Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 408: Cổ Đan Vị Vong?



- Tiền bối, ngài có biết về lai lịch của bản đá khắc này không?

Phương Lâm hỏi.

Lão nhân áo bào xanh lắc đầu:

- Khi Đan Cực tháp vừa thành lập, quyển sách đá này đã tồn tại ở đây, ta cũng không biết lai lịch của nó, chỉ biết là sách này không tầm thường, ẩn chứa tạo hóa lớn, có thể qua nhiều năm như vậy, cũng không ai có thể tìm hiểu về nó.

Phương Lâm nghe vậy, trên mặt càng thêm kinh hãi, hắn đưa tay cầm tấm đá khác này lên.

Vừa cầm vào tay cảm giác cực kỳ nặng nề, Phương Lâm mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ tới nó lại nặng như vậy, nếu như là người tầm thường căn bản sẽ không cầm nổi.

Trong sách đã mỗi chữ đều vô cùng rõ ràng, chỉ có điều lại đặc biệt kỳ quái, chữ phía trên hình như là tùy ý viết lên, hoàn toàn không tạo thành bất kỳ nội dung gì, quả thực lại giống như cố ý khắc lại một đống chữ không biết vậy.

Phương Lâm nhíu mày, thế này bảo người ta làm sao tìm hiểu được? Thật khó hiểu.

Lão nhân áo bào xanh thở dài nói:

- Bản đá khắc này có nội dung vô cùng khó hiểu, lão phu cũng thường xuyên quan sát, nhưng lại không có manh mối.

Phương Lâm thầm nghĩ, nếu có manh mối mới là lạ, rõ ràng chính là một đống chữ viết lung tung lại cùng một chỗ mà thôi, căn bản cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nhưng làm sao có thể có người sử dụng Hắc Ách Thạch tới khắc những chữ vô dụng chứ? Chẳng lẽ hắn ăn no rửng mỡ rồi sao?

Phương Lâm không tin sẽ có người làm chuyện nhàm chán như thế, nếu đã khắc những văn tự này vào Hắc Ách Thạch, nhất định là che giấu cái gì đó.

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng hăng hái, trực tiếp ngồi trên mặt đất, bắt đầu cẩn thận quan sát những văn tự khắc trên tấm đá này.

Lão nhân áo bào xanh đứng ở bên cạnh, không có làm phiền, hắn thấy, Phương Lâm là người có thiên phú cao nhất trong những người tiến vào Đan Cực tháp từ trước tới nay, hơn nữa còn có lý giải sâu sắc đối với đan đạo, nếu như có người có thể giải được bản đá khắc này, chắc hẳn cũng chỉ có Phương Lâm này.

Chỉ có điều lão nhân áo bào xanh cũng không có lòng tin quá lớn, dù sao bản đá khắc này thật sự rất tối nghĩa khó hiểu, sợ rằng cho dù là Phương Lâm này, cũng khó có thể giải ra được.

Không nói đến giờ phút này trong lòng lão nhân áo bào xanh suy nghĩ gì, Phương Lâm nhìn chằm chằm mỗi một chữ trên tấm đá khăc chữ này.

Nhìn một hồi sau, chân mày Phương Lâm càng nhíu chặt hơn, đây quả thật là một đống chữ không có chút ý nghĩa nào, hoàn toàn không lưu loát.

Ngay lập tức, Phương Lâm lại thử nhìn ngược, kết quả vẫn vậy.

Phương Lâm trầm ngâm không nói, hắn đặt tấm sách đá khắc ở trên mặt đất, sau đó nhắm hai mắt lại.

Nếu những văn tự này không có ý nghĩa, như vậy bí mật của tấm sách đá khắc này có lẽ là ẩn giấu ở bên trong Hắc Ách Thạch cũng không chừng.

Thời gian trôi qua, trên trán Phương Lâm dần dần hiện ra mồ hôi, khi hắn mở mắt, trong mắt lộ ra một sự nghi ngờ.

- Lẽ nào ngay cả ta cũng không có cách nào tìm hiểu ra bí mật của bản đá khắc này sao?

Phương Lâm có chút không phục, mình đường đường là Đan Tôn, nhưng ngay cả một khối sách khắc đá cũng tìm hiểu không được sao? Điều này quả thực là nực cười.

Phương Lâm không quan tâm bên trong sách khắc đá này rốt cuộc giấu bí mật gì, hắn cũng nhất định phải tìm hiểu ra được.

Lão nhân áo bào xanh lui qua một bên, hắn thấy, Phương Lâm chỉ đang làm chuyện vô ích mà thôi, sợ rằng bí mật trong này không có khả năng lại thấy có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.

Trong nháy mắt, Phương Lâm đã tốn ba ngày để tìm hiểu bản đá khắc này, đôi mắt hắn đầy tơ máu, trên mặt có vẻ mệt mỏi.

Ba ngày, Phương Lâm tập trung toàn bộ tâm thần ở trên sách đá khắc này tuy nhiên hắn không có được bất kỳ thu hoạch nào, ngược lại khiến cho mình lao tâm lao lực quá độ.

Lão nhân áo bào xanh mở miệng khuyên bảo Phương Lâm buông tha bản đá khắc này, chỉ có điều Phương Lâm lại không có nghe lọt, cho dù hắn còn chưa có tìm hiểu ra, nhưng trong lúc mơ hồ hắn nhận thấy được, trong sách đá khắc này sợ rằng ẩn chứa bí mật gì lớn.

Phương Lâm là một người không chịu thua, càng là chuyện khó có thể làm được, hắn càng hưng phấn, lúc này chính là như vậy.

Lại là mười ngày trôi qua, trong mắt Phương Lâm phóng ra ánh sáng màu vàng, hắn thi triển ra Nhập Vi Kim Đồng, dùng năng lực cẩn thận quan sát chữ trong sách đá khắc này.

Cuối cùng, Phương Lâm phát hiện, trong sách đá khắc này có mấy văn tự rõ ràng có sự khác biệt với những văn tự khác.

Có lẽ là khác biệt vô cùng nhỏ, nhưng Phương Lâm lại kéo mấy văn tự này riêng ra.

- Cổ, Đan, Vị, Vong?

Trong miệng Phương Lâm lẩm bẩm, trong mắt có vẻ trầm tư.

Trong miệng thì thầm một lúc lâu, thần sắc Phương Lâm đột nhiên trở nên nghiêm trọng, giống như đã suy nghĩ tới điều gì.

- Cổ Đan Vị Vong? Chẳng lẽ nói là truyền thừa đan đạo cổ xưa nào đó không có biến mất? Hay là một cường giả đan đạo sống lại? Hoặc là cái gì khác?

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.

Tuy rằng Phương Lâm lấy ra bốn chữ này, nhưng nghi ngờ cũng không giảm bớt, trái lại càng lúc càng nhiều, giống như một đoàn sương mù dày đặc bao phủ ở trước mặt Phương Lâm, khiến cho hắn không tìm được lối ra.

Phương Lâm cười gượng, khẽ xoa mi tâm, hắn không tiếp tục nhìn bản đá khắc này nữa, cũng không suy nghĩ thêm xem bốn chữ này rốt cuộc đại biểu cho cái gì.

Nhưng chính là vào lúc này, trong đầu Phương Lâm bỗng nhiên hồi tưởng lại thời điểm kiếp trước mình ở Đan Thánh cung, hình như cũng thấy qua một khối sách khắc đá tương tự, chỉ có điều khi đó mình mới vừa gia nhập Đan Thánh cung, tu vi chưa đủ, tầm mắt cũng không cao, bởi vậy cũng không để ý tới.

Hiện tại nhớ lại, ký ức tuy rằng có phần mơ hồ, nhưng Phương Lâm có thể nhớ, trên sách khắc đá trong Đan Thánh ghi lại chữ viết không giống với khối đá trước mặt này.

- Sợ rằng bản đá khắc này không chỉ có một khối, có lẽ chỉ có tìm được sách khắc đá khác mới có khả năng phát hiện bí mật thật sự ẩn giấu ở phía trên.

Phương Lâm thầm nói.

Nghĩ tới đây, Phương Lâm cũng lại bỏ qua, đặt sách khắc đá ra phía xa.

- Tiền bối, ta bỏ qua.

Phương Lâm vừa cười vừa nói.

Lão nhân áo bào xanh thở dài một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Phương Lâm đi ra khỏi phòng đá, thật sự đi tới tầng thứ hai của Đan Cực tháp.

Lần thứ hai này không phức tạp giống như tầng thứ nhất vậy, nó phân chia ra thành mấy khu vực, ở tầng thứ hai cũng chỉ có một tòa điện với phong cách cổ xưa hùng vĩ đại, ở trong đại điện để một cái lò luyện đan cực lớn, còn lớn hơn vài phần so với lò luyện đan bình thường.

Ngoài điều này, ở trên đại điện cũng có từng lò luyện đan với hình thái khác nhau, Phương Lâm đếm sơ qua, tổng cộng có tám mươi mốt cái lò luyện đan, mỗi một cái đều là khí tức không tầm thường.

Phương Lâm nhìn tới ngây người, tầng thứ hai của Đan Cực tháp này treo nhiều lò luyện đan như vậy làm gì? Còn nữa, trong đại điện để lò luyện đan cực lớn như vậy, lại dùng tới làm cái gì?

Lão nhân áo bào xanh đi đến, nói với Phương Lâm:

- Nơi đây có lẽ là một cơ duyên lớn đối với ngươi.

- Mong ngài chỉ giáo cho?

Phương Lâm hỏi.

Lão nhân áo bào xanh mỉm cười:

- Nếu như ngươi có đầy đủ năng lực và cơ duyên, ngươi có thể mang đi tất cả lò luyện đan ở đây.

Phương Lâm nghe vậy, mắt lập tức sáng lên:

- Thật sự có thể mang đi tất cả sao?

Lão nhân áo bào xanh cười nói:

- Đương nhiên. Chỉ có điều từ xưa tới nay, không ai có thể mang đi tất cả những lò luyện đan này, cho dù là ngươi chỉ sợ cũng làm không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.