Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 427: Thi khí của núi quỷ



Phương Lâm nghe được giọng nói của Thi Nhân Sâm nghìn năm, trong lòng hắn thoáng động, lại thả nó ra.

Thi Nhân Sâm nghìn năm vừa đi ra lại giống như con chó ở trong vườn, hếch mũi về phía trước không ngừng ngửi, trên mặt đầy vẻ hưng phấn cùng kích động.

- Ngươi thế nào lại giống chó vậy? Rốt cuộc ngươi ngửi thấy được cái gì?

Phương Lâm tức giận hỏi.

Đôi mắt của Thi Nhân Sâm nghìn năm sáng lên, nhìn chằm chằm vào phía trước, mở miệng nói:

- Món ăn ngon! Món ăn ngon! Thi khí mà bản đại gia thích nhất lại ở phía trước!

Nói xong, Thi Nhân Sâm nghìn năm lại muốn chạy về phía trước, Phương Lâm sớm có sự chuẩn bị, nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp giơ một tay nắm lấy nó.

- Buông bản đại gia ra! Ta muốn đi ăn ngon! Mau buông! Lại không buông ra, bản đại gia đá chết ngươi!

Thi Nhân Sâm nghìn năm hô to gọi nhỏ, đôi mắt trợn trừng.

Phương Lâm bĩu môi:

- Ta thấy ngươi lại muốn chạy trốn đúng không?

Thi Nhân Sâm nghìn năm lo lắng không yên:

- Bản đại gia sẽ không chạy trốn, trước mặt thật sự có thức ăn ngon, ngươi mau thả ta xuống!

Phương Lâm nghe vậy lại nhìn về phía trước, chỉ có một mảnh sương mù dày đặc thoáng lộ vẻ u ám, còn có thi khí dày đặc có thể dễ dàng ngửi thấy.

Phương Lâm hiểu rõ, Thi Nhân Sâm nghìn năm này hấp thu thi khí để sinh trưởng, trời sinh lại tương đối mẫn cảm đối với thi khí, hơn nữa thi khí cũng khí tức nó thích nhất, có thể nói là chất dinh dưỡng của nó.

- Ta cho ngươi biết, ở đây không phải là nơi có khả năng tùy ý xông loạn, cẩn thận mất mạng đấy.

Phương Lâm nói.

Thi Nhân Sâm nghìn năm lại xem thường nói:

- Bản đại gia là thần võ ngút trời, yêu ma quỷ quái nào có thể tổn thương ta chứ?

Phương Lâm vui:

- Có muốn ta thả Tiểu Kim ra gặm ngươi vài cái hay không?

Thi Nhân Sâm nghìn năm lập tức đàng hoàng lại, nó tuy rằng cứng rắn, nhưng sợ nhất chính là con thú nhỏ màu vàng, hàm răng này sắc bén tuy rằng không đến mức tổn thương đến nó, nhưng sẽ làm nó vô cùng khó chịu.

- Bản đại gia lại nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi dẫn ta đi tới phía trước, để cho ta hấp thu thi khí, mười lăm gốc dược liệu cổ ngươi nợ ta, bản đại gia lại xóa nợ cho ngươi.

Thi Nhân Sâm nghìn năm thận trọng nói với Phương Lâm.

Phương Lâm thiếu chút nữa bị tức tới cười ngược, mình chỉ đáp ứng cho nó có ba gốc dược liệu cổ, thế nào càng lúc càng nhiều vậy? Hiện tại đã biến thành mười lăm gốc?

- Bớt nói những lời dư thừa đi, ngươi tạm thời câm miệng cho ta.

Phương Lâm mắng một câu, sau đó cầm lấy thi nhân sâm, đi về phía trước.

Đi một hồi, Phương Lâm phát hiện chẳng biết lúc nào xung quanh đã bị sương mù dày đặc bao phủ, khó có thể phân rõ phương hướng, thi khí quanh mình cũng càng thêm nồng nặc, khiến cho Phương Lâm nhíu mày.

Vẻ mặt Thi Nhân Sâm nghìn năm ngược lại đầy say mê, há to miệng không ngừng hấp thu thi khí nơi đây.

- A... thật là thoải mái, thật là thoải mái, bản đại gia khoái chết đi được. Đã lâu cũngkhông có thoải mái như thế!

Thi Nhân Sâm nghìn năm phát ra âm thanh giống như tiêu hồn vậy, khiến cho Phương Lâm bất đắc dĩ, hận không thể ném nó trên mặt đất lại giẫm lên vài cái.

- Đừng kêu nữa, ngươi hút của ngươi đi.

Phương Lâm nói, ánh mắt vô cùng cảnh giác quan sát xung quanh, không có dám có hành động thiếu suy nghĩ.

- Tiểu tử, bản đại gia có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ở đây hình như có pháp trận đấy.

Thi Nhân Sâm nghìn năm nói một câu, sau đó tiếp tục hấp thu thi khí, không lo lắng xung quanh sẽ phát sinh nguy hiểm gì.

Giống như Thi Nhân Sâm nghìn năm nói vậy, nó thật sự không cần lo lắng cái gì, cho dù gặp phải nguy hiểm, lấy thân thể gần như kim cương bất hoại của nó cũng sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng Phương Lâm lại khác. Dù sao hắn vẫn là thân thể phàm thai, bất kỳ lúc nào cũng nhất định phải cẩn thận một chút, một bước sai có khả năng chính là vạn kiếp bất phục.

