Sau khi uy áp lại nâng cao một lần nữa, trước sau có hai người ngã trên mặt đất.
Một là người thanh niên của Lý gia, một là lục hoàng tử Dương Kiếm Phong. Hai người đều không chịu được loại mức độ uy áp này, đều ngã xuống đất thất bại.
Ánh sáng chớp động, hai người trước sau được đưa ra khỏi pháp trận, trên mặt Dương Kiếm Phong tái nhợt vẫn mang theo vẻ không cam lòng, người thanh niên của Lý gia càng lộ ra vẻ mặt chán nản.
Kể từ đó, bên trong pháp trận chỉ còn lại bốn người. Phương Lâm không ngờ cũng có mặt trong đó.
Thấy vậy, tất cả mọi người hiểu được, hóa ra bộ dạng của Phương Lâm này ngay từ lúc đầu không nhịn được, hoàn toàn là giả vờ.
Đám người Lý gia buồn bực một hồi, bọn họ hoàn toàn bị Phương Lâm lừa gạt, vẫn cho là Phương Lâm sẽ thất bại thật sớm, cũng không nghĩ đến Phương Lâm tự nhiên có thể kiên trì tới hiện tại.
Đám người hoàng thất ở đây cũng ào ào thán phục, biểu hiện của Phương Lâm thật sự nằm ngoài dự đoán mọi người, hai vị hoàng tử liên tiếp bị loại, nhưng Phương Lâm thân là một luyện đan sư, lại có thể vẫn đứng ở nơi đó, đủ để chứng minh thực lực của hắn.
Mà lúc này, Phương Lâm cũng không giả vờ nữa, thân thể đứng nghiêm, giống như một gốc cây tùng cao ngất, trên mặt hoàn toàn không vẻ nghiêm trọng, trái lại có vẻ có chút thản nhiên.
So sánh với những người khác, thần sắc của Phương Lâm không thể nghi ngờ là thoải mái nhất, dáng vẻ chật vật trước đó lúc này đã hoàn toàn không nhìn ra.
Ba người còn lại trong pháp trận đều âm thầm kinh hãi, bọn họ đều bị Phương Lâm lừa gạt, hoàn toàn không nghĩ tới Phương Lâm tự nhiên che giấu sâu như vậy, ở dưới uy áp khủng khiếp như vậy, còn có thể đạt được mức độ này.
Phương Lâm ung dung bình tĩnh, thậm chí còn bắt đầu giơ tay lên, có vẻ thành thạo, cảnh tượng như vậy càng làm cho mọi người bên ngoài giật mình một hồi.
- Tiểu tử này, chẳng lẽ ăn đan dược gì?
- Rất có thể, bằng không một luyện đan sư như hắn, dựa vào cái gì sống đến bây giờ?
- Hình như lần chọn lựa này cũng chưa nói là không thể ăn đan dược.
- Nói chung ta chính là không tin Phương Lâm hắn có thể dựa vào thực lực của mình kiên trì nổi.
...
Không ít người bàn luận ầm ĩ, rất nhiều người đều suy đoán Phương Lâm là ăn loại đan dược nào đó, mới có thể chống đỡ đến bây giờ.
Hơn nữa càng nghĩ càng thấy rằng rất có thể, dù sao theo tất cả mọi người nghĩa, Phương Lâm cũng chỉ là một luyện đan sư rất có thiên phú, thân thể luyện đan sư có tiếng là yếu đuối, không có khả năng chống đỡ được cùng võ giả.
Nhưng Phương Lâm này lại có thể ở bên trong pháp trận kiên trì thời gian lâu như vậy, sợ rằng chỉ có một loại này biện pháp dùng đan dược.
Đương nhiên, cho dù Phương Lâm dùng đan dược, cũng không có ai sẽ đi chỉ trích hắn, dù sao cho dù là đến thi đấu ba nước, cũng có thể dùng đan dược.
Hơn nữa Phương Lâm người ta là luyện đan sư, đan dược chính là một phần thực lực của hắn, hoàn toàn là hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều bọn họ căn bản là không ngờ, Phương Lâm cũng không ăn bất kỳ đan dược, hắn có thể kiên trì đến bây giờ, hoàn toàn chính là dựa vào năng lực xuất chúng của bản thân.
Pháp trận này tuy rằng có uy áp mạnh mẽ, nhưng Phương Lâm chính là trải qua yêu khí khủng khiếp trong nghĩa địa vạn thú kia, so với uy áp yêu khí bên trong nghĩa địa vạn thú, uy áp của pháp trận này lại có vẻ không được tốt lắm.
Hơn nữa, Phương Lâm luyện hóa một giọt tinh huyết bất diệt, thân thể cũng sớm đã có thể so sánh với yêu thú, so với nhân tộc còn cường hãn hơn rất nhiều lần, đừng nói là loại mức độ uy áp này, cho dù là lại mạnh hơn gấp đôi, Phương Lâm cũng sẽ không một chút nhíu mày.
Dù sao nói riêng về thân thể, trong cùng thế hệ sợ rằng không có mấy người có thể sánh ngang cùng Phương Lâm, trừ phi là loại võ giả chuyên môn tu luyện thân thể.
Một nén hương cuối cùng đã cháy hết.
Uy áp khủng khiếp này trong nháy mắt biến mất, bất luận là Phương Lâm hay ba người trong pháp trận kia đều cảm giác được thân thể nhẹ hơn.
Ngoại trừ Phương Lâm ra, ba người kia đều thở dài một cái, nếu như thời gian lại lâu hơn một chút, bọn họ chỉ sợ cũng sẽ kiên trì không được.
Dù sao uy áp này là nâng cao theo thời gian trôi qua, bọn họ vừa không có thân thể biến thái như Phương Lâm, tất nhiên khó có thể chống đỡ trong thời gian dài.
Kể từ đó, vòng thứ nhất tuyển chọn lại đào thải năm người, chỉ còn lại có bốn người.
Lý gia còn có hai người, hoàng thất chỉ còn lại có một người, Tử Hà tông từ đầu tới cuối, cũng chỉ có một mình Phương Lâm.
Bốn người đi ra khỏi pháp trận, bất luận là hai người thanh niên Lý gia này, hay nhị hoàng tử Dương Vạn Sơn đều đặc biệt chấn động kinh ngạc về Phương Lâm.
Một người rất không được coi trọng, lại kiên trì tới cuối cùng, đây quả thực là đánh vào mặt của tất cả đám người bọn họ.
Bốn người đi tới gần, nhìn về phía hoàng đế Đại Càn cúi đầu thật sâu.
Trên mặt Dương Kiến Nghiệp lộ ra vẻ tươi cười:
- Bốn người các ngươi có thể kiên trì được, đủ để chứng minh thực lực của mình, nghỉ ngơi trước đã, đợi lát nữa lại tiến hành tuyển chọn vòng thứ hai.
Bốn người theo lời, từng người trở lại vị trí của mình, vừa khôi phục thể lực, vừa chờ đợi sàng lọc vòng thứ hai.
Vị trí dự bị chỉ có một, hiện tại cũng chỉ còn lại bốn người, tất nhiên là phải từ trong bốn người chọn ra một người.
Bốn người đều có cơ hội, nhưng tổng thể mà nói, vẫn là Lý gia có cơ hội lớn hơn một chút.
Dù sao Lý gia còn lại hai người, hoàng thất và Tử Hà tông đều chỉ còn lại có một người, xét từ trên tỷ lệ, Lý gia nhất định là lớn nhất.
Chỉ có điều cho tới bây giờ, ai cũng không có cách nào nói được nhà nào có cơ hội lớn nhất, nhìn như Lý gia có hai người, nhưng bất luận là nhị hoàng tử Dương Vạn Sơn, hay Tử Hà tông Phương Lâm, mơ hồ có cảm giác thâm tàng bất lộ, Lý gia muốn đánh bại hai người này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
Nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, bốn người lại một lần nữa đứng ở trước mọi người.
Dương Kiến Nghiệp nói với bốn người bọn họ:
- Tiếp theo chính là muốn xem thực lực chân chính của các ngươi, giao đấu hai với hai, người thắng trận lại tiến hành so tài cuối cùng, người thắng sau cùng có thể nhận được vị trí dự bị này.
Lời này vừa nói ra, không ai cảm thấy bất ngờ, dù sao sàng lọc vòng thứ nhất là tương đối không rõ ràng, sàng lọc kế tiếp, nhất định là phải xem trong bốn người bọn họ, ai có thực lực mạnh hơn.
- Như vậy ta tới an bài, Lý Thánh Danh đấu với Dương Vạn Sơn, Lý Đồng đấu với Phương Lâm, các vị không có ý kiến gì không?
Dương Kiến Nghiệp nói xong, lại nhìn về phía Hàn Lạc Vân và Lý Chấn Đông.
Hàn Lạc Vân khẽ gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì.
Ngược lại Lý Chấn Đông có chút bất mãn nói:
- Ta cảm thấy này an bài có chút thiếu sót, chắc hẳn phải để cho bọn họ rút thăm rồi quyết định.
Theo Lý Chấn Đông nghĩ, tình huống tốt nhất chắc là hai người Lý gia nội chiến, để cho Phương Lâm và Dương Vạn Sơn quyết đấu. Nói như vậy, Lý gia lại có thể bảo đảm có một người có thể tiến vào trong, càng bảo đảm hơn.
Nhưng nếu như tách nhau ra, cùng Dương Vạn Sơn và Phương Lâm quyết đấu trước, vậy chẳng may hai người đều bị đào thải, vậy thì xong đời.
Không phải Lý Chấn Đông không có lòng tin với tộc nhân của mình, mà loại tình huống này thật sự không quá bảo đảm.
Dương Kiến Nghiệp nhìn Hàn Lạc Vân, cười nói:
- Hàn lão ca cảm thấy đề nghị của Lý gia chủ thế nào?
Hàn Lạc Vân mỉm cười:
- Nếu muốn rút thăm, vậy rút thăm là được.
Dương Kiến Nghiệp gật đầu, ngay lập tức lại an bài rút thăm.
Kết quả rút thăm khiến cho trong lòng Lý Chấn Đông buông lỏng. Quả nhiên là một loại tình huống hắn muốn thấy nhất. Lý gia nội chiến, sau đó Dương Vạn Sơn quyết đấu với Phương Lâm.