Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 271: Pháp trận màu vàng



Trường kiếm huyết sắc chấn động, phát ra âm thanh chói tai, mang theo khí huyết quang ngập trời, hung hãn không sợ lao thẳng đến ngón tay màu vàng kia.

Nó muốn ngăn cản ngón tay màu vàng kia hạ xuống! Không cho bất kỳ tồn tại nào quấy nhiễu đến yêu thánh sống lại!

Ánh sáng màu vàng chói mắt khiến người ta không mở mắt nổi, huyết quang nồng đậm mạnh mẽ mang theo mùi máu gay mũi.

Hai bên hung hăng va chạm vào nhau, giống như màu vàng kim cùng màu máu đan xen vào nhau, lại thoáng như trời cùng đất va chạm.

Chỉ nghe một tiếng động rất lớn vang lên, ba người Phương Lâm, Cổ Hàn Sơn cùng với Phong Thiên Thu đều cảm giác được màng tai chấn động, ở trong nháy mắt đó ba người bọn họ đều không nghe không thấy được cái gì, trước mắt cũng chỉ còn lại hai loại màu sắc vàng cùng đỏ.

Sau một lát, ba người mới khôi phục trở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trường kiếm huyết sắc mất đi ánh sáng rực rỡ, rơi vào bên cạnh thi thể của yêu thánh.

Mà ngón tay màu vàng kia mang theo khí tức ngập trời và trấn áp khí thế của tất cả, ầm ầm hạ xuống, giống như thái sơn ép xuống đỉnh đầu, nện ở trên thi thể yêu thánh khô quắt.

Trong lúc nhất thời, ba người Phương Lâm dường như nghe được vạn yêu đang gào thét, những yêu thú đã chết trong toàn bộ nghĩa địa vạn thú đó đều giống như trong nháy mắt sống lại, phẫn nộ quay về phía ngón tay màu vàng kia phát ra tiếng rít gào.

Ở trong ánh sáng màu vàng khủng khiếp kia, chỉ thấy thi thể khô quắt của yêu thánh này không ngờ động, run rẩy nâng một tay lên.

Chỉ thấy bàn tay khô quắt kia nhẹ nhàng vẫy một cái, mơ hồ có thể thấy được một hình ảnh con long màu máu bay ra, đánh nát ngón tay màu vàng kia.

Sắc mặt ba người Phương Lâm đều là hoảng sợ, đều thấy có phần ngây người.

Ngón tay màu vàng kim này cho bọn họ cảm giác cường đại đến mức khó có thể hình dung, đổi lại là bọn họ, cho dù là Phong Thiên Thu, chắc hẳn chỉ khẽ chạm phải đều sẽ chết.

Nhưng thi thể khô quắt của yêu thánh này cứng rắn nhận thế tấn công của ngón tay màu vàng kia, đồng thời trong lúc phất tay lại đánh tan nó.

Đây là cường đại tới mức nào?

Yêu thánh không hổ danh là yêu thánh, cho dù đã thành một bộ thi thể khô quắt cũng có thực lực đáng sợ như vậy, có thể tưởng tượng được, nếu như yêu thánh này sống lại, vậy trong chín nước, ai là đối thủ của hắn?

Nhưng không đợi ba người thán phục quá lâu, chỉ thấy ánh sáng màu vàng phía trên điên cuồng phun ra, ở bên trong một mảng ánh sáng trận pháp lại ngưng tụ ra một ngón tay màu vàng.

Ầm!!!

Ngón tay màu vàng kia lại một lần nữa ầm ầm hạ xuống, lại một lần nữa đập lên trên thi thể yêu thánh khô quắt. Lần này, uy lực càng hơn trước, trong thi thể khô quắt của yêu thánh ban đầu vốn cũng không nhiều sức sống, bị đập đến mức gần như không còn dư lại bao nhiêu.

Ba người đều nhìn ra được, nơi này có một cái pháp trận cực kỳ cường đại bao phủ, chỉ cần thi thể khô quắt của yêu thánh này có hành động khác thường, pháp trận lại phát động, đánh xuống ngón tay màu vàng kia trấn áp yêu thánh.

Phong Thiên Thu và Phương Lâm đều cảm thấy khiếp sợ không gì sánh được, đây chính là yêu thánh, cho dù là thành thi thể khô quắt, đó cũng là yêu thánh, nhân vật mạnh đến mức vô biên, thế nào lại bị trấn áp ở chỗ này?

Hơn nữa, có thể trấn áp yêu thánh ở chỗ này, vậy cũng là kinh khủng tới mức nào?

Phong Thiên Thu cảm thấy khó có thể tin nổi. Ở trong nhận thức hắn, yêu thánh đã có thể nói cường giả đáng sợ nhất trong thiên địa, có thể khống chế vạn yêu, ai có thể là đối thủ của yêu thánh?

Phương Lâm kiến thức rộng hơn, yêu thánh tuy rằng mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối chưa tính là thiên hạ vô địch.

Nhưng cho dù không phải là thiên hạ vô địch, người có thể trấn áp yêu thánh, chỉ đếm được ở trên đầu ngón tay.

Trong đầu Phương Lâm trong lúc nhất thời liền nghĩ đến mấy người cường giả có thể trấn áp yêu thánh, nhưng lúc này nghĩ tới những điều này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Ngón tay màu vàng kia chung quy vẫn cao hơn một bậc, dù sao chính là lực lượng của trận pháp ngưng tụ và hiển hóa, yêu thánh đã là một bộ thi thể khô quắt, cho dù dựa vào trường kiếm huyết sắc giúp đỡ khôi phục một ít sức sống, nhưng lúc này cũng đã gần như tiêu hao hết, dần dần muốn trở về đến trạng thái thi thể khô quắt.