Sương mù dày đặc xung quanh nói là nồng đậm ngược lại cũng không phải, nhưng nói là nhạt cũng hoàn toàn không phải, trong vòng mười bước vẫn có thể nhìn thấy tương đối rõ ràng, nhưng hơn mười bước lại trở nên vô cùng mơ hồ.

Phương Lâm cực kỳ cẩn thận, nuốt một viên đan dược, đề phòng xung quanh có tồn tại khói độc gì đó.

Sau khi chờ đợi một lát, cũng không có bất cứ chuyện gì phát sinh, Phương Lâm hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước.

Đi chưa tới mấy chục bước, Phương Lâm lại nhìn thấy được dưới chân có không ít xương khô, từng bộ xương nằm rải rác khắp nơi.

Phương Lâm nhíu mày, ngồi xổm xuống, kiểm tra những bộ xương khô này.

- Tối thiểu cũng phải chết được mấy trăm năm rồi.

Sau khi Phương Lâm xem qua những xương đầu này, trong lòng hắn đưa ra một ít phán đoán.

Nhìn về phía trước hình như còn có không ít những xương khô khác. Hơn nữa thi khí nơi đây còn hơn nồng đậm lúc nãy một ít.

- Lão dưa muối, ngươi nói nơi này có pháp trận sao? Là pháp trận gì vậy?

Phương Lâm liếc mắt nhìn qua còn đang tham lam hấp thu thi khí Thi Nhân Sâm nghìn năm nói.

Thi Nhân Sâm nghìn năm trợn mắt nói:

- Ta làm sao biết được là pháp trận gì? Ta cũng chỉ có cảm giác mà thôi.

Phương Lâm không nói được gì nữa, xem ra không thể trông cậy vào nó được, vẫn phải dựa vào mình mới được.

Tiếp tục đi về phía trước, thi thể xương cốt dưới chân Phương Lâm càng lúc càng nhiều, càng về sau Phương Lâm hoàn toàn chính là đi ở trên một con đường trải xương trắng.

Xương trắng trải đường!

Tâm thần của Phương Lâm chấn động, đây rốt cuộc phải chết bao nhiêu người chứ? Hồ máu đã có nhiều thi thể xương cốt, không ngờ trên núi quỷ này, người chết lại có thể không ít, như vậy cộng lại sợ rằng bằng nhân khẩu của một tòa thành trì mất.

Đi ở trên con đường xương trắng, toàn thân Phương Lâm trên dưới đều có một loại cảm giác bị nhìn trộm, dường như ở trong sương mù quanh mình, có từng đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Ngay lập tức, trên người Phương Lâm xuất hiện một ngọn lửa, đó chính là hồn mạng đan hỏa màu đỏ thẫm, mang theo khí tức nóng bỏng hình như khiến cho sương mù dày đặc xung quanh tản ra một ít.

Chỉ có điều, trong phút chốc, Phương Lâm nghe được phía sau có tiếng xé gió truyền đến, hắn lập tức xoay người lại nhìn, chỉ thấy một thân thể nữ tử cứng đờ lao về phía mình.

Phương Lâm nhất thời kinh sợ, hắn nghe được tiếng xé gió mới nhận thấy được có người ở phía sau lưng mình, nếu như nữ tử này ra tay, mình sợ rằng căn bản hoàn toàn không có phát hiện ra được.

Thân hình của Phương Lâm lui về phía sau, hắn lập tức đạp ra một cước, nữ tử kia bị Phương Lâm đạp ngã xuống đất, tay chân cứng đờ lại bò dậy, tiếp tục nhào về phía Phương Lâm.

Phương Lâm chú ý thấy khuôn mặt của nữ tử này tái nhợt, hai mắt tuy rằng mở to, đồng tử lại là hướng lên trên không ngừng chớp động, khí tức trên người trầm lặng, hoàn toàn không sức sống.

- Cương thi sao?

Phương Lâm nhíu mày, hắn cầm Thi Nhân Sâm nghìn năm trong tay trực tiếp ném về phía nữ tử kia.

- A ha ha ha ha! Thi khí thật nồng đậm, bản đại gia rất thích!

Thi Nhân Sâm nghìn năm hô to gọi nhỏ, thoáng cái đã nhào vào trên người nữ tử kia, sau đó hắn hút manh nữ tử một trận.

Dùng mắt thường có thể thấy được, trên người nữ tử có từng khí tức màu xám bị hút vào trong cơ thể của Thi Nhân Sâm nghìn năm, đồng tử của nữ tử đi trở nên chậm chạp, sau đó càng lúc càng chậm lại, cuối cùng dừng lại.

Bịch!

Nữ tử ngã về phía sau, ở trong chớp mắt thân thể đã trở thành xương trắng. Thi Nhân Sâm nghìn năm vẫn say sưa ôm lấy xương sườn của thi thể nữ tử, đang ở nơi đó liếm tới liếm lui.

Phương Lâm nhìn thấy buồn nôn, trước đây hắn thật sự không phát hiện ra, lão dưa muối này lại có thể khẩu vị nặng như vậy, ngay cả thi thể cũng dám liếm.

- Được rồi được rồi, cũng không phải là xương lợn, liếm vài cái là được.

Phương Lâm tức giận nói, xách Thi Nhân Sâm nghìn năm lên.

Thi Nhân Sâm nghìn năm bị Phương Lâm nắm ở trong tay, bỗng nhiên ánh mắt nó kinh hãi nhìn chằm chằm vào phía sau Phương Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.