Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 414: Phần thưởng tới tay



Phương Lâm đi ra!

Khi cửa lớn của Đan Cực tháp từ từ mở ra, bóng người Phương Lâm từ bên trong tháp chậm rãi đi ra, ngoài tháp có vô số ánh mắt đều lập tức rơi xuống trên người Phương Lâm. 

Trên mặt Phương Lâm tươi cười, vui vẻ nhìn mọi người nói:

- Thật náo nhiệt, nhiều người như vậy sao?

Tất cả mọi người lộ vẻ kinh hãi, bởi vì Phương Lâm thoạt nhìn trẻ hơn so với khi mới tiến vào Đan Cực tháp đến mấy tuổi, trước đó Phương Lâm nhìn qua giống như là mười tám mười chín tuổi, lúc này hắn lại khiến người ta cảm giác hắn dường như chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vậy. 

- Phương Lâm đột phá rồi!

Có người kinh ngạc kêu lên.

Thấy vậy, những người khác cũng đều nhận thấy được, khí tức Phương Lâm hình như trở nên càng nội liễm hơn, đây tuyệt đối là hiện tượng sau khi đột phá trở lại nguyên trạng. 

- Phương Lâm, ở đây.

Tô lão nhìn Phương Lâm vẫy vẫy tay, Phương Lâm lập tức đi tới.

- Ra mắt Tô lão, ra mắt Gia Cát thành chủ. 

Phương Lâm nhìn về phía Tô lão cùng với Chư Cát Thương ôm quyền hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.

Tô lão và Chư Cát Thương đều lộ ra vẻ mặt tán thưởng nhìn Phương Lâm, tất cả bọn họ đều là cao thủ, có thể rõ nhận thấy được ràng Phương Lâm hiện tại có cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng.

- Quả nhiên là gặp phải cơ duyên, lại có thể từ Địa Nguyên thất trọng đột phá đến Địa Nguyên cửu trọng. 

Trong lòng Chư Cát Thương và Tô lão đều thầm nói.

Phương Lâm nhìn xung quanh, không nhìn thấy một luyện đan sư nào của Càn quốc, hắn không khỏi hỏi:

- Tô lão, những người khác đâu? 

Tô lão nói:

- Bọn họ đã về Càn quốc trước.

Phương Lâm hỏi: 

- Tô cô nương và Triệu Thần Không đều đi ra rồi sao?

Lần này là Chư Cát Thương trả lời:

- Triệu Thần Không là người đầu tiên đi ra, qua mười ngày Tiểu Đồng cũng đi ra, ngươi là người cuối cùng, bọn họ đã sớm trở về rồi. 

Phương Lâm gật đầu, nếu Triệu Thần Không là người đầu tiên đi ra, vậy chỉ sợ hắn ở bên trong điện cổ bia đá sợ rằng không có tiến triển quá lớn.

Ngược lại Tô Tiểu Đồng chắc hẳn là có thu hoạch không nhỏ ở chỗ hành lang bức tranh vẽ trên tường.

Về phần mình, thu hoạch tất nhiên là lớn nhất, hơn nữa ở bên trong tầng thứ ba, Phương Lâm còn chiếm được một ít thu hoạch khó có thể tưởng tượng được. 

Tô lão bỗng nhiên hạ giọng, hỏi:

- Tiểu tử ngươi, có phải ngươi và Triệu Thần Không đã phát sinh xung đột hay không?

Phương Lâm nghe vậy, mỉm cười: 

- Cũng không tính là xung đột, chỉ là giao đấu một lần.

Tô lão nhìn Phương Lâm lộ ra vẻ mặt vẻ cổ quái:

- Ngươi có phải còn cướp đi túi Cửu Cung của Triệu Thần Không hay không? 

Phương Lâm không giấu diếm, gật đầu, cái này cũng không có gì phải giấu giếm.

Tô lão và Chư Cát Thương liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều có phần bất đắc dĩ, tiểu tử này thật đúng là một kẻ kỳ lạ, lại có thể đoạt đi túi Cửu Cung của Triệu Thần Không, thảo nào lúc Triệu Thần Không đi ra, biểu tình kia quả thực giống như là muốn ăn thịt người vậy.

- Đi thôi, nơi đây tai vách mạch rừng. 

Chư Cát Thương nói.

Ngay lập tức, Phương Lâm lại đi theo chân Chư Cát Thương và Tô lão rời khỏi Đan Cực tháp.

Cùng lúc đó, tin tức có liên quan tới Phương Lâm đã từ bên trong Hắc Đỉnh thành truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời truyền khắp hạ tam quốc. 

- Nghe nói chưa? Phương Lâm này đã từ trong Đan Cực tháp đi ra.

- Có người nói Phương Lâm ở trong Đan Cực tháp nhận được cơ duyên lớn, phản lão hoàn đồng.

- Thối lắm, hắn vốn không lớn tuổi, còn nói phản lão hoàn đồng. 

- Phản lão hoàn đồng là khoa trương, chỉ có điều hắn hình như liên tiếp đột phá, trực tiếp bước chân vào cảnh giới Thiên Nguyên.

- Trời ạ, một cao thủ Thiên Nguyên mười bảy mười tám tuổi, đây là muốn mạnh mẽ tới mức nào?

- Các ngươi biết cái gì chưa? Ta có người quen tại Hắc Đỉnh thành, có người nói Phương Lâm trực tiếp xông qua tầng thứ năm của Đan Cực tháp, nhận được bảo vật nghịch thiên. 

- Ta có một biểu ca là chấp sự Đan Minh, hắn nói cho ta biết, Phương Lâm này được cao tầng của Đan Minh coi trọng, cũng được một nhân vật lớn nào đó thu làm đệ tử.

