Giống như lời Phương Lâm nói, năm tháng không thể nói hoàn toàn không đủ, nhưng quả thật vô cùng gấp gáp.
Dù sao thời gian trị liệu dài hay ngắn, cũng phải căn cứ vào tình hình của bản thân Hàn Hiểu Tinh phán đoán. Điều Phương Lâm có thể làm, chỉ là cố gắng hết mức rút ngắn thời gian.
Đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt nhíu lại, hiển nhiên đang suy nghĩ điều gì. Phương Lâm cũng không có nói gì nữa, lặng lẽ uống thuốc trà.
Sau một lát, Hàn Ngâm Nguyệt nói:
- Ta sẽ đi chuẩn bị trước thứ ngươi cần. Về phần chỗ của Hiểu Tinh, ta lại không khuyên nhủ được nàng. Nếu như thật sự không được, chỉ có thể buông tha việc thi đấu ba nước.
Phương Lâm gật đầu. Dù sao mình chỉ là người ngoài, rốt cuộc lựa chọn thế nào, vẫn phải giao cho bản thân tỷ muội Hàn gia.
Tiễn Hàn Ngâm Nguyệt đi rồi, lại có không ít đệ tử Đan tông đến đây thăm hỏi.
Lần này Phương Lâm ngược lại không có lựa chọn đóng cửa không tiếp khách, dù sao trong lúc rãnh rỗi, gặp một lần cũng không sao.
Những đệ tử Đan tông tới thăm hỏi Phương Lâm mục đích rất rõ ràng, chính là muốn nịnh bợ lấy lòng Phương Lâm, cũng đưa tới không ít lễ vật.
Chuyện Cổ Hàn Sơn chết ở hang động vô tận dưới lòng đất đã truyền ra, tất cả người của Đan tông đều biết.
Cổ Hàn Sơn vừa chết, vậy danh hiệu đệ nhất thiên tài Đan tông lại hoàn toàn rơi vào trên người Phương Lâm, không có bất kỳ tranh luận nào.
Ai cũng biết, Phương Lâm đã thành nhân vật nóng bỏng tay tại Tử Hà tông. Cho dù là rất nhiều trưởng lão Đan tông ở trước mặt Phương Lâm cũng phải rất cung kính.
Đây là thân phận, đây là địa vị, không quan tâm trong lòng những người khác có khó chịu tới mức nào, có hâm mộ đố kị bao nhiêu, Phương Lâm hiện tại chính là lăn lộn tốt hơn những người khác.
Theo rất nhiều người, chỉ cần Phương Lâm không ngã xuống, con đường tương lai tất nhiên là xuôi gió xuôi nước, rất có thể sau khi Cổ Đạo Phong lui ra, hắn nắm giữ Đan tông.
Hơn nữa Phương Lâm còn có thân phận đệ tử của Hàn Lạc Vân. Có thân phận này tồn tại, lại thêm thiên phú kinh thế hãi tục của bản thân Phương Lâm, vậy vị trí tông chủ ánh sáng bắn ra bốn phía, Phương Lâm cũng có năng lực đi tranh một chuyến.
Có lẽ trong tương lai không xa, Phương Lâm rất có thể cưới một trong tỷ muội của Hàn gia, sau đó kế thừa vị trí tông chủ, nhất thống Tử Hà tông, đứng ở trên đỉnh cao của Càn quốc.
Tuy rằng những thứ này đều là tưởng tượng của mọi người, nhưng từ tình hình trước mắt xem ra quả thật rất có xu thế này.
Bởi vậy, những người này tất nhiên phải thừa dịp Phương Lâm bây giờ còn chưa có ném bọn họ lại quá xa, liều mạng nịnh bợ Phương Lâm, ôm lấy bắp đùi của Phương Lâm, đợi đến khi sau này địa vị của Phương Lâm càng lúc càng cao, còn muốn nịnh bợ lại hoàn toàn không có cơ hội.
Đối với tâm tư của những người tới thăm hỏi, Phương Lâm lại làm sao không biết được. Người đưa tới lễ vật, hắn đều sẽ thu. Tên của mỗi người, Phương Lâm cũng sẽ nhớ kỹ.
Về phần sau thế nào, Phương Lâm cũng không biết, tất nhiên cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.
Liên tiếp vài ngày, người tới thăm hỏi đều nối liền không dứt, ngay cả bên phía Võ tông cũng có không ít người đã chạy tới, liền muốn có thể gặp mặt Phương Lâm một lần.
Thấy vậy, các đệ tử Đan tông mặc kệ. Phương Lâm là người của Đan tông chúng ta, có liên quan gì với người của Võ tông các ngươi? Các ngươi còn chạy tới xem náo nhiệt gì?
Phương Lâm lại nghĩ ngươi muốn bái kiến, hắn cũng sẽ gặp, nhưng tất nhiên phải phân ra một thứ tự trước và sau.
Bởi vậy, đã nhiều ngày ở bên ngoài viện của Phương Lâm thường xuyên phát sinh chuyện đệ tử Đan tông và đệ tử Võ tông bởi vì ai đi vào trước thăm hỏi Phương Lâm đã ra tay độc ác.
Thậm chí còn có người xác định ra quy định, ai đánh thắng, có thể chen ngang. Nếu bị thua, lại ngoan ngoãn xếp hàng phía sau đi.
Tình huống như vậy, theo lý thuyết trưởng lão Đan tông sẽ ra ngăn cản. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, chuyện hỗn loạn giằng co chừng mấy ngày, các trưởng lão Đan tông nhiều lắm chỉ đi nhìn một cái, căn bản không ai đứng ra nói cái gì.
