Bên trong Bất Hủ Dược các, không ngừng truyền đến tiếng kêu thê thảm của lão nhân mặc trang phục màu trắng này, dường như có người đang đốt nhà của hắn vậy.
Trên thực tế, cũng không khác đốt phòng là bao nhiêu, con thú nhỏ màu vàng liên tiếp không ngừng gặm cắn ngọc thạch, dược liệu trong ngọc thạch đều bị Phương Lâm vô cùng tự nhiên thu vào trong túi.
- Tiểu Kim ngoan, tiếp tục nỗ lực lên, những thứ này đều là chuẩn bị cho ngươi, ta giúp ngươi thu lại trước.
Phương Lâm cười híp mắt nói với con thú nhỏ màu vàng.
Vẻ mặt của con thú nhỏ màu vàng nghiêm túc gật đầu, tiếp tục dấn thân vào trong công tác gặm ngọc thạch vĩ đại lại quang vinh.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng tức giận đến mức bóng người cũng bắt đầu lay động, lúc này hắn mới chính thức nhận thức Phương Lâm, người này không chỉ là một yêu nghiệt, còn là một cường đạo, hơn nữa còn là một cường đạo vô sỉ.
- Tổ tông! Tổ tông của ta ơi! Tốt xấu gì ngươi cũng lưu lại một chút chứ!
Vẻ mặt lão nhân mặc trang phục màu trắng khổ sở nói.
Phương Lâm suy nghĩ một lát, cảm thấy lão nhân mặc trang phục màu trắng nói cũng có đạo lý, mình chính là một người sĩ diện nói nguyên tắc, cũng không thể quá đáng quá.
- Tiểu Kim à, không cần những dược liệu héo rũ, cũng không tiện ăn.
Vì vậy Phương Lâm nhìn con thú nhỏ màu vàng nói.
Con thú nhỏ màu vàng gật đầu, sau đó chỉ đi gặm cắn những ngọc thạch niêm phong dược liệu chứa đầy sức sống, những dược liệu đã héo rũ, nó lại không có để ý tới nữa.
Khóe miệng lão nhân mặc áo trắng khẽ co giật, như vậy cũng bằng không, ngươi lưu một ít dược liệu khô héo ở chỗ này, Bất Hủ Dược các này quả thực chỉ còn là danh nghĩa.
Trên thực tế, những dược liệu khô héo cũng có giá trị rất lớn, tuy rằng dược tính đã bị giảm bớt, nhưng chung quy còn có giá trị nhất định.
Phương Lâm cũng đang quan sát những dược liệu khô héo này, nhìn xem có cái nào không tệ lắm, lại để cho con thú nhỏ màu vàng cắn ra, sau đó đều lấy đi.
Mấy canh giờ sau, vẻ mặt lão nhân mặc trang phục màu trắng giống như sống không còn gì lưu luyến đi ra khỏi Bất Hủ Dược các, toàn thân cũng không khỏe.
Vẻ mặt Phương Lâm lại như cảnh xuân phơi phới, đi ở phía sau, trên đầu vai còn là con thú nhỏ màu vàng đã ăn no đang nằm.
Một người một vật đều lộ ra sắc mặt hồng nhuận, có vẻ tâm tình không tệ, hình thành đối lập rõ nét với khuôn mặt ủy khuất của lão nhân mặc trang phục màu trắng.
Con thú nhỏ màu vàng liên tiếp ăn bảy tám gốc dược liệu với giá trị xa xỉ, ăn không nổi nữa, bụng nhỏ tròn vo, hoàn toàn thành một quả cầu thịt.
Tâm tình Phương Lâm cũng vô cùng tốt, được nhiều dược liệu như vậy, trong đó có thiên tài địa bảo như Hỏa Linh Chi nghìn năm, Hà Thủ Ô nghìn năm, đều có thể gặp không thể cầu, thu hoạch to lớn khiến Phương Lâm nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Đi ra khỏi Bất Hủ Dược các, Phương Lâm quay đầu liếc mắt nhìn qua, không khỏi cảm thán, đây thật là một địa phương tốt.
- Đây vẫn chỉ là tầng thứ nhất của Đan Cực tháp, ở phía trên chắc hẳn có càng nhiều lợi ích, cơ duyên lớn hơn nữa.
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ, lần đầu tiên hắn cảm thấy hứng thú đối với Đan Cực tháp này.
Con thú nhỏ màu vàng dường như ăn quá nhiều, dược tính chồng chất ở bên trong thân thể, toàn thân có ánh sáng rực rỡ điên cuồng phun ra, trên mặt đầy vẻ buồn ngủ.
Hiển nhiên, ăn quá nhiều dược liệu, dược tính quá mạnh mẽ, con thú nhỏ màu vàng cần phải ngủ say để luyện hóa dược tính.
Phương Lâm thu nó vào trong túi thú, chắc hẳn tiểu tử này phải ngủ một khoảng thời gian.
- Lão gia tử, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?
Phương Lâm hỏi.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng hừ một tiếng, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Phương Lâm.
Phương Lâm thấy vậy, cũng không để ý, tự mình nói:
- Hành lang bức tranh vẽ trên tường đã đi qua, Bất Hủ Dược này cũng đã tới, tiếp theo phải là cái gọi là điện cổ bia đá này?