- Tin tức của các ngươi đều là từ đâu ra vậy? Tất cả đều là nói bậy, tin tức của ta mới chuẩn xác nhất, Phương Lâm đã thăng cấp đến luyện đan sư bốn đỉnh, chỉ cách đại sư đan đạo có một bước xa.

- Ta còn nghe nói, Triệu Thần Không của Vân quốc ở trong Đan Cực tháp bị Phương Lâm hung hăng đánh một trận. 

- Dường như còn lột sạch toàn thân Triệu Thần Không từ trên xuống dưới.

- Chà chà chà, Triệu Thần Không này thực sự thảm, vốn là nhân vật thiên kiêu không tầm thường, kết quả lại gặp phải Phương Lâm.

- Các ngươi có biết chưa, Phương Lâm chính là đại năng đan đạo chuyển thế, cho nên mới biến thái như vậy. 

- Ôi, thấy vậy Càn quốc xem như đã xuất hiện một long phượng trong loài người rồi.

...

Lời đồn luôn càng truyền càng lệch lạc như vậy, cuối cùng thậm chí có mọi người nói Phương Lâm được một đại tông môn của thượng tam quốc nhìn trúng, sẽ đi tới thượng tam quốc. 

Trong lúc nhất thời, tên Phương Lâm lại một lần nữa trở thành đề tài câu chuyện trong miệng của tất cả mọi người ở hạ tam quốc.

Mà ở bên trong Hắc Đỉnh thành, Phương Lâm nói sơ qua một lần xung đột phát sinh giữa mình và Triệu Thần Không ở trong Đan Cực tháp, còn lại hắn không có tiết lộ.

Trước khi Phương Lâm rời khỏi Đan Cực tháp, lão nhân mặc áo bào màu đen đã dặn dò qua Phương Lâm, tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện trong Đan Cực tháp, bằng không sau này sẽ bị tất cả Đan Cực tháp bài xích, không được đi vào bất kỳ một tòa Đan Cực tháp nào. 

- Phương Lâm, lúc này ngươi còn có một tư cách đi tới Đan Minh Huyền quốc bồi dưỡng một năm, không biết ngươi chuẩn bị khi nào thì lên đường?

Chư Cát Thương hỏi.

Tô lão cũng nhìn Phương Lâm, chờ đợi Phương Lâm trả lời, dù sao danh ngạch này không phải là chuyện nhỏ, cũng chính nhờ có đại hội luyện đan sư lần này, mới có một danh ngạch như vậy, nếu là trước kia căn bản sẽ không có. 

Phương Lâm lại giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào Chư Cát Thương, hỏi:

- Tiền bối, không phải còn có một viên Thái Nguyên đan sao?

Nghe vậy, Chư Cát Thương lập tức cười: 

- Tiểu tử tốt, thực sự tham lam, lão phu tất nhiên sẽ không quên.

Ở thời điểm đại hội luyện đan sư bắt đầu, Chư Cát Thương đã nói, người có biểu hiện nhất xuất sắc nhất sẽ có phần thưởng, nhận được một quả Thái Nguyên đan.

Mà lúc này, người biểu hiện nhất xuất sắc nhất kia, tất nhiên trừ Phương Lâm ra đã không còn có thể là ai khác. Phương Lâm đương nhiên nhận được Thái Nguyên đan này. 

Chư Cát Thương lấy ra một bình ngọc, giao đến trong tay Phương Lâm.

Ánh mắt Phương Lâm nóng như lửa nhìn viên đan dược màu trắng trong bình ngọc. Không thể nghi ngờ đó, chính là Thái Nguyên đan, đây là đồ thật sự tốt, có thể lập tức nâng cao hai cảnh giới nhỏ, hơn nữa sẽ không vì vậy khiến cho căn cơ không vững. Đây chính là đan dược mà vô số võ giả đều nằm mơ cũng muốn có.

Lúc này, Phương Lâm là cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng, bởi vì muốn đi truy tìm cảnh giới Địa Nguyên thập trọng huyền diệu khó giải thích này, cho nên tạm thời chưa dùng tới Thái Nguyên đan này. 

Chỉ có điều, có thể giữ lại sau này dùng, hoặc đưa cho người khác xem như một nhân tình, cũng rất tốt.

Nói chung, cần gì quan tâm nó có hữu dụng hay không, thu trước lại nói sau.

- Đan dược cũng đã đưa cho ngươi rồi, ngươi nói xem lúc nào thì đi Huyền quốc? 

Chư Cát Thương lại hỏi.

Phương Lâm thu đan dược vào trong túi, nói:

- Ta còn phải tham gia thi đấu ba nước, chắc phải chờ sau khi cuộc thi đấu ba nước chấm dứt. 

Chư Cát Thương gật đầu:

- Đã như vậy, đến lúc nào ngươi muốn đi tới Huyền quốc, lại nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ đích thân hộ tống ngươi đi tới Huyền quốc.

- Đa tạ tiền bối. 

Phương Lâm ôm quyền chắp tay.

Ngay lập tức, Tô lão cũng không chậm trễ, trực tiếp dẫn theo Phương Lâm rời khỏi Hắc Đỉnh thành.

- Tô lão, dược liệu cổ nghìn năm ngài đáp ứng ta đâu? 

Ở trên đường, Phương Lâm liếc mắt nhìn Tô lão, mở miệng hỏi.

Tô lão vỗ vào đầu của Phương Lâm một cái, cười nói:

- Chờ trở về Càn quốc, tất nhiên sẽ không nợ ngươi. 

Vừa dứt lời, sắc mặt của Tô lão bỗng nhiên biến hóa kịch liệt, trong lòng Phương Lâm cũng kinh hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.