Thật ra suy nghĩ kỹ một chút cũng có thể hiểu rõ. Các trưởng lão Đan tông biết rất rõ ràng thân phận địa vị của Phương Lâm bây giờ, tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn thăm hỏi hắn, dính dáng một ít quan hệ với Phương Lâm.
Nếu như bọn họ đi ra ngăn cản, trên trình độ rất lớn sẽ có một vài cảm giác không nể mặt Phương Lâm.
Suy nghĩ đến điểm này, bọn họ tất nhiên cũng sẽ không ngốc tới mức nhảy ra vung tay múa chân, dù sao thân phận của Phương Lâm bây giờ, đủ để quát tháo những trưởng lão như bọn họ.
Sau đó vẫn là chính bản thân Phương Lâm không chịu nổi, phía bên ngoài viện cả ngày nói nhao nhao ồn ào giống như chợ bán thức ăn. Hơn nữa người thăm hỏi quả thực một người tiếp một, hoàn toàn không dừng lại được.
Bảy ngày sau, Phương Lâm lại đóng kín cửa viện, treo lên tấm bảng gỗ không tiếp khách, lúc này mới rơi vào yên tĩnh.
Chỉ có điều khi một ngày Phương Lâm đẩy cửa vừa nhìn, bên ngoài không ngờ có mười mấy người đang ngồi xổm. Bọn họ đều chờ Phương Lâm đi ra ngoài, muốn gặp mặt Phương Lâm.
Loại tình huống này cứ diễn ra, mãi cho đến khi Hàn Ngâm Nguyệt lại đến, mới hoàn toàn kết thúc.
Mười ngày sau, Hàn Ngâm Nguyệt tới, đồng thời không phải chỉ có một mình nàng, còn có muội muội của nàng Hàn Hiểu Tinh đi theo sau lưng.
Hàn Ngâm Nguyệt nhìn thấy bên ngoài viện của Phương Lâm có người kêu loạn, lúc đó sắc mặt lại trầm xuống. Những người ở bên ngoài khiếp sợ đến mức muốn đái ra quần, chạy trốn rất nhanh.
Phương Lâm mở cửa viện ra, đón tỷ muội Hàn gia vào. Ba người ngồi xuống bên cạnh cái bàn đá.
- Phương Lâm, ta dẫn Hiểu Tinh đến, ngươi lại kiểm tra tình hình của nàng xem.
Hàn Ngâm Nguyệt nói.
Phương Lâm xoa xoa mũi:
- Tốt lắm, chỉ có điều trong quá trình này không tránh được có một ít tiếp xúc trên thân thể, mong rằng nhị tiểu thư không lấy làm phiền lòng, lại càng không được đánh ta.
Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười. Hàn Hiểu Tinh lại khẽ hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Vẻ mặt Phương Lâm xấu hổ, đi tới bên cạnh Hàn Hiểu Tinh, thận trọng vươn tay ra, đặt ở trên hai mắt của Hàn Hiểu Tinh.
Thân thể của Hàn Hiểu Tinh rất rõ ràng run rẩy một cái. Điều này cho thấy trong lòng của nàng cũng giống như Phương Lâm, có vài phần khẩn trương.
Hàn Ngâm Nguyệt ở một bên nhìn, tâm tình cũng có chút lo lắng không yên.
- Ừ, ánh mắt không có vấn đề gì.
Phương Lâm nói xong, hai tay đặt ở trên huyệt thái dương của Hàn Hiểu Tinh, hơi dùng sức.
Thần sắc của Hàn Hiểu Tinh có chút biến hóa, hình như có vẻ không ổn.
Chân mày của Phương Lâm cũng hơi nhíu lại, đồng thời phóng ra một tia nội kình, lặng lẽ tiến vào trong cơ thể Hàn Hiểu Tinh.
Hàn Hiểu Tinh bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt lạnh như băng, không nói lời gì, một quyền đánh về phía Phương Lâm.
Phương Lâm bị dọa cho giật mình, nhưng phản ứng cực nhanh, lập tức lui về phía sau.
Nhưng Hàn Hiểu Tinh lại bắt đầu đuổi theo, tốc độ cực nhanh, khiến Phương Lâm cảm thấy chấn động kinh ngạc.
Ngay lập tức, Phương Lâm cũng chỉ có thể xuất chưởng chống đỡ, đồng thời thi triển ra thiên phú phòng ngự của Phá Nhạc.
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng động khẽ vang lên, Phương Lâm liên tục lùi về phía sau vài bước, cánh tay tê dại một hồi, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng.
Hàn Hiểu Tinh lại không chút sứt mẻ, có vẻ thành thạo.
- Hiểu Tinh!
Hàn Ngâm Nguyệt lập tức quát bảo nàng dừng lại, vội vàng đi tới.
Phương Lâm giật mình không thôi. Trong lúc vội vàng mình đã thi triển ra cả phòng ngự của Phá Nhạc, nhưng kết quả lại vẫn bị Hàn Hiểu Tinh đánh cho trong cơ thể cảm thấy khó chịu một hồi.
Hơn nữa nhìn tình hình ra, Hàn Hiểu Tinh căn bản cũng không có thật sự động thủ, chỉ muốn cảnh cáo mình một chút.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực Hcr àn Hiểu Tinh là đáng sợ tới mức nào, cho dù Phương Lâm có truyền thừa Phá Nhạc, đồng thời đạt tới Địa Nguyên thất trọng, nhưng ở trước mặt Hàn Hiểu Tinh, vẫn đặc biệt yếu ớt.
- Hiểu Tinh, muội làm cái gì vậy?
Hàn Ngâm Nguyệt trách cứ khiển trách.
Hai mắt Hàn Hiểu Tinh vô thần, giọng nói lạnh như băng: