Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 266: Truyền Thừa Phá Nhạc



- Tiện nghi cho tiểu tử này. Chỉ có điều ta cũng không quan tâm tới một giọt tinh huyết bất diệt này.

Phong Thiên Thu có một chút bất đắc dĩ nói, sau đó chính là xoay người, lao thẳng đến thi thể khô quắt nằm ở trên trung tâm mảnh đất trống.

Cái thi thể khô quắt này mới là mục đích thực sự của Phong Thiên Thu. Hắn thấy, giá trị của tinh huyết bất diệt hoàn toàn kém hơn thi thể khô quắt này.

Thi thể khô quắt này chính là một lão nhân, trên người hiện ra phần cháy đen, khô quắt khác thường, chỉ còn lại có một lớp da bọc lấy xương, hoàn toàn không có tức giận.

Trên người thi thể khô quắt không có bất kỳ vết thương nào, càng giống như là thọ nguyên tiêu hao hết chết ở nơi này.

Chính là một thi thể khô quắt bình thường không có gì lạ như vậy, lại có thể nằm ở giữa bảy bộ thi thể đại yêu này, đồng thời trải qua vô số năm tháng đều không có thối nát.

Phong Thiên Thu rơi xuống cách cái thi thể khô quắt này không xa, trong mắt có vài phần nóng như lửa, càng có phần kiêng kỵ, không tùy tiện đi tới gần.

- Thân vì nhân tộc là một đại yêu thánh, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, có thể khiến vô số yêu thú canh giữ thi thể cho ngươi, còn có bảy đại yêu làm người giữ mộ, thật khiến cho người ta bội phục.

Phong Thiên Thu tự đáy lòng thở dài nói.

Không có ai biết, mục đích thực sự của Phong Thiên Thu tới Càn quốc, bất kể hắn quậy cho dư luận của Càn quốc xôn xao đến thế nào, mục đích của hắn đều chỉ có một, chính là bộ thi thể khô quắt của yêu thánh này.

- Theo như lời nói trên tấm da thú này, yêu thánh dù chết, nhưng trong cơ thể lại có thánh huyết được bảo tồn xuống, nếu như ta có thể hấp thu thánh huyết, lại tương đương với thu được truyền thừa của yêu thánh, tương lai không lâu nữa ta sẽ là yêu thánh đời kế tiếp!

Trong miệng Phong Thiên Thu thì thào tự nói, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, dường như đã tưởng tượng ra cảnh mình trở thành yêu thánh nhận được vạn yêu cúng bái.

Việc này không nên chậm trễ, Phong Thiên Thu lập tức lấy lại bình tĩnh, cẩn thận từng li từng tí đi về phía cái thi thể khô quắt.

Tuy rằng hắn biết rõ, yêu thánh này đã sớm chết, hơn nữa chết không biết đã bao nhiêu năm, nhưng ai biết yêu thánh trước khi chết, có bố trí thủ đoạn gì hay không.

Nếu chẳng may yêu thánh này sợ người khác nhớ thương thi thể của hắn, bố trí một ít hậu chiêu, loại chuyện này ai cũng không nói chính xác được, cẩn thận có thể dùng được thuyền vạn năm, mới thật sự là đạo lý tốt.

Phong Thiên Thu cũng thật sự đặc biệt cẩn thận, đi không được vài bước, lại ngừng lại, trong tay nắm một quyển da thú rách nát, vẻ mặt khẩn trương như vậy.

Qua một hồi lâu, Phong Thiên Thu lại đi về phía trước vài bước.

Cứ như vậy, đi một chút dừng một chút, khoảng cách chỉ có hơn một trăm bước, Phong Thiên Thu thật sự đi hết một canh giờ, trong đó còn có lúc đặc biệt cẩn thận lui về phía sau mấy bước để quan sát tình hình.

Cũng khó trách Phong Thiên Thu khẩn trương như vậy. Chuyện thi thể khô quắt yêu thánh chân chính này rất quan trọng, ai tới cũng phải cẩn thận hơn nữa.

Nhất là cao thủ như Phong Thiên Thu, cảnh giới cao, đồng thời cũng càng thêm sợ chết, càng tiếc mạng.

Dù sao tu luyện không dễ dàng, chẳng may ném đi cái mạng, sử dụng bất kỳ cơ duyên nào cũng không đổi trở lại được.

Cho nên, Phong Thiên Thu thà rằng đi một bước nhìn ba bước, cũng không hy vọng xuất hiện bất kỳ sai lầm gì.

Mà khi Phong Thiên Thu thong thả tiếp cận thi thể khô quắt của yêu thánh này, đồng thời Phương Lâm đã ở trong màn hào quang này tiến hành một hồi lột xác.

Tinh huyết bất diệt ở trong cơ thể Phương Lâm không ngừng bị luyện hóa, dần dần dung nhập vào trong thân thể Phương Lâm, trở thành một phần của Phương Lâm.

Mà yêu khí trong cơ thể Phương Lâm này vốn đủ để trí mạng, lại trở thành chất dinh dưỡng tốt nhất để luyện hóa tinh huyết bất diệt.

Một giọt này tinh huyết bất diệt vốn chính là máu của đại yêu, dựa vào sức một mình Phương Lâm tới luyện hóa sẽ đặc biệt khó khăn.

Hơn nữa còn là ở vào dưới loại trạng thái trọng thương này, luyện hóa một giọt tinh huyết bất diệt có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, làm không tốt, ngược lại sẽ bị lực lượng khủng khiếp của tinh huyết bất diệt này trực tiếp làm cho chết no.

