lát. Quả nhiên, một thân nội kình đều giống như bị lực lượng nào đó phong ấn, hoàn toàn không có cách nào vận dụng được.