Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 295: Lý Thánh Danh



Phương Lâm cười nhạt:

- Nhị hoàng tử có thủ đoạn gì, sử dụng ra hết đi, Phương mỗ tiếp chiêu là được.

Nghe vậy, trên mặt Dương Vạn Sơn này có sự u ám lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất, hai kiếm trong tay đồng thời bay ra khỏi tay.

Ong ong oong!!!

Trong lúc hai kiếm bay ra, đồng thời chỉ thấy hai đường ánh sáng màu vàng từ bàn tay của Dương Vạn Sơn bay ra, lượn lờ ở trên hai kiếm này.

Nhất thời hai kiếm này có ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, trong lúc mơ hồ hình như có hai con chân long màu vàng quấn xung quanh phía trên thân kiếm, mang theo khí thế cực kỳ cường hãn, hai con rồng màu vàng kim lao thẳng tới Phương Lâm.

Một chiêu này chính là sát chiêu của Dương Vạn Sơn, uy lực cực lớn, cho dù là võ giả Địa Nguyên cửu trọng, đối mặt với một chiêu này của mình, cũng không nhất định có thể tiếp được.

Mọi người quan sát cuộc chiến nhìn thấy Dương Vạn Sơn thi triển ra một chiêu lợi hại như vậy, đều phát ra từng tiếng kêu kinh ngạc, nhất là những người của hoàng thất càng lớn tiếng khen ngợi.

Ngược lại là Dương Kiến Nghiệp ngồi ở vị trí trên đầu, chân mày lại hơi nhíu lại.

Hai con rồng vàng bay tới, Phương Lâm hoàn toàn không dám khinh thường, đây cũng là chiêu số ép đáy hòm của Dương Vạn Sơn, mình nhất định phải toàn lực ứng phó.

Chỉ thấy Phương Lâm đứng ở nơi đó, không chút sứt mẻ, toàn thân có một loại trạng thái vô cùng kỳ diệu.

- Đây là...

Ba người Dương Kiến Nghiệp, Hàn Lạc Vân cùng với Lý Chấn Đông đều lập tức cảm nhận được dao động từ trên người Phương Lâm truyền đến.

Sau một khắc, ở dưới ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, hai con rồng vàng hung hăng đụng vào trên người Phương Lâm, mọi người dường như nhìn thấy được cảnh tượng Phương Lâm thất bại thảm hại.

- Cái gì?

- Nhưng làm sao có thể?

- Ta không phải hoa mắt?

...

Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, trên gương mặt đầy vẻ khiếp sợ và khó có thể tin nổi, thậm chí có người dụi dụi hai mắt mình, cảm thấy nghi ngờ không phải mình đang hoa mắt chứ.

Trong nháy mắt, hai con rồng vàng đánh tới Phương Lâm không ngờ thay đổi phương hướng, trái lại gào thét lao về phía Dương Vạn Sơn.

Cảnh tượng như vậy, cho dù là ba người Hàn Lạc Vân cũng hoàn toàn không có nghĩ tới.

Trong suy nghĩ của ba người bọn họ, Phương Lâm cho dù có thể ứng phó, cũng không phải là loại tình huống này mới đúng. Hai con rồng vàng này làm sao có thể phản công về phía Dương Vạn Sơn được?

Sắc mặt Dương Vạn Sơn hoảng sợ, toàn thân đều hoàn toàn dại ra. Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ bản hoàng tử vẫn chưa tỉnh ngủ, còn đang ngủ mơ sao?

- Nhị hoàng tử mau tránh ra!

Có người lớn tiếng nhắc nhở, nhưng Dương Vạn Sơn này thật sự đã choáng váng, trên mặt hoàn toàn mờ mịt, hoàn toàn không biết mình có tình cảnh nguy hiểm tới mức nào.

Ở trong lúc nguy cấp này, một cao thủ của hoàng thất vượt qua đám người xông ra, chắn ở trước mặt Dương Vạn Sơn, đánh ra một chưởng, đánh tan hai con rồng vàng này.

Hai thanh trường kiếm ảm đạm không còn ánh sáng rơi xuống đất. Cao thủ của hoàng thất này liếc mắt nhìn Phương Lâm, trong mắt có vẻ khác thường.

Vẻ mặt Phương Lâm vô tội, dường như cái gì cũng chưa từng làm.

Lúc này, Dương Vạn Sơn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn cao thủ của hoàng thất ngăn cản trước người mình, lại nhìn hai thanh trường kiếm trên mặt đất, trên mặt không có chút sắc máu nào.

- Ta, ta thua?

Dương Vạn Sơn có phần khó có thể tin nổi nói, hắn không thể tin được mình không ngờ lại thua.

Cao thủ của hoàng thất thở dài, lắc đầu rời đi. Cảm giác thất bại thật sự không dễ chịu, cần Dương Vạn Sơn phải tự mình đi nhấm nháp.

- Vạn Sơn, ngươi thua rồi.

Dương Kiến Nghiệp cao giọng nói, trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm.

Dương Vạn Sơn nghe vậy, không nói gì, lặng lẽ thu hai thanh trường kiếm vào, sau đó đi tới trước mặt Dương Kiến Nghiệp, quỳ trên mặt đất.

- Phụ hoàng, ta thất bại, mong ngài trách phạt.

Giọng điệu Dương Vạn Sơn run rẩy nói.

