Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 251: Lửa của đan tôn



Ầm!

Ngọn lửa cuồng bạo từ trên người Phương Lâm phóng ra, giống như một đóa hoa sen nở rộ ở trong trời băng đất tuyết này, lớp băng bao trùm ở trên người hắn trong nháy mắt tan ra, biến mất.

Ngọn lửa phóng lên cao, không chỉ có xua tan lạnh giá, cũng khiến cho thiên địa mơ hồ trong nháy mắt trở nên hoàn toàn rõ ràng.

Sắc mặt của Băng đế hoảng hốt. Vương tọa băng giá phía nàng trong phút chốc chia năm xẻ bảy. Toàn thân nàng giống như bao tải rách, trực tiếp bay ra ngoài.

Thần sắc Phương Lâm hờ hững. Vẻ mặt của hắn dường như còn lạnh hơn cả khí tức trên người vị Băng đế kia. Nhưng quanh người hắn điên cuồng phun ra ngọn lửa lại đặc biệt hung bạo mạnh mẽ. Trong lúc ngọn lửa phun ra nuốt vào, nhiệt độ trong không gian kỳ dị này đang không ngừng tăng lên, đã giống như lồng hấp.

Băng đế hoảng sợ nhìn Phương Lâm, kinh ngạc la lên thất thanh:

- Làm sao có thể có hồn mạng đan hỏa đáng sợ như thế? Ngươi rốt cuộc là ai?

Mặt Phương Lâm không đổi sắc. Trong lúc đó, ngọn lửa điên cuồng phun ra, huyễn hóa ra một vương tọa bằng lửa. Phương Lâm giống như quân vương, ngồi ở trên vương tọa bằng lửa kia, từ trên cao nhìn xuống Băng đế.

Thần sắc của Băng đế cực kỳ khó coi. Nàng có thể cảm nhận được sâu sắc, loại ngọn lửa trên người đối phương khủng khiếp đến cực hạn. Cho dù là huyết mạch hàn băng khiến nàng rất kiêu ngạo, cũng giống như muốn sôi trào bốc hơi lên.

Một con kiến hôi thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên, không ngờ trong hồn phách sẽ có ngọn lửa đáng sợ như vậy. Điều này làm cho Băng đế cảm thấy khó có thể tin nổi, càng không có cách nào tiếp nhận được.

- Ngươi muốn bảo ta thuần phục sao?

Phương Lâm mở miệng, âm thanh không có thay đổi, vẫn là giọng nói của Phương Lâm. Nhưng trong giọng nói này lại ẩn chứa uy áp vô cùng, mang theo cảm giác nặng nề giống như thần linh vậy, khiến người ta chỉ nghe được âm thanh này, lại có một loại kích động muốn quỳ trên mặt đất dập đầu lễ bái.

Trong lòng Băng đế cũng có cảm giác kỳ dị như vậy. Nàng tự hào mình là đế, nhưng lúc này khi đối mặt với Phương Lâm, nàng cảm giác mình cái gì cũng không phải là, nhỏ bé khác thường. Còn đối phương lại giống như Thần Vương ở trên chín tầng trời, bắn ra ánh sáng rực rỡ khắp bốn phía, chói mắt đến mức khiến cho nàng không có cách nào nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Phương Lâm.

Loại cảm giác này khiến cho Băng đế cảm thấy hoang đường, còn thấy sợ hãi từng đợt. Rốt cuộc lần này mình đối mặt, là một quái thai thế nào vậy?

- Không dám!

Băng đế mở miệng, đã hoàn toàn không có cảm giác cao cao tại thượng, trái lại có một loại ý tứ khuất phục.

Hai mắt Phương Lâm giống như ngọn đuốc, giống như hai vòng mặt trời soi sáng mặt đất. Ngọn lửa trên người hắn khi thì điên cuồng phun ra, khi thì nội liễm, có sự ăn ý xen lẫn với vương tọa bằng lửa phía sau lưng.

- Ngươi có biết mạo phạm bản tôn sẽ có kết quả thế nào không?

Phương Lâm lên tiếng lần nữa, ẩn chứa uy nghiêm vô cùng.

Thần sắc của Băng đế thoáng ngẩn người ra.

Tôn? Không ngờ hắn tự xưng là tôn?

Từ cuối thượng cổ có một vị Vũ Tôn Hậu Nghệ, lấy xương rồng làm cung, máu phượng hoàng làm kiếm bắn chết chín mặt trời, trong thiên địa này lại không có bất kỳ người nào có thể xưng là tôn.

Mà ngày hôm nay, Băng đế lại gặp phải một người tự xưng là tôn, vẫn là một thiếu niên ngay cả Thiên Nguyên cũng chưa tới. Điều này làm cho nàng có một loại cảm giác cực kỳ hoang đường.

Tôn, đó là một loại xưng hô, còn là một loại cảnh giới. Chỉ có khi võ đạo hoặc đan đạo đạt đến mức tận cùng, mới có thể gọi như vậy.

Xưng là tôn giả, lại giống như thần linh, có khả năng thông thiên triệt địa, lực lượng chuyển sao đổi trăng, có thể nói là vô địch trên đời, được vạn linh quỳ bái.

Tôn, có linh!

Nếu không có khả năng xưng tôn lại tự cho mình là tôn, sẽ gặp phải thiên địa trừng phạt, đánh xuống đại kiếp nạn không thể chống đỡ phải diệt vong.

Có thể nói trong thiên địa này, chỉ có những người thật sự có thể xưng tôn giả mới có thể tự xưng là tôn, nếu như không có năng lực này, lại mưu toan xưng tôn, kết quả chính là bị uy năng của thiên địa chấn động giết chết.

Người thiếu niên trước mắt này có thần hỏa lượn lờ, tự xưng là tôn, lại căn bản không có bất kỳ dấu hiệu đại kiếp nào đánh xuống tiêu diệt. Lẽ nào hắn thật sự một vị tôn?

Trên mặt Băng đế càng lộ rõ vẻ hoảng sợ. Nàng cảm thấy mình thật sự quá ngu xuẩn, tự nhiên lại trêu chọc một vị tôn. Đây quả thực là tự tìm đường chết.

Chỉ có điều trong lòng Băng đế phần nhiều vẫn là nghi ngờ. Thiếu niên này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là một vị cường giả tuyệt thế từ niên đại xa xôi còn sống sót hay sao?

- Tại hạ ngu dốt, có mắt như mù, mạo phạm tôn thượng, mong ngài rằng thứ tội, tha cho ta không chết.

Băng đế lập tức quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ. Tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng nàng hiểu rõ ràng, lúc này có nghi ngờ gì đều giấu ở trong bụng. Trước hết để người ta bỏ qua cho mình lại nói sau.

Phương Lâm cười:

- Trước hết, ngươi không phải muốn để ta làm đầy tớ của ngươi sao?

Băng đế nghe vậy, thân hình run rẩy, trước và sau hoàn toàn giống như hai người khác nhau.

Phương Lâm nhìn Băng đế như vậy, trong lòng cũng cảm thấy phức tạp.

Hắn đích xác là tôn, chỉ có điều không phải là Vũ Tôn, mà là Đan Tôn.

Tuy rằng đời này Phương Lâm đã mất đi tất cả, nhưng hồn phách của hắn vẫn là hồn của Đan Tôn. Trong hồn phách của hắn ẩn chứa hồn mạng đan hỏa kiếp trước Phương Lâm tự mình tu luyện ra được.

Lửa này cường đại đến cực điểm, tương sinh dung hợp cùng hồn của Phương Lâm. Chỉ cần hồn không bị diệt, thì thần hỏa không tắt.

Nếu như là lúc bình thường, Phương Lâm căn bản không có cách nào cho thấy được uy áp của Đan Tôn.

Nhưng ở chỗ này, Băng đế tách rời hồn phách cùng thân thể của hắn ra, kể từ đó, khí thế hồn Đan Tôn này của Phương Lâm mới có thể hoàn toàn phát huy ra.

Nói trắng ra, Đan Tôn Phương Lâm này chỉ còn lại có hồn phách, không có thân thể.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn là Đan Tôn có thể tiếu ngạo trời cao, sánh ngang cùng trời. Chỉ là một Băng đế ở trước mặt hắn, giống như con kiến hôi.

Nếu như Phương Lâm nguyện ý, hiện tại có thể sử dụng thần hỏa của hắn, thiêu đốt Băng đế thành tro bụi.

- Huyết mạch hàn băng, không ngờ ta còn có thể nhìn thấy được hậu nhân của tộc này.

Phương Lâm nhìn này nằm trên mặt đất đứng đứng chỉ Băng đế, mở miệng nói.

Nghe vậy, Băng đế càng thêm xác nhận người này căn bản cũng không phải là thiếu niên gì. Hắn tuyệt đối là lão quái vật còn sống sót từ niên đại kia.

Nghĩ đến đây, Băng đế lại càng cảm thấy khủng hoảng, nàng là niên đại kia số lượng không nhiều còn sống trên đời người, biết rõ xưng tôn cường giả đáng sợ, người ta trong nháy mắt, đều có thể gạt bỏ nàng trăm nghìn lần.

- Tiền bối đại nhân có đại lượng, tha thứ vãn bối lỗi, vãn bối nguyện ý làm người hầu của tiền bối, vĩnh viễn đi theo phía sau tiền bối!

Băng đế liền vội vàng nói, nàng có thể sống đến bây giờ thật sự không dễ dàng, khát vọng đối với sinh mệnh tất nhiên là đặc biệt mãnh liệt, không tiếc nói ra đối đãi nô bộc nói tới, muốn cầu được Phương Lâm tha thứ.

Phương Lâm nhìn nàng:

- Huyết mạch hàn băng, chỉ còn lại một mình ngươi sao?

Băng đế ngẩng đầu, nhưng không dám đối diện cùng Phương Lâm:

- Hồi bẩm tiền bối, huyết mạch hàn băng của ta chỉ có ta còn sót lại.

Trong lòng Phương Lâm thở dài một tiếng. Thực sự thương hải tang điền, cảnh còn người mất. Hắn kiếp trước, huyết mạch hàn băng vẫn có vài một chủng tộc cường thịnh, Phương Lâm cũng cùng bọn họ đã từng quen biết.

Chỉ có điều cái Phương Lâm gọi là giao tiếp, là mạnh mẽ lấy cường giả huyết mạch hàn băng, cắt cổ họng bọn họ lấy máu luyện đan.

- Ngươi cũng ra đời từ niên đại kia?

Phương Lâm lại hỏi.

Băng đế liên tục gật đầu, không dám giấu diếm và do dự.

Trong lòng Phương Lâm thoáng động, cuối cùng gặp phải một người cùng niên đại với mình còn sống sót, xem thế này một ít nghi ngờ cuối cùng của mình đã có thể giải được.

- Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao Đan Thánh cung biến mất?

Phương Lâm trực tiếp hỏi. Hắn muốn biết nhất, chính là cái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.