Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 245: Năm Bức Tượng Băng



- Chuyện gì xảy ra vậy? Ta không sử dụng được nội kình?

- Ta cũng vậy!

- A! Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Mọi người cũng ào ào kinh ngạc kêu lên. Nội kình của bọn họ cũng giống như Phương Lâm, bị một lực lượng không rõ phong ấn. Tuy rằng bọn họ có thể cảm nhận được nội kình vẫn còn, nhưng lại không có cách nào vận dụng, thật giống như nội kình không thuộc về mình.

Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu, cũng khiến cho trong lòng mọi người vô cùng khủng hoảng.

Bất luận là võ giả hay là luyện đan sư đều đặc biệt dựa vào nội kình. Không có nội kình, bọn họ và người bình thường lại gì khác biệt chứ?

Nhất là chỗ nguy hiểm như ở hang động vô tận dưới lòng đất này, cho dù là khi có thể sử dụng nội kình cũng là cửu tử nhất sinh. Hiện tại không nội kình, vậy lại chẳng khác nào trực tiếp tuyên án mọi người tử hình sao?

Sắc mặt hai người Thanh Kiếm Tử cùng Dương Phá Quân trở nên cực kỳ khó coi. Bọn họ đều cảm thấy hối hận, tại sao lại muốn tới nơi quỷ quái này. Xem tình hình thế này, không có cách nào vận dụng nội kình, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, chẳng phải là chỉ có thể khoanh tay chịu chết hay không?

Ngược lại, Phương Lâm đặc biệt bình tĩnh. Tuy rằng thần sắc hắn không dễ nhìn, nhưng ít ra hắn tỉnh táo hơn bất kỳ người nào khác ở đây.

Bất luận là Thanh Kiếm Tử cũng tốt, Dương Phá Quân cũng tốt, hoặc là những người khác cũng vậy, ở phương diện từng trải đều còn xa mới bằng được Phương Lâm.

Dù sao Phương Lâm có kiếp trước bọn họ không có cách nào tưởng tượng được, tình trạng càng nguy hiểm hơn nữa, hắn cũng đã gặp qua. Chẳng qua là không có cách nào vận dụng nội kình mà thôi, vẫn không đến mức khiến cho Phương Lâm phải luống cuống tay chân.

- Không cần loạn. Chỉ là tạm thời không có cách nào vận dụng nội kình mà thôi.

Phương Lâm lên tiếng.

Chỉ có điều trên mặt tất cả mọi người vẫn đầy vẻ lo lắng không yên. Không có cách nào, trong lòng bọn họ thật sự không nắm chắc. Nếu chẳng may gặp phải tình trạng gì đó, vậy bọn họ phải làm thế nào mới tốt?

- Phương Lâm, bằng không chúng ta vẫn lui ra ngoài. Ở đây quá tà môn.

Thanh Kiếm Tử đề nghị.

Dương Phá Quân cũng có ý tưởng tương tự. Cho dù hắn rất tò mò muốn biết trong băng cung rốt cuộc có những gì, nhưng an toàn của mọi người vẫn là quan trọng hơn. Hắn không cần thiết vì lòng hiếu kỳ nhất thời, khiến cho tất cả mọi người rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Chân mày của Phương Lâm nhíu chặt. Bảo hắn bây giờ lui ra ngoài, vậy dĩ nhiên hắn cực kỳ không cam lòng. Nhưng Thanh Kiếm Tử nói không sai, băng cung này thật sự có chút tà môn. Không có nội kình, có rất nhiều thủ đoạn hắn cũng không có cách nào thi triển ra được, năng lực tự vệ sẽ giảm đi rất lớn.

Suy nghĩ một lát, Phương Lâm thầm than một tiếng. Hắn vẫn quyết định lui ra ngoài.

Ầm!

Một đệ tử Tử Hà tông quay đầu đi trở về chợt đụng đầu vào trên bức tường vô hình, đụng khiến hắn liên tục lui về phía sau vài bước.

- Không tốt!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi. Ba người Phương Lâm lập tức chạy tới gần, đưa tay ra phía trước sờ thử. Kết quả trong lòng bọn họ đều trầm xuống.

- Chúng ta bị nhốt ở chỗ này, không ra được.

Giọng điệu của Thanh Kiếm Tử nghiêm trọng nói.

Nghe vậy, mọi người càng lộ ra vẻ kinh hoàng tuyệt vọng.

Xem thế này thì xong đời rồi. Không sử dụng được nội kình, còn bị nhốt ở nơi quỷ quái này. như vậy rõ ràng là muốn dồn bọn họ vào chỗ chết.

Thảo nào người trước kia tiến vào băng cung, không có một ai có thể sống đi ra. Nơi quỷ quái này thật sự quá tà môn.

- Làm sao bây giờ?

Dương Phá Quân nhíu mày. Hắn không sợ chết. Nhưng dẫn theo nhiều con cháu hoàng thất như vậy đi tới đây, nếu như tất cả chết ở chỗ này, trong lòng hắn bất an.

Thanh Kiếm Tử thở dài một tiếng, không nói gì. Hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt.

Thần sắc Phương Lâm nghiêm trọng. Hắn lại đi trở về đến trước năm bức tượng băng này, mắt nhìn chằm chằm vào năm bức tượng băng này.

