Phương Lâm nghe vậy, nhất thời lại không vui. Thế nào lại thành ta muốn hại ngươi?
Hàn Ngâm Nguyệt cũng có chút nghi ngờ. Phương Lâm đang êm đang đẹp kiểm tra tình hình cho muội, thế nào lại thành muốn hại muội?
- Hiểu Tinh, vì sao nói như vậy?
Hàn Ngâm Nguyệt chất vấn.
Hàn Hiểu Tinh lạnh như băng trả lời:
- Hắn muốn sử dụng nội kình chặt đứt kinh mạch của ta.
Phương Lâm nhất thời lại bối rối.
Cái gì và cái gì vậy? Ta muốn chặt đứt kinh mạch của nàng lúc nào? Nói mò cũng không thể nói chuyện như vậy được?
- Nhị tiểu thư, nội kình của ta mới vừa tiến vào bên trong cơ thể nàng, muốn xem thử tình hình của thân thể nàng xem thân thể nàng có giống như lần trước, còn có nội thương hay không. Nếu nhị tiểu thư cảm thấy ta muốn hại nàng, vậy ta cũng không có gì để nói cả.
Vẻ mặt Phương Lâm khó chịu nói, sau đó ngồi xuống.
Hàn Ngâm Nguyệt thấy ầm ĩ thành như vậy, cũng có chút đau đầu. Nàng có chút trách cứ liếc mắt nhìn Hàn Hiểu Tinh, sau đó nói với Phương Lâm:
- Hiểu Tinh nàng tính tình chính là như vậy. Có chỗ mạo phạm mong rằng ngươi thứ lỗi. Chỉ là mắt của muội muội ta, hi vọng ngươi có thể lại khám cho nàng.
Phương Lâm khoát tay:
- Chỉ là nhị tiểu thư không phối hợp như vậy, ta cũng không có cách nào.
Hàn Ngâm Nguyệt xoay người lại, nói với Hàn Hiểu Tinh:
- Phương Lâm chỉ là để nội kình tiến vào bên trong cơ thể muội kiểm tra tình hình, cũng không phải muốn chặt đứt kinh mạch của muội, hắn không nhất thiết phải làm loại chuyện này.
Hàn Hiểu Tinh lập tức nói:
- Nội kình của hắn vừa tiến đến, ta liền cảm giác được trong đầu đau đớn một hồi. Đây không phải là hại ta thì là cái gì?
Nghe vậy, Hàn Ngâm Nguyệt cũng có chút bất ngờ. Nàng không nghĩ tới lại có chuyện như vậy.
Phương Lâm lại lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn Hàn Hiểu Tinh.
- Ta hình như hiểu rõ rồi.
Phương Lâm nói.
Nói xong, Phương Lâm lại đi tới bên cạnh Hàn Hiểu Tinh:
- Nhị tiểu thư, lần này nội kình có thể yếu hơn lần trước. Nếu như nhị tiểu thơ vẫn cảm giác đau đớn, ta lại lập tức dừng lại.
Hàn Hiểu Tinh không nói gì, Hàn Ngâm Nguyệt ở bên cạnh đẩy nàng một cái, lúc này nàng mới vô cùng không tình nguyện gật đầu.
Phương Lâm hít sâu một hơi, hai ngón tay lại đặt ở trên huyệt thái dương của Hàn Hiểu Tinh, sau đó phóng ra nội kình cực kỳ yếu ớt, lặng lẽ không một tiếng động tiến vào bên trong huyệt thái dương của Hàn Hiểu Tinh.
Đôi mi thanh tú của Hàn Hiểu Tinh lập tức lại nhíu lại:
- Vẫn sẽ có đau đớn, chỉ có điều nhẹ hơn một ít.
Phương Lâm lập tức thu tay lại, xoa cằm ở một bên đi tới đi lui.
Hàn Ngâm Nguyệt rất muốn hỏi thăm, nhưng rất sợ làm phiền đến Phương Lâm, nên cũng vẫn không nói gì. Trong lòng nàng cảm thấy bất ổn, có chút khẩn trương.
Hồi lâu, Phương Lâm đứng lại, mở miệng nói:
- Ta muốn hỏi mấy vấn đề, hi vọng hai vị có thể thành thật trả lời.
Hàn Ngâm Nguyệt gật đầu:
- Ngươi hỏi đi.
Phương Lâm nhìn một chút Hàn Hiểu Tinh, hỏi vấn đề thứ nhất:
- Trên người hai vị đều có bệnh bẩm sinh. Đại tiểu thư là kinh mạch yếu ớt không có cách nào tu luyện, nhị tiểu thư là trời sinh mắt mù. Xuất hiện vấn đề như vậy, sợ rằng nguyên nhân còn ở trên người của mẫu thân hai vị.
Nghe vậy, bất luận là Hàn Ngâm Nguyệt hay Hàn Hiểu Tinh, thần sắc đều có vẻ hơi buồn bã.
- Khi chúng ta còn chưa trưởng thành, mẫu thân của chúng ta vốn bị mắc một căn bệnh nặng qua đời.
Giọng nói của Hàn Ngâm Nguyệt có phần đau thương nói. Hàn Hiểu Tinh còn cúi đầu, hình như tâm tình có chút khác thường.
Phương Lâm thở dài một tiếng. Hắn biết đề tài này sẽ làm cho tâm tình của hai nàng nặng nề, nhưng không có cách nào. Rất nhiều chuyện Phương Lâm còn không hiểu rõ, nhất định phải hỏi rõ mới tốt.
- Vậy lúc tông chủ phu nhân còn sống có phải có thể chất cực kỳ yếu đuối. hoặc là bị vết thương gì đó, vẫn không khỏi hẳn?