Trên mặt Dương Kiến Nghiệp không bất kỳ vẻ không vui nào:

- Thua thì thua, tài nghệ không bằng người mà thôi, không nhất thiết phải canh cánh trong lòng, binh sĩ của hoàng thất ta lẽ nào khiếp sợ một lần thất bại sao?

Dương Vạn Sơn im lặng, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ không cam lòng. Lần này thất bại khiến cho hắn buồn bã thất sắc, sau này tranh đoạt vị trí thái tử, cũng sẽ bởi bị lần thất bại này ảnh hưởng lớn.

Thân là người trong hoàng thất, ở trên chuyện tranh đoạt vị trí người kế vị sẽ không cho phép có bất kỳ sai lầm nào, một khi có sơ suất lại sẽ ảnh hưởng rất rộng.

Dương Vạn Sơn thân là nhị hoàng tử, thực lực bản thân không kém, phía sau cũng có không ít người chống đỡ. Lần này nếu như có thể giành lấy được vị trí đứng đầu, tranh thủ được đến vị trí dự bị, như vậy sau này tranh đoạt vị trí thái tử cũng có một chỗ dựa, sẽ không bị hoàng trưởng tử Dương Huyền Phong bỏ qua quá nhiều.

Nhưng Dương Vạn Sơn không nghĩ tới mình thất bại bởi Phương Lâm, như vậy không chỉ mất mặt mũi, hơn nữa cũng sẽ khiến mình mất đi một vốn liến rất quan trọng, đồng thời ở trên việc thái tử tranh đoạt lưu lại một vết bẩn.

Dương Vạn Sơn lặng lẽ lui qua một bên, trong lòng lại có chút oán hận Phương Lâm.

Phương Lâm đi trở về, thành thật đứng ở phía sau Hàn Lạc Vân.

- Được rồi, nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó trở lại quyết đấu chọn ra người sau cùng.

Dương Kiến Nghiệp nói.

- Làm được không tệ.

Hàn Lạc Vân khẽ nói một câu, tuy rằng trên mặt không nhìn ra vui buồn tức giận, nhưng trong giọng nói vẫn có ý tán dương.

Phương Lâm cười hì hì:

- Đó là không thể để cho sư phụ ngài mất mặt.

Mặt Hàn Lạc Vân mỉm cười, liếc mắt nhìn qua Lý Chấn Đông đối diện:

- Vậy đợi lát nữa khi đấu với Lý Thánh Danh này, cũng tranh chút khí cho ta.

Phương Lâm lập tức vỗ ngực nói:

- Sư phụ yên tâm, bảo đảm không để cho ngài mất mặt.

Tiếng sư đồ hai người nói chuyện không nhỏ, đám người Lý gia ở phía đối diện tất nhiên nghe được, nhất thời khiến cho bọn họ bất mãn một hồi.

Lý Thánh Danh này là một người thanh niên dáng không cao, nhưng lại hết sức khỏe mạnh, lúc này giống như dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi, nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.

Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mỉm cười với hắn, dáng vẻ tươi cười vô cùng sáng lạng.

Lý Thánh Danh cũng cười, chỉ có điều lại là nụ cười lạnh có phần dữ tợn, dường như đang nói với Phương Lâm, đợi lát nữa ta sẽ thu thập ngươi.

Lý Chấn Đông thản nhiên nói:

- Thánh Danh, đợi lát nữa lại không cần bôi nhọ uy danh của Lý gia ta.

Lý Thánh Danh nhếch miệng cười:

- Gia chủ yên tâm, đối phó với một vài con chó nhỏ, mèo nhỏ mà thôi, thật sự là chuyện dễ dàng.

Hai người còn chưa giao đấu, chỉ có điều mùi thuốc súng của hai bên đã vô cùng nồng đậm.

Lúc này, thoải mái nhất ngược lại là người của hoàng thất, dù sao lúc này ba vị hoàng tử của hoàng thất đã thua trận, lại đi rầu rĩ cũng không có tác dụng gì, chờ một lát nữa xem trò hay khi Phương Lâm đại chiến Lý Thánh Danh là được.

Nửa canh giờ lại đi qua rất nhanh, hai người Phương Lâm cùng Lý Thánh Danh đi tới võ giữa sân, hai người đứng đối diện nhau.

- Phương Lâm, nợ cũ giữa ngươi cùng Lý gia ta, hôm nay cũng nên cố gắng thanh toán.

Giọng điệu Lý Thánh Danh âm u lạnh lẽo nói.

Phương Lâm gãi đầu một cái, vẻ mặt biểu tình nghi ngờ:

- Nợ cũ gì? Ta thế nào không biết? Chẳng lẽ là Lý gia các ngươi thiếu tiền ta sao?

Lý Thánh Danh tức giận:

- Ngày xưa ở Đan Minh, ngươi sỉ nhục Lý gia ta, sau lại giết chết rất nhiều cao thủ trẻ tuổi của Lý gia ta, cùng Lý gia ta không đội trời chung!

Phương Lâm nghe vậy, bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói:

- Hóa ra lại chuyện này, ta còn tưởng là chuyện gì? Không phải là giết mấy nhân vật nhỏ không nhập lưu sao? Có chuyện gì quá lớn chứ? Hơn nữa, là Lý gia các ngươi tới trêu chọc ta trước, còn ở trên đường phái người chặn giết ta, ngươi xem thử, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Ta chỉ là tốt bụng tiễn bọn họ một đoạn đường mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.