Năm bức tượng băng này có hình thái khác nhau. Một người ở ngoài cùng bên trái chính là một nữ tử cầm trường kiếm trong tay, tươi mát tú lệ, khuôn mặt ôn hòa. Mặc dù là một bức tượng băng cũng làm cho người ta có một loại cảm giác giống như đứng trong gió xuân ấm áp.

Người bên phải là một nam tử cường tráng cưỡi yêu thú, khoác da thú, trong tay cầm cương xoa, giống như giận dữ gầm thét lên. Một khí tức hung hãn đập vào mặt.

Phía dưới thân của nam tử cường tráng này là một con mãnh hổ dáng vẻ dữ tợn, có hai cánh, uy phong lẫm liệt.

Lại tiếp bên phải, lại một bà lão mặt không cảm xúc, trường bào khoác trên thân, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ. Nhưng khi Phương Lâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt của lão bà này, nhất thời lại có một cảm giác sợ hết hồn hết vía. Hình như sau một khắc, tượng băng bà lão này lại sẽ biến thành người sống.

Phương Lâm lập tức không nhìn tới bà lão này, tiếp tục nhìn lại về phía bên phải.

Lại nhìn bên phải là tượng băng của một con yêu thú, xem ra lại có phần giống như con Nhân Diện Bát Tí Viên này. Chỉ có điều nó lại không phải là Nhân Diện Bát Tí Viên, mà một loại yêu thú loài vượn khác. Nó đang đấm vào trong cái ngực rộng của mình, một tay cầm một cây gậy xương cực lớn, dường như ngửa mặt nhìn về phía bầu trời rít gào.

Toàn thân con yêu thú loài vượn này đều tràn ngập khí tức hung hãn. Chỉ riêng bức tượng băng này lại đủ dọa người.

Cuối bên phải là một nam tử trên người để trần, trong tay giơ một tấm lá chắn khổng lồ giống như thân thể hắn, giống như một cánh cửa với khí thế ép người, có một loại cảm giác như núi non nặng nề.

Trên tấm lá chắn này có trang trí một cái đầu rồng, giống như có một con chân long muốn từ trong tấm lá chắn này rít gào bay ra.

Phương Lâm không biết tấm lá chắn này có phải thật sự liên quan tới chân long hay không, nhưng nếu dám lấy đầu rồng làm vật trang trí, hiển nhiên không phải là vật tầm thường.

Năm bức tượng băng này có hình thái khác nhau, nhưng mỗi một bức tượng đều giống như một vị thần thần sáng, cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống mọi người.

- Phương Lâm, ngươi vẫn đang nhìn cái gì vậy? Còn không nghĩ biện pháp thử xem làm sao ra ngoài được.

Thanh Kiếm Tử đi tới nói.

Phương Lâm vô cùng bình tĩnh mở miệng:

- Lúc này, biện pháp duy nhất đó là tiến vào băng cung này. Có thể đến bên trong, chúng ta mới tìm được biện pháp ra ngoài.

Nghe hắn nói vậy, mọi người đều im lặng. Chỉ là ở bên ngoài băng cung đã gặp phải loại tình huống vướng tay vướng chân này. Nếu như tiến vào băng cung này, lại sẽ gặp phải nguy hiểm đáng sợ gì?

Nhưng lúc này, hình như cũng không có biện pháp nào khác tốt hơn. Ở chỗ này không sử dụng được nội kình, ra cũng không ra được, hình như chỉ có một con đường cuối cùng là tiến vào băng cung tìm kiếm một lần.

- Ai, lúc này cũng chỉ có thể làm được như thế.

Thanh Kiếm Tử gật đầu đồng ý.

Dương Phá Quân tất nhiên cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Hiện tại bọn họ cũng có thể xem ngựa chết thành ngựa sống. Cần gì quan tâm hắn đầm rồng hang hổ gì, bọn họ đều phải kiên trì xông vào một lần.

Dồn vào tử địa sau đó mới sinh, cuối cùng mới có thể tìm ra được lối ra.

- Sao?

Đúng lúc này, từ phía sau lại có một đám người đi tới. Người đi đầu tiên không ngờ chính là Lý U Băng này.

- Là người của Lý gia!

Đám người hoàng thất và Tử Hà tông lập tức giống như gặp phải kẻ địch lớn, thần sắc mỗi người khẩn trương, thể hiện tư thế nghênh đón kẻ địch.

Lý U Băng cũng không nghĩ tới sẽ gặp được đám người Phương Lâm ở chỗ này. Sắc mặt đám người Lý gia đi theo ở sau lưng nàng đều khó coi, lộ ra vẻ lo âu.

Dù sao đám người Lý U Băng chỉ có hơn mười người. Trên phương diện số lượng người, bọn họ còn xa mới bằng được phía đối diện. Như vậy nếu như đánh nhau, bọn họ hoàn toàn không đủ nhìn.

Mà bên kia, trong lòng đám người Tử Hà tông và hoàng thất cũng là đặc biệt khẩn trương. Lúc này bọn họ thậm chí còn không sử dụng được nội kình, lại hết lần này tới lần khác gặp phải người của Lý gia. Đây chính là nhà dột gặp suốt đêm mưa.

Đôi mi thanh tú của Lý U Băng nhíu lại. Trên cổ của nàng còn có vết thương do Phương Lâm sử dụng đoản kiếm vẽ xuống. Lúc này nàng đang nhìn chằm chằm vào đám người Phương Lâm, ánh mắt phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.