Mà trong lúc hai bên đối kháng với nhau, ba người Phong Thiên Thu bỗng nhiên cảm giác được thân thể khôi phục lại khả năng khống chế.

Bởi vì lực lượng của yêu thánh giảm bớt, cũng không có cách nào tiếp tục áp chế ba người bọn họ.

Ba người đều vui mừng quá đỗi, chỉ có điều sau một khắc Phương Lâm lại đấu cùng Cổ Hàn Sơn.

Không có cách nào, hai người là là kẻ địch sinh tử, cho dù vào lúc này cũng muốn đánh tới ngươi chết ta sống trước rồi mới nói.

Phong Thiên Thu lại chỉ muốn mạng sống, căn bản cũng không quản được những điều khác, trực tiếp chạy trốn về phía xa.

Phương Lâm cũng muốn trốn. Nơi quỷ quái này hắn một khắc cũng không muốn ở lại, ai biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện kinh khủng gì.

Nhưng Cổ Hàn Sơn lại giống như phát điên, liều chết quấn quít lấy Phương Lâm.

Phương Lâm không ngừng mắng lớn:

- Ngươi điên rồi phải không? Muốn đánh chúng ta đổi một nơi khác từ từ đánh một trận. Ngươi muốn chết ở chỗ này, ta lại không muốn!

Cổ Hàn Sơn ha ha nụ cười dữ tợn, hoàn toàn không để cho Phương Lâm bất kỳ cơ hội chạy trốn thoát thân, chính là muốn Phương Lâm ở lại chỗ này.

Cổ Hàn Sơn quả thật đã điên rồi, hắn biết tình huống của mình, dần dần sẽ biến thành một con yêu thú thật sự, đây là điều Cổ Hàn Sơn khó có thể tiếp nhận, cùng với biến thành yêu thú hoàn toàn không có ý thức chỉ biết ăn người, còn không bằng giết chết Phương Lâm, sau đó thoải mái chết ở chỗ này.

Cho nên, giờ phút này Cổ Hàn Sơn đã sớm không để ý tới sống chết, chấp niệm duy nhất đó là muốn giết Phương Lâm.

Ầm ầm!!!

Ngón tay màu vàng kia lại một lần nữa rơi xuống trên người của thi thể khô quắt của yêu thánh này, thi thể yêu thánh khô quắt cuối cùng không còn sức phản kích, ánh sáng màu vàng kia cũng ảnh hưởng đến Phương Lâm và Cổ Hàn Sơn, hai người đều là phun ra một búng máu, giống như trúng phải một đòn nghiêm trọng.

Phương Lâm còn tốt, ở trong nháy mắt khi ánh sáng màu vàng kia tràn ngập ra, hắn đã thi triển phòng ngự của Phá Nhạc đến mức tận cùng, cho nên cũng bị tổn thương ít hơn.

Nhưng Cổ Hàn Sơn có thể thảm hơn, phòng ngự hoàn toàn kém hơn Phương Lâm, lúc này bị ánh sáng màu vàng gây thương tích, nửa người máu thịt mơ hồ, đã ngất đi.

Phương Lâm rất muốn đi tới một đao kết thúc Cổ Hàn Sơn này, nhưng đã không có cơ hội, toàn bộ nghĩa địa vạn thú đều đang chấn động, giống như sắp đổ nát.

Ầm ầm ầm ầm!!!

Ngẩng đầu nhìn lên, pháp trận màu vàng này có ánh sáng cực kỳ chói mắt, giống như đang tích góp lực lượng, cho cái thi thể khô quắt này một đòn, hoàn toàn trấn áp hắn.

Mà một đòn này nếu như hạ xuống, Phương Lâm cũng khó mà may mắn tránh khỏi, sẽ bị đánh chết thành đống cặn bã, dù sao hắn cũng không có thực lực biến thái như yêu thánh vậy, mặc dù là biến thành thi thể khô quắt, cũng có thể chống đỡ ánh sáng màu vàng công kích.

Phương Lâm có thể lựa chọn giết Cổ Hàn Sơn vào lúc này, nhưng như vậy, hắn cũng không đủ thời gian chạy khỏi nơi này.

- Đáng chết!

Phương Lâm mắng một tiếng, liếc mắt thoáng nhìn Cổ Hàn Sơn, không hề động thủ, xoay người lại muốn chạy trốn.

Nhưng vào lúc này, thần sắc Phương Lâm thoáng động, lập tức vọt tới một bên, cầm trường kiếm huyết sắc ở trong tay, lại sau đó, Phương Lâm cắn răng, không ngờ cũng thu thi thể khô quắt của yêu thánh này vào bên trong túi Cửu Cung.

Khi thi thể yêu thánh khô quắt bị Phương Lâm bỏ vào trong túi, một khắc này pháp trận màu vàng giống như tức giận, một con bàn tay lớn kim sắc nổi lên.

- Không thể nào?

Phương Lâm quát to một tiếng, nuốt vào một viên Huyết Sát đan, nội kình tăng mạnh gấp mười lần, dưới chân đạp Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, có thể nói là phát ra toàn bộ hỏa lực, trực tiếp chạy như điên thẳng đến bên ngoài nghĩa địa vạn thú.

Ầm ầm!!!

Bàn tay to màu vàng kia cũng hạ xuống, ánh sáng màu vàng giống như sóng thần, nhấn chìm bóng người Phương Lâm, dường như ở trong nháy mắt đó, Phương Lâm đã bị bàn tay to màu vàng kia xóa bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.