Phương Lâm hỏi.
Hàn Ngâm Nguyệt lấy lại bình tĩnh, nói:
- Theo ta được biết, mẫu thân quả thật có thể chất rất kém cỏi. Về phần bị thương, ta lại không biết được rõ ràng, có thể hỏi phụ thân của ta mới có thể biết được.
- Mẫu thân bị thương!
Không ngờ Hàn Hiểu Tinh ở bên cạnh lại thình lình mở miệng.
- Hiểu Tinh, muội biết cái gì? Mau nói cho ta biết!
Hàn Ngâm Nguyệt có phần kinh ngạc hỏi.
Giọng điệu của Hàn Hiểu Tinh có vẻ hơi sa sút nói:
- Mẫu thân đã từng nói với ta, khi mẫu thân mang thai tỷ tỷ, bị kẻ gian gây thương tích. Tuy rằng phụ thân xuất hiện đúng lúc, cứu mẫu thân, nhưng khi đó mẫu thân lại lưu lại nội thương không có cách nào trị hết. Tỷ tỷ cũng bởi vậy sau khi sinh ra kinh mạch yếu ớt, không có cách nào tu luyện.
Hàn Ngâm Nguyệt kinh ngạc đứng ở nơi đó, hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuống. Cũng không có người nào nói cho nàng biết chuyện này. Hôm nay từ trong miệng của Hàn Hiểu Tinh nàng mới biết được tất cả những điều này.
Phương Lâm im lặng, không nói gì thêm. Quả nhiên chuyện này không khác với sự phán đoán của hắn. Mẫu thân của hai nàng trong lúc mang thai lại bị thương, hơn nữa hiển nhiên thương thế không nhẹ, bằng không cũng sẽ không sớm qua đời.
Chính bởi vì lúc mang thai lại bị thương, ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, Hàn Ngâm Nguyệt trời sinh kinh mạch yếu ớt, không có cách nào tu luyện.
Mà tình hình của Hàn Hiểu Tinh tương tự, tuy rằng có thể tu luyện, nhưng trời sinh mắt mù.
Phương Lâm rất khó tưởng tượng được vì sao thê tử của Hàn Lạc Vân sau khi sinh ra Hàn Ngâm Nguyệt, lại ở dưới tình huống biết rõ thân thể không tốt, vẫn có bầu Hàn Hiểu Tinh? Đây quả thực là tự mình hại chết chính mình.
Chỉ có điều lời này, Phương Lâm cũng sẽ không hỏi. Dù sao đây là chuyện nhà của người ta.
- Khụ khụ, hai vị nén bi thương. Tông chủ phu nhân chắc hẳn cũng không hi vọng nhìn thấy các người thương tâm khổ sở vì nàng.
Phương Lâm cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể khuyên nhủ như vậy.
Hàn Ngâm Nguyệt chỉ lặng lẽ chảy nước mắt một hồi, rất nhanh đã khôi phục lại, đỏ mắt hỏi:
- Vậy mắt của Hiểu Tinh nên trị liệu như thế nào?
Phương Lâm gật đầu:
- Có biện pháp. Ta đã biết nguyên nhân khiến nhị tiểu thư bị mù mắt. Đó là bởi vì tất cả kinh mạch có liên quan tới mắt đều quá mức yếu ớt, đồng thời đã xuất hiện dấu hiệu muốn nứt ra. Chỉ cần tu bổ tốt những kinh mạch này, lại để cho nó khôi phục trở lại bình thường có thể.
Nghe hắn nói vậy, Hàn Ngâm Nguyệt mừng rỡ. Hàn Hiểu Tinh tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng thân thể bắt đầu thoáng có chút chấn động. Hiển nhiên trong lòng nàng lúc này cũng cực kỳ không bình tĩnh.
Tuy rằng mấy năm nay Hàn Hiểu Tinh sớm quen với bóng tối, nhưng nếu như có thể nhìn thấy được thế giới mình chưa từng thấy qua, tất nhiên là vô cùng tốt.
Phương Lâm nhìn về phía Hàn Ngâm Nguyệt:
- Những thứ ngày đó ta viết lên giấy, đã chuẩn bị xong chưa?
Hàn Ngâm Nguyệt gật đầu:
- Đã chuẩn bị xong.
Nói xong, nàng lại giao một túi Cửu Cung cho Phương Lâm. Bên trong có tất cả những thứ Phương Lâm cần, đầy đủ mọi thứ.
- Chỗ của ta có một lọ đan dược. Nhị tiểu thư mỗi ngày dùng một viên, sau đó khoanh chân ngồi tĩnh tọa một canh giờ, không được vận dụng nội kình, hơn nữa trong vòng nửa tháng cũng tốt nhất không nên giao đấu cùng người khác.
Phương Lâm lấy ra một lọ đan dược, giao cho Hàn Ngâm Nguyệt.
Hàn Ngâm Nguyệt nhớ kỹ những lời Phương Lâm nói, trịnh trọng cất kỹ đan dược.
- Nếu như dùng hết viên đan dược này rồi, hai vị có thể lại tới tìm ta. Đến lúc đó ta tiếp tục xem kinh mạch của nhị tiểu thư có được cải thiện hay không, nếu như có cải thiện, có thể tiến hành được bước kế tiếp.
Phương Lâm nói.
Hàn Hiểu Tinh đột nhiên hỏi:
- Ở trước cuộc thi đấu ba nước, con mắt của ta có thể tốt được không?
Vấn đề này khiến cho Phương Lâm có phần không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể cười gượng nói:
- Đề nghị của ta là lại tiến hành trị liệu sau thi đấu ba nước.