Chỉ có điều trong cơ thể Phương Lâm lại tràn ngập rất nhiều yêu khí, những yêu khí vốn sẽ làm Phương Lâm mất mạng, nhưng vào lúc này lại trở thành trợ giúp lớn nhất cho Phương Lâm.

Tinh huyết bất diệt ở dưới yêu khí khổng lồ này cọ rửa, dần dần kết hợp với máu thịt của Phương Lâm, tuy hai mà một, đồng thời khiến cho thân thể Phương Lâm tiến hành biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ở trong giấc ngủ say, ý thức của Phương Lâm lại là tỉnh táo, hắn có thể cảm nhận được thân thể biến hóa, có thể cảm nhận được máu lưu chuyển, loại cảm giác này hết sức tuyệt vời.

Trong lúc hoảng hốt, Phương Lâm nhìn thấy được một con yêu thú giống như một ngọn núi xuất hiện ở trước mặt mình, đồng thời thi triển lực thiên phú thuộc về nó.

Bộ dáng của con yêu thú này giống như một con Xuyên Sơn Giáp, nhưng dữ tợn hơn so với Xuyên Sơn Giáp gấp trăm lần, phía sau lưng mọc đầy gai xương dày đặc đáng sợ, trên đầu có một khối xương cốt nhô ra, bốn chân to lớn, lợi trảo sắc bén, cắm vào trên mặt đất tạo thành từng vết nứt.

Phương Lâm nhận ra được loại yêu thú này, hình như là Phá Nhạc. Ở thời điểm kiếp trước, hắn đã từng thấy qua không ít lần, sau khi trưởng thành thực lực có thể đạt được thất biến, có thể nói là đại yêu một phương.

Phương Lâm lúc này hấp thu chính là một giọt tinh huyết bất diệt của Phá Nhạc, tuy rằng không biết con Phá Nhạc này khi còn sống đạt đến cảnh giới gì, nhưng từ trình độ của một giọt tinh huyết bất diệt này có thể thấy, tối thiểu cũng cảnh giới yêu thú lục biến cường đại.

Mà lực thiên phú của con Phá Nhạc này, đó là phòng ngự cường hãn.

Như núi bất động!

Phòng ngự của Phá Nhạc ở trong yêu thú có thể nói đáng chú ý. Gai xương phía sau lưng nó nhìn như dữ tợn, trên thực tế lại là một loại thủ đoạn bảo vệ chính mình, bất kỳ thế tấn công nào nhằm vào Phá Nhạc, ở trước mặt gai xương này, đều sẽ tiêu tan ở vô hình.

Càng khủng khiếp hơn là duy nhất Phá Nhạc có một loại bản lĩnh, cũng là một loại bản lĩnh chỉ trong truyền thừa huyết mạch của Phá Nhạc mới có thể tồn tại.

Phương Lâm có vận khí đặc biệt không tệ, trong một giọt tinh huyết bất diệt này vừa lúc ẩn chứa Phá Nhạc một loại bản lĩnh đặc biệt nhất - phản kích.

Cái gọi là phản kích cũng không phải là bị động đánh trả, mà Phá Nhạc có thể khiến một lần công kích đánh vào trên người nó, hoàn toàn không giữ lại bắn ngược ra ngoài, tác dụng ở trên thân người công kích kia.

Dùng lời của người tộc nói, đó là lấy đạo của người trả lại cho người.

Đương nhiên, mức độ phản kích cũng không phải là vô cùng vô tận, không có khả năng có thế bắn ngược lại một đòn của cường giả Vũ Tôn, vậy thì quá biến thái.

Nếu như cường độ công kích vượt quá phạm vi Phá Nhạc có thể thừa nhận, con Phá Nhạc này vẫn sẽ bị thương, nhưng ở dưới gần như phần lớn tình huống, cho dù là tồn tại mạnh hơn so với Phá Nhạc một bậc, cũng phải cẩn thận Phá Nhạc phản kích.

Mà giờ phút này Phương Lâm đang dần dần lĩnh ngộ một chiêu đặc biệt, biến nó thành của mình.

Có thể giống như Phương Lâm vừa luyện hóa tinh huyết bất diệt, đồng thời vẫn lĩnh ngộ thiên phú truyền thừa của yêu thú, có thể nói là vô cùng khó có được, trong một trăm người, cũng tìm không ra được hai ba người.

Đương nhiên, điều kiện trước tiên là có thể tìm tới một trăm nhân tộc luyện hóa tinh huyết bất diệt.

Trong lúc Phương Lâm thu được truyền thừa của Phá Nhạc, đồng thời lúc này Cổ Hàn Sơn ở trên một con yêu thú khác cũng hành động.

Hắn cũng tỉnh lại, chỉ có điều thương thế của hắn càng nghiêm trọng hơn so với Phương Lâm, đã đến mức đèn cạn dầu, không bao lâu, Cổ Hàn Sơn cũng sẽ bị chết.

Nhưng Cổ Hàn Sơn không cam lòng, hắn không muốn lại chết như vậy.

Ngay lập tức, Cổ Hàn Sơn liều mạng một hơi thở cuối cùng của mình, trên mặt đầy vẻ dữ tợn đáng sợ, run rẩy lấy ra một ngọc phù, dán ở chỗ tim của mình.

Lại sau đó, Cổ Hàn Sơn leo đến chỗ xương lông mày của yêu thú. Hắn vừa muốn có động tác, đã thấy xương lông mày của yêu thú kia đột nhiên tách ra, vài dây xích máu thịt bay ra, trói Cổ Hàn Sơn lại, sau đó thoáng cái kéo vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.