Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 405: Đẩy nó ra?



Đẩy nó ra!!!

Bên tai hắn không ngừng vang lên tiếng gầm thét giận dữ, vô số oán niệm chiếm giữ ở trên cửa lớn bằng đồng xanh thường xuyên thúc giục Phương Lâm, đẩy ra cánh cửa lớn bằng đồng xanh nối liền thiên địa này. 

Thần sắc Phương Lâm nghiêm trọng, từ khi hắn sống lại tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên hắn khẩn trương như vậy, ngay cả hít thở cũng không tự chủ được trở nên dồn dập.

Hít sâu một hơi, Phương Lâm cố gắng khiến cho mình bình tĩnh trở lại, trong mắt hắn lóe lên sự kiên định, chậm rãi đi tới trước cánh cửa lớn bằng đồng xanh này.

Lúc này, vô số oán niệm này đã điên cuồng phun ra, huyễn hóa thành từng bóng người hư ảo, tất cả đều nhìn Phương Lâm với ánh mắt mong chờ. 

- Đẩy nó ra!

- Đẩy nó ra!!

- Đẩy nó ra!!! 

...

Phương Lâm vươn tay ra, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của vô số oán niệm, hắn chạm vào phía trên cánh cửa lớn bằng đồng xanh này.

Vào giờ phút này, trong đầu Phương Lâm ầm ầm chấn động, dường như có vô số thú lớn đang giận dữ gầm thét lên, lại giống như vô số ngôi sao rơi xuống. 

Cùng lúc đó, ở trên một mảnh mặt đất xa xôi, nham thạch nóng chảy tràn ra khắp nơi trên mặt đất, biển lửa ngập trời, vô số núi lửa phun trào, đất rung núi chuyển.

Ở trong ngọn núi lửa lớn, trong giây lát có tiếng gầm thét giận dữ phát ra.

- Đẩy nó ra!!! 

Mơ hồ có thể thấy được, một thân thể khôi ngô cực lớn đứng sừng sững ở trong miệng núi lửa này, ngửa mặt lên trời rít gào, mà ở xung quanh hắn có từng sợi dây xích màu đen có ngọn lửa thiêu đốt quấn quanh.

Theo tiếng gầm thét giận dữ phát ra, núi lửa phun trào, ngọn lửa cùng dung nham nóng chảy hòa vào một chỗ, biến mặt đất trở thành khô cằn.

...

Dưới đáy Cực Hải sâu không lường được, đôi mắt lạnh tới tận xương đột nhiên ở trong tối tăm mở ra, trong giây lát đó, khắp biển dường như sôi trào, vô số động vật biển đồng thời gào thét.

- Đẩy nó ra!

Con mắt lạnh lùng kia phát ra một giọng nói, trong mắt có phần chờ mong, cũng kèm theo sát cơ. 

Ầm ầm, trên Cực Hải nhấc lên sóng lớn vạn trượng, giống như cuốn ra thiên địa vậy, lao về bốn phương tám hướng.

...

Trong điện đường rộng rãi cổ xưa, một người ngồi ở trên long ỷ cửu trọng, toàn thân có ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, giống như một vòng mặt trời chiếu sáng khắp nơi, thần thánh không thể nhìn thẳng. 

Vào giờ phút này, trong ánh sáng màu vàng kim này, một con mắt dựng thẳng vô cùng quỷ dị lặng lẽ tách ra một khe hẹp.

- Đẩy nó ra!

Âm thanh phát ra giống như giọng nói đến từ trong năm tháng vô tận, giống như thần linh pháp chỉ, khiến sâu bên trong linh hồn người ta cảm thấy kinh sợ. 

Ánh sáng màu vàng càng thêm nồng đậm, hình như thật sự có một mặt trời chậm rãi từ trong điện bay thẳng lên trời cao, ở xung quanh đại điện có vô số võ sĩ đều mặc giáp màu đen xếp thành đội ngũ chỉnh tề cùng phát ra tiếng hét giận dữ.

...

Trên ngọn núi lớn đầy tuyết trắng, trước một mộ phần hoang vắng có một người ăn mặc lam lũ đang nằm, trên mặt hắn cười lại như không cười, khóc lại như không khóc, trong tay còn nắm một hồ lô rượu bẩn thỉu. 

Đúng lúc này, người này dường như bị giật mình tỉnh giấc, ánh mắt tang thương sắc bén nhìn về phía mảnh đất ngoài xa.

- Lại có người chạm tới sao?

Người này uống một ngụm rượu, trong miệng thì thào nói, theo đó chính là có hai hàng nước mắt chảy xuống. 

- Tiếp xúc được thì như thế nào? Đẩy nó ra lại như thế nào? Kết quả cuối cùng là công dã tràng.

Người này nói có phần tự giễu, hắn nhìn người phần mộ trước, cười thảm một tiếng, lại một lần nữa ngủ mất.

Chỉ có điều bàn tay hắn cầm bình hồ lô rượu lại không tự chủ được nắm chặt lại. 

...

Tay của Phương Lâm tiếp xúc đến cánh cửa lớn bằng đồng xanh này, trong lúc hắn muốn dùng lực đẩy nó ra, phía trên cánh cửa lớn bằng đồng xanh này đột nhiên điên cuồng phun ra một lực bài xích.

Phương Lâm không kịp đề phòng, căn bản cũng khó có thể chống đỡ được, thoáng cái cả người bay ra ngoài. 

