Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 291: Phương Lâm Kiên Trì



Ai cũng không có nghĩ tới, người đầu tiên ngã xuống này không ngờ không phải là Phương Lâm thoạt nhìn run rẩy, mà một nữ tử của Lý gia.

Nữ tử kia thoạt nhìn tuổi rất trẻ, hình như không khác biệt với Phương Lâm, bởi vì tuổi tác quá nhỏ, thực lực cũng là thấp nhất trong mấy người.

Lúc này, thiếu nữ này không chịu nổi uy áp là người đầu tiên ngã trên mặt đất, sau đó ánh sáng lóe lên, nàng lại xuất hiện ở bên ngoài pháp trận.

Sắc mặt của thiếu nữ Lý gia này tái nhợt, biểu tình có chút mờ mịt, quay đầu nhìn lại, thấy Phương Lâm lại còn có thể kiên trì, mình lại người đầu tiên thất bại, nhất thời giống như bị trúng phải một đòn nghiêm trọng, hận không thể xuất hiện một kẽ nứt để mình tiến vào.

Sắc mặt Lý Chấn Đông có chút khó coi, ai cũng không nghĩ tới người đầu tiên nhịn không được không ngờ sẽ là người của Lý gia, tuy rằng người Lý gia nhiều, còn có bốn người ở lại bên trong trận pháp, nhưng mặt mũi vẫn có chút không dễ nhìn.

- Xem ra ta đã coi thường Phương Lâm, không nghĩ tới hắn còn có thể kiên trì lâu như vậy.

Dương Kiến Nghiệp vừa cười vừa nói, có vẻ hơi bất ngờ.

Hàn Lạc Vân vẫn có vẻ tính trước kỹ càng, hoàn toàn không lộ ra vẻ lo âu, thậm chí còn cố ý liếc mắt nhìn Lý Chấn Đông, trong mắt mang theo vài phần châm chọc và xem thường.

Lý Chấn Đông bị ánh mắt của Hàn Lạc Vân chọc giận. Đám người Lý gia phía sau hắn cũng cảm thấy không cam lòng.

- Hừ! Cứ để cho ngươi lại đắc ý thêm một hồi, ta không tin Phương Lâm này có thể kiên trì đến cuối cùng!

Trong lòng Lý Chấn Đông thầm nói.

Thiếu nữ lặng Lý gia người đầu tiên thất bại lặng lẽ đi trở về đến bên phía Lý gia, cúi đầu, căn bản không dám tiếp xúc với ánh mắt của bất kỳ kẻ nào.

Lý gia cũng không có ai để ý tới nàng, thậm chí không ít người đều có chút bất mãn với nàng.

Tiếp tục nhìn trận pháp bên trong, bộ dạng của Phương Lâm vẫn vô cùng nguy hiểm, thân thể run rẩy, trên mặt còn không có chút sắc máu nào, dường như sau một khắc hắn sẽ ngã xuống đất.

Mà những người khác cũng không dễ chịu cho lắm, tuy rằng còn có thể kiên trì, nhưng đã cần phải cố gắng hết sức đối đầu với uy áp này, hơi có thả lỏng đều không được.

Qua nét mặt và phản ứng của mỗi người, cũng có thể thấy được thực lực mạnh yếu của từng người.

Trong ba vị hoàng tử, thần sắc của ngũ hoàng tử Dương Phong Trì nghiêm trọng nhất, hai vị hoàng tử khác so với hắn, cũng thoải mái hơn một chút.

Mà bốn người của Lý gia, ba người thanh niên đều biểu hiện vô cùng trầm ổn, một nữ tử duy nhất này lại có chút đổ mồ hôi.

Đương nhiên, từ ở bề ngoài nhìn vào, không chịu nổi nhất vẫn là Phương Lâm, bộ dạng này quả thực đã là đến sát biên giới của sự sụp đổ, hoàn toàn là cắn răng cứng rắn chống đỡ.

- Hàn tông chủ, không ngờ Phương Lâm này vẫn thật có thể chống đỡ. Chỉ có điều hắn tiếp tục nữa, sợ rằng thân thể sẽ không chịu nổi, không nên bởi vì một hồi tuyển chọn, tổn thương tới căn cốt, bị mất con đường công danh của mình.

Lý Chấn Đông mở miệng nói.

Hàn Lạc Vân cũng không liếc mắt nhìn Lý Chấn Đông, hời hợt nói:

- Ta có lòng tin vào Phương Lâm, chỉ là không biết Lý gia chủ có lòng tin với tộc nhân của mình hay không thôi.

Lý Chấn Đông hừ một tiếng, không nói gì thêm. Hắn tất nhiên có lòng tin vào tộc nhân của mình.

- Mau nhìn kia! Phương Lâm hình như sắp kiên trì không được.

Có người kinh ngạc kêu lên một tiếng, mọi người lập tức tập trung tinh thần nhìn lại, chỉ thấy thân thể của Phương Lâm lảo đảo một cái, lui về phía sau vài bước, bộ dạng này giống như sắp ngửa mặt ngã sấp xuống.

Đám người Lý gia đều lộ ra vẻ hưng phấn, hình như đã thấy được dáng vẻ chật vật của Phương Lâm ngã xuống đất, bọn họ đều nhịn không được muốn lên tiếng chế giễu vài câu.

Cũng không nghĩ đến, Phương Lâm sau khi lảo đảo vài bước, lại đứng vững lại, tuy rằng vẫn không ngừng run rẩy, nhưng hắn chính là không có ngã xuống.

Một đám người đều mở to hai mắt nhìn, biểu hiện trên mặt khỏi quá mức đặc sắc. Nhất là một đám người của Lý gia, mắt còn choáng váng.

Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nên ngã xuống sao? Tại sao lại đứng vững lại?

Biểu tình của Lý Chấn Đông co giật. Vừa rồi hắn cũng cho rằng Phương Lâm sẽ ngã xuống, nhưng ai biết người này ngoan cường như vậy, lại cứng rắn đứng vững vàng.

Trong mắt Dương Kiến Nghiệp có thần sắc kinh sợ, nhìn Hàn Lạc Vân, chỉ thấy người này tự mình thưởng thức trà, trong lòng càng không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Phương Lâm không ngã, nhưng tình hình của ngũ hoàng tử Dương Phong Trì cũng không mấy lạc quan, thân thể đã bị uy áp cường đại đè ép đến mức còng lưng xuống, hai chân cũng bắt đầu run rẩy.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Dương Phong Trì này mang theo vài phần không cam lòng và phẫn nộ. Hắn liếc mắt nhìn qua Phương Lâm cách đó không xa, trong lòng thầm mắng, mình lẽ nào lại không bằng cả một luyện đan sư sao?

Hắn không cam lòng, mình chính là hoàng tử, tự nghĩ thiên phú cũng không kém hơn so với người khác. Một luyện đan sư cũng có thể đủ kiên trì, mình lẽ nào không kiên trì được sao?

Dương Phong Trì cắn răng, trán nổi gân xanh, gương mặt có chút dữ tợn. Hắn muốn liều chết chống đỡ uy áp bên trong pháp trận, kiên trì đến cuối cùng.

Nhưng qua một lát, theo uy áp bên trong pháp trận dần dần nâng cao, trên mặt mỗi người đều có mồ hôi chảy ra. Dương Phong Trì này càng kiên trì tới cực hạn, trong cơ thể phát ra những tiếng rắc rắc.

Đây là tiếng xương cốt bị đè ép phát ra, thậm chí ngũ tạng lục phủ cũng cảm nhận được từng đợt khó chịu, cổ họng thấy tanh, không nhịn được chính là một ngụm máu tươi phun ra.

Thấy vậy, Dương Kiến Nghiệp ở bên ngoài nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng.

Phù phù!

Dương Phong Trì cuối cùng không kiên trì nổi, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất, không ngờ hôn mê đi.

Ánh sáng lóe lên, Dương Phong Trì cũng được đưa ra khỏi pháp trận, lập tức liền có người của hoàng thất đỡ Dương Phong Trì xuống.

- Không ngờ đường đường là hoàng tử, nhưng ngay cả một luyện đan sư cũng không bằng.

Lý Chấn Đông lạnh lùng nói một tiếng.

Dương Kiến Nghiệp cũng lạnh lùng nói:

- Tối thiểu người của hoàng thất ta không phải là người đầu tiên không kiên trì nổi.

Lời này vừa nói ra, Lý Chấn Đông nhất thời không thể nói tiếp. Thần sắc của đám người Lý gia cũng khó coi, nhất là nữ tử người đầu tiên bị truyền tống đi ra càng không ngóc đầu lên được.

Bên trong pháp trận chỉ còn lại có bảy người, bốn người của Lý gia, hai người của hoàng thất, cùng với một Phương Lâm.

Lại sau một lát, nữ tử Lý gia cũng khó có thể kiên trì, kêu thảm một tiếng ngã trên mặt đất.

Sắc mặt đám người Lý gia lại khó coi thêm vài phần, không phải bởi vì Lý gia mất đi một người, mà bởi vì Phương Lâm này không ngờ kiên trì tới bây giờ còn chưa có ngã xuống.

Điều này quả thực quá kinh người. Rõ ràng Phương Lâm này bắt đầu lộ ra bộ dạng chống đỡ hết nổi trước tiên, nhưng lại cứng rắn kiên trì tới bây giờ. Còn Lý gia đã có hai người ngã xuống.

Chỉ vừa so sánh như vậy, sẽ càng khiến cho người Lý gia có vẻ không chịu nổi.

Người Lý gia không phải là kiêu ngạo bình thường. Bọn họ cho rằng gia tộc mình chính là mạnh nhất, cho dù là hoàng thất cũng không được Lý gia để vào trong mắt.

Nhưng hôm nay, Lý gia lại là liên tiếp có hai người thất bại. Tuy rằng hoàng thất cũng có một vị hoàng tử ngã xuống, nhưng Phương Lâm đáng ghét nhất vẫn còn cứng rắn đứng ở bên trong pháp trận.

Điều này khiến cho mặt mũi người của Lý gia có chút khó coi, bại bởi người của hoàng thất vẫn miễn cưỡng có thể khiến mình thoải mái một chút, nhưng nếu như ngay cả một Phương Lâm cũng không bằng, vậy cũng thật sự chính là ném mặt mũi về tới tận nhà.

Oong!!!

Một nén hương đã cháy hết hơn phân nửa, nhưng lúc này uy áp bên trong pháp trận cũng lại một lần nữa tăng lên một cấp bậc, giống như thái sơn ép xuống đỉnh đầu, bao phủ ở trên người mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.