Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 297: Đại chiến Lý Thánh Danh



Phương Lâm lần lượt bị đánh lui, theo bất kỳ kẻ nào hắn cũng đã rơi vào hạ phong.

Hai cánh tay của Lý Thánh Danh này tản ra ánh sáng màu đỏ, lực lượng tăng cường gấp mấy lần, cho dù lực lượng không kém gì Phương Lâm, lúc này hắn cũng có chút không chống đỡ nổi.

Nếu không phải gậy xương lớn vô cùng cứng rắn, sợ rằng Phương Lâm lại thua ở dưới tay Lý Thánh Danh.

Đám người Lý gia đều trầm trồ khen ngợi, hận không thể nhìn thấy được cảnh tượng Lý Thánh Danh một búa chém Phương Lâm thành hai khúc, trên mặt Lý Chấn Đông cũng mang theo một nụ cười lạnh, hình như có vẻ cực kỳ đắc ý.

Hàn Lạc Vân vẫn là bộ dạng nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, hoàn toàn không lộ ra vẻ gì lo lắng cho Phương Lâm.

Ầm ầm ầm!!!

Phương Lâm tiên tục thất bại, tháo chạy, hai cánh tay cảm giác có chút tê dại, chỉ có điều trên mặt hắn cũng không có vẻ gì bối rối, ngược lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh.

- Ta xem ngươi có thể chống đỡ được đến khi nào?

Lý Thánh Danh dữ tợn cười to, ánh sáng trên hai cánh tay hình như càng sáng sáng lên.

- Khai Sơn Tứ Thức!

Lý Thánh Danh thi triển ra chiêu thức cực kỳ cuồng bạo, cái búa lớn trong tay liên tục bổ xuống mọi nơi, đều là mạnh mẽ đến cực hạn, mỗi một búa hạ xuống, đều giống như có một ngọn núi ép xuống.

Dương Vạn Sơn đứng sau lưng Dương Kiến Nghiệp, trong lòng âm thầm chấn động kinh ngạc, cho dù mình chiến thắng Phương Lâm, nhưng đấu với Lý Thánh Danh này, hình như cũng không có phần thắng nào.

Lý Thánh Danh quá mạnh mẽ!

Đám người hoàng thất đều giật mình không thôi, hoàn toàn không nghĩ tới Lý Thánh Danh sẽ mạnh mẽ đến mức như vậy. Bọn họ vẫn chỉ biết Lý Quan Tâm của Lý gia hết sức lợi hại, áp chế các thiên tài khác của Lý gia.

Nhưng không nghĩ tới Lý Thánh Danh này thực lực không ngờ cũng mạnh như thế, một thân lực lượng này, dốc hết sức giáng xuống có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Một ít người trong hoàng thất thầm suy nghĩ, trong mấy hoàng tử, ngoại trừ hoàng trưởng tử Dương Huyền Phong ra, những người khác chống lại Lý Thánh Danh này, sợ rằng cũng chưa tới năm phần thắng.

Nhưng dù vậy, Phương Lâm vẫn đang chống đỡ!

Dưới bốn búa đáng sợ này hạ xuống, Phương Lâm hừ lạnh một tiếng, dưới chân thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, dễ dàng như trở bàn tay tránh được thế tấn công của Lý Thánh Danh.

- Ha ha ha! Ngươi cuối cùng đã chạy thoát!

Lý Thánh Danh tùy ý cười to, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

Phương Lâm không có bất kỳ đáp lại nào, vẫn sử dụng Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, không ngừng tránh né công kích của Lý Thánh Danh hết lần này tới lần khác.

Dần dần, Phương Lâm ổn định cục diện, tuy rằng lực lượng của Lý Thánh Danh này kinh người, nhưng ở phương diện tốc độ thân pháp lại cũng không am hiểu, ở trong mắt Phương Lâm, thân pháp của Lý Thánh Danh quả thực quá nát.

Nếu như không phải lực lượng của Lý Thánh Danh mạnh đến mức thần kỳ, Phương Lâm dựa vào ưu thế của Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, có thể đánh bại Lý Thánh Danh.

Lý Thánh Danh đánh lâu, sử dụng không ít khí lực, nhưng Phương Lâm lại giống như một con cá chạch trơn trượt, khiến cho hắn căn bản không sờ tới góc áo của Phương Lâm, tức giận đến mức kêu loạn.

- Thánh Danh! Không nên hốt hoảng!

Cách đó không xa Lý Chấn Đông hét lớn một tiếng.

Lý Thánh Danh lập tức giật mình, suy nghĩ tỉnh táo hơn không ít, hắn biết đây là thủ đoạn của Phương Lâm, muốn sử dụng biện pháp như thế tiêu hao hết khí lực của mình, khiến cho Lý Thánh Danh tự loạn đầu trận tuyến.

Hàn Lạc Vân liếc mắt nhìn Lý Chấn Đông:

- Lý gia chủ thật đúng là quan tâm tới tộc nhân của mình.

Lý Chấn Đông hừ một tiếng, thần sắc lại trở nên khó coi.

Hắn rất có lòng tin đối với thực lực của Lý Thánh Danh, ở thế hệ trẻ tuổi trong gia tộc, lực lượng của Lý Thánh Danh là mạnh nhất, chỉ cần không chống lại loại cấp bậc cao thủ như Dương Huyền Phong, Lý Quan Tâm này, trên cơ bản đều không gặp bất lợi.

Nhưng Lý Chấn Đông vẫn hiểu rất rõ ràng Lý Thánh Danh yếu thế ở điểm nào, đó chính là thân pháp chưa đủ.