Trong nháy mắt khi vừa bay ra ngoài, ý thức Phương Lâm dần dần mơ hồ, cánh cửa lớn bằng đồng xanh này cũng cách hắn càng lúc càng xa, sau đó biến mất.

Lại sau đó, Phương Lâm thoáng cái mở mắt ra, trên trán đầy mồ hôi, hắn phát hiện mình vẫn ở trước tấm bia cổ không có chữ.

Trên mặt Phương Lâm vẫn mang theo vài phần mê man và luống cuống, giống như không nghĩ tới mình sẽ lại về tới đây. 

Chỉ có điều, rất nhanh hắn đã hiểu rõ, mình thất bại.

Không sai, lấy trình độ của Phương Lâm bây giờ, cũng không đủ để đẩy ra cánh cửa lớn bằng đồng xanh này, thậm chí ngay cả đẩy nó ra, cũng khó có thể làm được.

Chẳng qua là chạm vào cửa lớn bằng đồng xanh một chút, Phương Lâm đã bị lực lượng trên cánh cửa lớn bằng đồng xanh này đánh bay. 

Phương Lâm cười gượng, hắn cảm thấy có chút đáng tiếc, thật vất vả mới tiến vào trong cảnh giới huyền diệu khó giải thích này, còn chưa cẩn thận cảm nhận, đã đi ra.

Chỉ có điều Phương Lâm cũng không có quá mức lưu ý, hắn vốn không có hy vọng xa vời mình có thể một lần thành công, lần đầu tiên có thể tiếp xúc được cửa lớn bằng đồng xanh, đã khiến cho Phương Lâm hết sức hài lòng.

Về phần sau này, chỉ phải tiếp tục áp chế cảnh giới, sau đó không ngừng đi thử, tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày, mình có thể đẩy cánh cửa lớn bằng đồng xanh này ra, bước vào trong cảnh giới thiếu niên Chí Tôn kia. 

Ngay lập tức, Phương Lâm kết thúc tu luyện, đứng dậy, hắn vươn người một cái, lập tức toàn thân vang lên những tiếng rắc rắc.

- Ngươi tu luyện xong rồi?

Thi Nhân Sâm nghìn năm liếc mắt nhìn Phương Lâm, mở miệng hỏi. 

Phương Lâm gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía Triệu Thần Không cách đó không xa.

Triệu Thần Không cười lạnh, liếc mắt nhìn Phương Lâm, theo sau thu hồi ánh mắt, tiếp tục tìm hiểu tấm bia đá trước mặt mình.

Theo Triệu Thần Không, Phương Lâm tuyệt đối đã đột phá Thiên Nguyên thất bại, tuy rằng Phương Lâm thoạt nhìn vô cùng thoải mái, nhưng nhất định là tổn thương đến căn cơ, chắc hẳn vẫn bị thương không nhẹ. 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng lắc đầu, mở miệng nói:

- Ngươi quá mạo tiến, như vậy chỉ có thể hại chính mình.

Phương Lâm sửng sốt, nhưng hắn lập tức hiểu ra, chắc hẳn hai người này cho rằng mình vừa đột phá cảnh giới Thiên Nguyên, lúc này còn tưởng rằng mình đột phá thất bại. 

Chỉ có điều Phương Lâm cũng không giải thích cái gì, lại để cho bọn họ tưởng như vậy là được.

- Này, ta hộ pháp cho ngươi, ngươi chắc hẳn phải cho ta năm gốc dược liệu cổ để báo đáp lại.

Thi Nhân Sâm nghìn năm đắc ý nói. 

Phương Lâm nghe vậy, cười nói:

- Ta chỉ đáp ứng cho ngươi ba gốc, lúc nào lại biến thành năm gốc?

Thi Nhân Sâm nghìn năm trợn mắt, hai tay nó chống ở bên thắt lưng, tuy rằng nó cũng không có thắt lưng. 

- Sau khi bản đại gia nghĩ sâu tính kỹ, nhiệm vụ hộ pháp như thế nguy hiểm, chỉ cho ba gốc dược liệu cổ thật sự rất không công bằng, cho nên nhất định phải cho bản đại gia năm gốc dược liệu cổ, mới tính là miễn cưỡng huề nhau.

Thi Nhân Sâm nghìn năm hiên ngang lẫm liệt nói.

Phương Lâm cười ha ha, nắm Thi Nhân Sâm nghìn năm lên, cười lạnh nói: 

- Ngươi không sợ ta thậm chí một gốc cũng không cho ngươi sao?

Thi Nhân Sâm nghìn năm thoáng ngẩn người ra, sau đó nó lập tức khoa chân múa tay mắng to lên:

- Ta đã biết được tên tiểu tặc trời đánh nhà ngươi nhất định sẽ nói một đằng làm một nẻo, bản đại gia liều mạng với ngươi! Liều mạng với ngươi! 

Vừa chửi bậy, nó còn sử dụng hai chân đá lung tung.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

- Ba gốc dược liệu cổ, có muốn hay không. 

- Muốn! Bản đại gia muốn! Hai gốc khác tạm thời cho ngươi nợ, chờ tâm tình của bản đại gia tốt lên, sẽ lại đòi ngươi.

Thi Nhân Sâm nghìn năm vội vàng nói, rất sợ ngay cả ba gốc dược liệu cổ cũng không lấy được, vậy sẽ thua lỗ lớn.

- Lão gia tử, ta muốn đi tới tầng thứ hai. 

Phương Lâm quay đầu lại, nhìn lão nhân mặc trang phục màu trắng này nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.