Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 269: Đại Chiến Với Cổ Hàn Sơn



Thần sắc Phương Lâm hờ hững, trong mắt thậm chí có thêm vài phần thương hại.

- Thật là không nghĩ đến, Cổ Hàn Sơn ngươi cuối cùng sẽ biến thành tình trạng như vậy, nếu để cho phụ thân ngươi nhìn thấy được, không biết hắn sẽ là phản ứng như thế nào?

Phương Lâm lạnh lùng nói.

Cổ Hàn Sơn nghe vậy, nhất thời nổi giận, trong mắt tràn ngập ánh sáng hung tàn, giống như đã mất đi lý trí, bay thẳng đến Phương Lâm.

- Phương Lâm! Ta muốn ngươi chết!!!

Cổ Hàn Sơn giận dữ gầm thét lên, cánh tay trái này đã hóa thành thú trảo trong giây lát thò ra, lao thẳng đến mặt của Phương Lâm.

Phương Lâm cũng không lui lại, thậm chí biểu tình ngay cả một tia dao động cũng không có, trong phút chốc đánh ra một quyền, hung hăng cùng cánh tay trái của Cổ Hàn va chạm vào nhau.

Chỉ nghe một tiếng động vang lên, chấn động tới mức màng tai người ta cảm thấy đau đớn, thân hình Cổ Hàn Sơn bay ra ngoài, trong miệng liên tục kêu lên kỳ quái, Phương Lâm cũng lui về phía sau mấy bước, khẽ nhíu mày.

Thực lực của hai người đều tăng lớn, lúc này liều mạng một quyền, lại chẳng phân biệt được trên dưới.

Trên thực tế Phương Lâm kinh ngạc hơn. Mình có thể luyện hóa một giọt tinh huyết bất diệt, nhận được truyền thừa Phá Nhạc, Cổ Hàn Sơn chẳng qua là dung nhập bộ phận máu thịt thi thể của yêu thú cũng cường hãn như vậy, có phần ngoài dự đoán của hắn.

Gào!!!

Trong cổ họng Cổ Hàn Sơn phát ra âm thanh giống như dã thú gào thét vậy, lại một lần nữa vọt tới, hoàn toàn là muốn xé nát thân thể của Phương Lâm.

Phương Lâm cũng không có sử dụng thủ đoạn nào khác, hắn cũng muốn thử xem thân thể của mình bây giờ rốt cuộc có thể cường đại tới trình độ nào, Cổ Hàn Sơn chính là đối thủ tốt nhất.

Hai người giống như hai yêu thú hình người, không ngừng va chạm vào nhau, không có bất kỳ sức biến hóa nào, hoàn toàn là lấy thân thể tới cứng đối cứng.

Phong Thiên Thu ở phía dưới lại giống như thất thần, kinh ngạc nhìn hai người ngươi tới ta đi.

Cổ Hàn Sơn có tốc độ cực nhanh, phía sau có hơn mười nói dây xích máu thịt cũng cực kỳ phiền phức. Nhưng Phương Lâm có ưu thế càng rõ ràng, lực phòng ngự vượt xa Cổ Hàn Sơn, đồng thời có Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp bên người, tốc độ của Cổ Hàn Sơn ở trước mặt Phương Lâm cũng không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào.

Ngược lại hơn mười nói dây xích máu thịt này có chút phiền phức, khiến cho Phương Lâm có phần bó tay bó chân, sơ ý một chút sẽ bị dây xích máu thịt này gây thương tích.

Cổ Hàn Sơn dường như biến thành một con yêu thú không biết mệt mỏi cùng đau đớn, gần như lấy tính mạng của mình ra liều cùng Phương Lâm.

Chỉ có điều Phương Lâm cũng không muốn liều mạng với hắn, hắn thật vất vả mới từ quỷ môn quan nhặt về một mạng, cũng không muốn lãng phí như thế.

Bởi vậy, Phương Lâm trước sau đều có giữ lại, dựa vào lực phòng ngự cường đại đánh cùng Cổ Hàn Sơn.

Nhìn thấy đánh mãi không xong, Cổ Hàn Sơn hình như cũng có chút nóng nảy, trong giây lát từ trong lỗ thủng ở ngực của hắn lộ ra một cái cốt trảo u ám, trong lúc Phương Lâm không đề phòng, hung hăng chộp một cái vào ngực của Phương Lâm.

Thân hình Phương Lâm chợt lui lại, có phần kinh ngạc không hiểu nhìn cái lỗ lớn ở ngực của Cổ Hàn Sơn này, lại nhìn trên ngực mình có ba vết máu.

- Người này rốt cuộc biến thành quái vật gì vậy?

Phương Lâm thầm mắng một tiếng, cái gậy xương lớn nắm trong tay, vung mạnh tới đập Cổ Hàn Sơn.

Cổ Hàn Sơn không ngừng chống đỡ, nhưng lực lượng của Phương Lâm cũng đặc biệt kinh người, mượn cái gậy xương lớn, trút tất cả lực lượng xuống ở trên người Cổ Hàn Sơn.

Cổ Hàn Sơn bị đập cho liên tục lùi về phía sau, trong lúc này cốt trảo chỗ ngực lại một lần nữa lộ ra, muốn tập kích bất ngờ Phương Lâm, lại làm cho Phương Lâm nắm cơ hội, trực tiếp một gậy đánh xuống, đập nát cốt trảo này.

Cốt trảo vỡ nát, Cổ Hàn Sơn đau khổ gào thét, dường như bị trọng thương.

Phương Lâm lạnh lùng cười, vung mạnh cái gậy xương lớn không để cho Cổ Hàn Sơn có bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi lấy sức nào, đánh cho hắn chật vật chạy trốn.

Luận về thân thể, vẫn là Phương Lâm lợi hại hơn một ít, dù sao Phương Lâm hấp thu chính là tinh huyết bất diệt, còn nhận được truyền thừa Phá Nhạc hoàn chỉnh.

Mà trái lại Cổ Hàn Sơn chỉ là dung hợp một phần máu thịt của yêu thú mà thôi, miễn cưỡng xem như là nửa người nửa yêu, tuy rằng nửa người lợi hại, nhưng một nửa thân thể khác, lại vẫn tương đối yếu đuối.

Phương Lâm chính là nắm nhược điểm rõ ràng này của Cổ Hàn Sơn, đặc biệt không nói đạo lý sử dụng cái gậy xương lớn ngoan độc đập không dừng, hoàn toàn chiếm ưu thế trên cục diện, khiến cho Cổ Hàn Sơn trong lúc nhất thời gần như không có lực đánh trả nào.

Ngao!!!

Cổ Hàn Sơn chợt ngẩng đầu kêu lên, chỉ thấy vảy trên người hắn hình như càng trở nên nhiều hơn, dần dần có trạng thái lan tràn toàn thân.

Thấy vậy, Phương Lâm biết người này vẫn đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, đợi đến khi mảnh vảy này bao trùm toàn thân Cổ Hàn Sơn, vậy mình muốn lại chiếm ưu thế sẽ không quá dễ dàng.

Bởi vậy, Phương Lâm muốn tốc chiến tốc thắng, tiêu diệt Cổ Hàn Sơn ở đây.

Gào!

Hơn mười nói dây xích máu thịt phía sau Cổ Hàn Sơn đồng thời bay tới, chỗ bén nhọn của mỗi một dây xích máu thịt đều xuất hiện một con mắt uy nghiêm đáng sợ.

Trong lòng Phương Lâm cảm thấy không ổn, lập tức lui về phía sau.

Chỉ có điều cho dù là như vậy, hơn mười nói dây xích máu thịt này vẫn từ bốn phương tám hướng bay tới, phong tỏa hết tất cả đường lui của Phương Lâm.

Sắc mặt Phương Lâm nghiêm trọng, bỗng nhiên giậm chân một cái, chỉ thấy ảo ảnh một con Phá Nhạc bao phủ hắn, trong lúc mơ hồ còn có tiếng gầm gừ của Phá Nhạc vang lên.

Hơn mười đường dây xích máu thịt kéo tới, không ngừng đánh thẳng vào ảo ảnh của con Phá Nhạc này, dường như nó muốn sau đó giết chết Phương Lâm ở bên trong.

Nhưng ảo ảnh của con Phá Nhạc này có lực phòng ngự đặc biệt kinh người, Phương Lâm đã thi triển ra lực thiên phú của Phá Nhạc, có thể nói là hình thái phòng ngự mạnh nhất.

Không chỉ có như vậy, phía sau Phương Lâm còn ra hiện ảo ảnh một con voi cực lớn, nâng chân voi to khỏe, hung hăng đạp về phía Cổ Hàn Sơn.

Bạch Tượng Trấn Nhạc!

Phương Lâm thi triển ra con át chủ bài, lập tức lại tạo thành áp lực rất lớn cho Cổ Hàn Sơn, một đòn của con voi lớn này, Cổ Hàn Sơn không dám cứng rắn chống lại, lập tức né tránh.

Ầm ầm!!!

Con voi trắng giẫm một chân vô ích, lại đạp về phía nơi Cổ Hàn Sơn chạy thục mạng, hoàn toàn không để cho Cổ Hàn Sơn có cơ hội đánh trả.

Hai người tiến hành công phòng lẫn nhau, trong lúc nhất thời ngược lại hình thành cục diện bế tắc.

Nhưng Phương Lâm vẫn có con át chủ bài nắm ở trong tay không thi triển, trái lại Cổ Hàn Sơn này tức giận thở hổn hển, hình như có phần trứng chọi đá.

Phương Lâm nhìn Cổ Hàn Sơn này linh hoạt né tránh công kích của con voi trắng, mở miệng nói:

- Hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, có gì muốn nói sao? Ta có thể có lòng từ bi, chuyển lời lại cho phụ thân của biết.

Cổ Hàn Sơn nghe vậy, dữ tợn cười to:

- Phương Lâm, hôm nay người chết nhất định là ngươi!

Ân oán giữa hai người, sớm đã không có cách nào nói rõ ràng ai đúng ai sai, chỉ có một điểm hai người bọn họ đều rất rõ ràng, chính là trong hai người, nhất định phải có một người chết.

Phương Lâm thừa nhận, mình xem thường Cổ Hàn Sơn, người này có thể lợi hại như vậy, không chỉ vì hắn có một phụ thân là thủ tọa, còn bởi vì bản thân Cổ Hàn Sơn hắn cũng cực kỳ khó chơi.

Cổ Hàn Sơn cũng vẫn luôn xem thường Phương Lâm, hắn không nghĩ tới mình sẽ bị Phương Lâm ép đến mức độ này, một trận chiến ngày hôm nay, dường như trong u minh đã định trước, để cho bọn họ tới làm một lần kết thúc.

Oong!

Phương Lâm vỗ túi Cửu Cung, tìm ra trường kiếm huyết sắc, hắn đã quyết định muốn chém giết Cổ Hàn Sơn, không để cho người này lại có cơ hội sống sót.

Nhưng lại ở một khắc khi Phương Lâm móc ra trường kiếm huyết sắc, thi thể yêu thánh khô quắt phía dưới này vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, đột nhiên hai mắt khô mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.