Dù sao Lý Thánh Danh đều đặt tinh lực ở trên phương diện rèn luyện lực lượng, trên phương diện thân pháp tự nhiên sẽ có chút yếu ớt, nhưng lực lượng cường đại, rất lâu cũng có thể che giấu được hược điểm này.

Chỉ có điều Phương Lâm lại cực kỳ giảo hoạt, rất nhanh lại nhìn ra Lý Thánh Danh tuy rằng lực lượng rất mạnh, nhưng thân pháp quả thật rất bình thường, vì vậy quyết định sử dụng thân pháp tới tiêu hao sức lực của Lý Thánh Danh.

Dựa vào Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp sắc bén, Phương Lâm đối phó với Lý Thánh Danh lại có vẻ cũng thành thạo. Tuy rằng vẫn không thể cùng Lý Thánh Danh trực tiếp giao phong, nhưng lại quấy rầy dây dưa giống như quỷ mỵ, khiến cho Lý Thánh Danh toàn thân khí lực lại không thi triển ra được.

Lúc này, trải qua Lý Chấn Đông nhắc nhở, Lý Thánh Danh tỉnh táo lại, không lại dùng loạn khí lực, mà đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, muốn tìm được chỗ sơ hở và quỹ tích trên thân pháp của Phương Lâm.

Nhưng rất nhanh, Lý Thánh Danh lại bi ai phát hiện, thân pháp của Phương Lâm di động không ngừng, hoàn toàn không thể nào tìm ra được tung tích, quả thực hoàn mỹ đến trình độ không chê vào đâu được.

Cho dù là những người ở ngoài võ trường đó, đối với thân pháp của Phương Lâm, cũng kinh ngạc thán phục không thôi, bọn họ xem như là hạng người có kiến thức rộng rãi, bất luận nhìn thế nào nhưng trên người Phương Lâm đều hoàn mỹ không có tỳ vết, không tìm được bất kỳ kẽ hở.

- Hàn tông chủ, quý tông hình như cũng không có bí kỹ thân pháp lợi hại như thế?

Lý Chấn Đông liếc mắt nhìn Hàn Lạc Vân nói.

Hàn Lạc Vân liếc mắt xem thường nhìn hắn:

- Tử Hà tông ta có rất nhiều điển tịch, sao ngươi có thể biết được.

Lý Chấn Đông hừ một tiếng, không nói gì nữa. Chỉ có điều trên mặt hắn lại hiện ra một sự lo âu.

Trước đó hắn vẫn hoàn toàn tự tin về Lý Thánh Danh, sau khi có thể thấy được Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp của Phương Lâm thần diệu như thế, trong lòng hắn có chút bất an.

Đánh tiếp như vậy, sức lực của Lý Thánh Danh sẽ luôn có lúc bị hao hết sạch. Phương Lâm đến lúc đó khẳng định vẫn lưu lại lực thừa, có thể rất nhẹ nhàng đánh bại Lý Thánh Danh.

Lý Thánh Danh không ngốc, cũng biết rất rõ ràng điểm này, nhất định phải mau chóng đánh bại Phương Lâm, bằng không kéo dài càng lâu, càng thêm bất lợi đối với mình.

Ngay lập tức, Lý Thánh Danh không lại nương tay, vỗ vào túi Cửu Cung bên thắt lưng, chỉ thấy một tấm lưới màu tím gào thét ra, bay thẳng đến bao phủ lấy Phương Lâm.

Phương Lâm nhất thời kinh sợ, không ngờ rằng Lý Thánh Danh còn có thủ đoạn này. Hắn lập tức phát động Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp đến mức tận cùng, lại nguy hiểm trốn khỏi tấm lưới lớn bao phủ.

Nhưng bởi vậy, Phương Lâm bị dồn đến trong góc, Lý Thánh Danh nắm lấy cơ hội, nổi giận gầm lên một tiếng, hai cánh tay cùng với cái búa lớn đều phóng ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, giống như một con gấu to, hung hăng bổ về phía Phương Lâm.

Phương Lâm cắn răng, bị ép đến trong góc khuất, thật sự không có cách nào. Ở trong địa hình nhỏ hẹp như vậy, Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp hoàn toàn không thi triển được, một búa này mình chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.

Chỉ có điều Phương Lâm cũng không phải là không có biện pháp gánh vác được. Chỉ là hắn không muốn để lộ con át chủ bài mà thôi.

Lúc này, hắn cũng không có cách nào, để lộ thì để lộ, dù sao con át chủ bài cũng không chỉ một cái này.

Ầm!!!

Chỉ thấy khí thế toàn thân Phương Lâm tăng vọt, mơ hồ có thể thấy được ảo ảnh của một con yêu thú khổng lồ nổi lên.

Đó là một con voi lớn màu trắng, lớn như ngọn núi, khí thế dồi dào, bốn chân voi giống như cột trụ chống trời.

Một cái chân voi màu trắng giơ lên, hung hăng đá cả Lý Thánh Danh cùng búa lớn thoáng cái bay ra ngoài, lập tức lại khiến Lý Thánh Danh bị đá miệng phun ra máu tươi.

- Đây là...

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Cho dù là nhân vật như Lý Chấn Đông vậy, đều nhìn chằm chằm vào con voi lớn màu trắng này.

- Võ học thật là lợi hại!

Dương Kiến Nghiệp tán thưởng một tiếng, rất nhiều cao thủ hoàng thất đều gật đầu công nhận.

Lý Thánh Danh này bị chân voi đá bay ra ngoài, giống như hồ lô lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, sắc mặt trắng bệch, giống như gặp quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.