- Tiểu tử ngươi có đúng muốn đào hết tấm bia đá ở đó đi hay không?
Phương Lâm lập tức kinh sợ tới ngây người nhìn lão nhân mặc trang phục màu trắng:
- Lão gia tử ngươi lại có thể biết ta đang suy nghĩ gì? Thật là lợi hại.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng:
-...
...
Triệu Thần Không ngồi ở trước tấm bia đá, trên mặt có vài phần mệt mỏi, lại thêm mấy phần hưng phấn.
Hắn đã lĩnh ngộ bảy tấm bia đá, nhận được bảy loại thuật luyện đan thượng cổ, có thể nói là thu hoạch khá phong phú, bởi vậy cũng càng nóng lòng mong chờ tấm bia đá tiếp theo.
Theo Triệu Thần Không nghĩ, mình đưa ra lựa chọn đơn giản là quá anh minh rồi, cơ duyên gì có thể còn có giá trị hơn những thuật luyện đan cổ xưa?
- Phương Lâm, cho dù bây giờ ngươi có phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng ta tuyệt đối sẽ không yếu hơn ngươi, đợi đến khi ra khỏi Đan Cực tháp, ta lại cùng ngươi chân chính đấu một hồi, giẫm nát tất cả ánh sáng của ngươi xuống dưới chân!
Trong lòng Triệu Thần Không thầm nói.
Đúng lúc này, cửa lớn của điện cổ đột nhiên bị đẩy ra, Triệu Thần Không bị bị dọa cho giật mình, nhìn lại hắn lập tức lại sửng sốt.
Người đẩy ra cửa lớn của điện cổ, không ngờ là Phương Lâm!
- Tại sao lại là ngươi?
Triệu Thần Không kinh ngạc kêu lên, lập tức sắc mặt trở nên khó coi, lẽ nào Phương Lâm này cũng giống như mình, lựa chọn lò luyện đan, cho nên đến nơi này?
Phương Lâm nhìn thấy Triệu Thần Không, nhếch miệng cười, đưa tay lên tiếng chào:
- Hóa ra hoàng tử điện hạ ngươi cũng ở nơi đây à?
Triệu Thần Không chính là Cửu hoàng tử của Vân quốc, Phương Lâm gọi hắn là hoàng tử cũng rất bình thường, chỉ là giọng nói Phương Lâm lại mang theo vài phần trêu chọc.
Phương Lâm không có để ý ánh mắt thâm hiểm của Triệu Thần Không kia, tự mình nhìn từng tấm bia đá đứng sừng sững ở trong điện cổ.
- Hóa ra nhiều như vậy.
Phương Lâm nói một câu.
Triệu Thần Không không nói gì, nhìn thấy được Phương Lâm, tâm tình hắn vốn rất tốt thoáng cái đều biến mất sạch sẽ, hắn xoay người lại, tiếp tục tìm hiểu tấm bia đá trước người.
Phương Lâm lại là bộ dạng vô cùng quen thuộc, đi tới bên cạnh Triệu Thần Không, vỗ nhẹ vào vai của Triệu Thần Không.
- Làm gì vậy?
Triệu Thần Không đẩy tay của Phương Lâm ra, nhíu mày nói.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ tươi cười:
- Hoàng tử điện hạ có thể nói cho ta biết, Vân quốc các ngươi sẽ phái ai tham gia thi đấu ba nước tiếp theo hay không?
Triệu Thần Không nghe vậy, thoáng ngẩn người ra, lập tức cười lạnh nói:
- Ngươi hỏi thăm cái này làm cái gì? Có liên quan gì tới ngươi sao?
Phương Lâm cười hì hì nói:
- Đương nhiên là có liên quan, ngươi chẳng lẽ không biết, ta là người của Càn quốc tham gia thi đấu ba nước sao?
Triệu Thần Không nghe vậy, lập tức cười ha hả.
- Càn quốc chẳng lẽ không có ai sao? Cho ngươi đi tham gia thi đấu ba nước? Quá buồn cười.
Triệu Thần Không hoàn toàn không che giấu giễu cợt nói.
Phương Lâm bĩu môi:
- Ta còn chưa nói hết, ta chỉ là dự bị, cũng không phải tuyển thủ chính.
Triệu Thần Không cười lạnh:
- Ngươi chỉ có thực lực Địa Nguyên thất trọng cũng có thể làm dự bị, xem ra ba người Càn quốc kia cũng không mạnh mẽ mấy.
Lời này, Phương Lâm hoàn toàn không công nhận, không nếu nói đến ai khác, chỉ là Dương Huyền Phong từng cùng mình so tài mười lăm chiêu, chính là một nhân vật hung ác, thực lực mạnh mẽ khác thường.
- Ngươi nói nhanh lên, Vân quốc có ai tham gia thi đấu ba nước?
Phương Lâm lại hỏi.
Triệu Thần Không hừ một tiếng:
- Thế lực khác không nói, hoàng thất của Vân quốc ta tất nhiên là do hoàng huynh trưởng Triệu Thần Cơ.
Phương Lâm nghe vậy, nhíu mày một cái:
- Triệu Thần Cơ sao? Ta thế nào lại chưa nghe nói qua.
Biểu tình của Triệu Thần Không lập tức cứng đờ, có chút tức giận nói: