Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 430: Giết ngươi lần thứ hai



Phương Lâm vui mừng. Trường mâu này thật đúng là lợi hại, ngay cả này nữ tử váy trắng sâu không lường này cũng phải kiêng kỵ nó như vậy.

Chỉ có điều trong phút chốc, Phương Lâm lại vui vẻ không nổi chỉ thấy nữ tử váy trắng này lộ ra khuôn mặt dữ tợn, toàn thân điên cuồng phun ra vòng xoáy thi khí, giống như gió bão cuốn hết những bộ xương trắng trên mặt đất này vào trong vòng xoáy thi khí.

- Muốn dùng cái mâu này giết ta một lần nữa sao? Vậy thì tới đi!!!

Âm thanh khủng khiếp từ trong vòng xoáy thi khí này truyền đến, thi khí tràn ngập biến thành một quỷ ảnh cực lớn, đôi mắt đỏ như máu căm tức nhìn trường mâu này cổ xưa.

Tiếng trường mâu chấn động không ngừng tăng cường với sát khí dường như muốn xé rách này trời cao vậy, nhưng chậm chạp không hề động thủ.

- Ha ha ha ha! Hóa ra ngươi đã bị phong ấn, chỉ dựa vào lực lượng của ngươi bây giờ căn bản không giết được ta!

Quỷ ảnh cực lớn này phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc, trong giây lát một trận thi khí mãnh liệt tràn đến, trường mâu lập tức bị nhấm chìm, rơi xuống đất, cắm xuống trước mặt Phương Lâm.

Phương Lâm cũng bị thi khí cuốn ra, liên tục lăn mấy vòng trên mặt đất, toàn thân dường như muốn rời ra thành từng mảnh vậy.

Ầm ầm!!!

Quỷ ảnh kia lại một lần nữa kéo tới, lần này mục tiêu của nó không phải trường mâu, mà là Phương Lâm.

- Ta đã cho ngươi cơ hội, để ngươi vĩnh viễn ở chỗ này cùng ta, đáng tiếc ngươi không có nắm lấy, đã như vậy, ta lại cho ngươi trở thành một phần thân thể của ta!

Trong lúc quỷ ảnh rít gào, một cánh tay hoàn toàn do xương trắng tập trung thành từ trong vòng xoáy thi khí thò ra.

Sắc mặt Phương Lâm khó coi. Không ngờ nữ tử váy trắng này khủng khiếp như vậy, hóa thân trở thành một quái vật cường đại không có cách nào chống lại như vậy.

Cánh tay xương trắng kéo tới, kèm theo thi khí nồng đậm, Phương Lâm không chút do dự nào, đột nhiên ném Vô Giới thạch ra.

Ầm!!!

Vô Giới thạch có uy lực rất mạnh, cánh tay xương trắng này lập tức bị đánh tan ra.

Nhưng nháy mắt, cánh tay xương trắng này đã khôi phục lại giống như lúc ban đầu, Vô Giới thạch không tạo thành bất kỳ tổn thương chân chính nào đối với nó.

Thấy vậy, Phương Lâm cắn răng, ngay cả Vô Giới thạch cũng không thể gây thương tổn được quái vật này, vậy hắn gặp phiền phức lớn rồi.

Cánh tay xương trắng lại một lần nữa công kích tới, Phương Lâm rên lên một tiếng, hắn cảm giác được toàn thân dường như cũng sắp bị nghiền nát vậy.

Cánh tay xương trắng này có uy áp quá mức cường đại, Phương Lâm căn bản lại không có bất kỳ sức phản kháng nào, hình như chỉ cần bàn tay xương trắng này đập một cái, mình sẽ tan thành mây khói.

Loại tuyệt vọng này còn mãnh liệt hơn so với Cổ Đạo Phong mà Phương Lâm gặp phải trước đây, bởi vì Phương Lâm có thể phán đoán ra cảnh giới của Cổ Đạo Phong, nữ tử váy trắng này biến thành quái vật, hắn căn bản không có cách nào tưởng tượng được.

Oong!!!

Trường mâu bay tới, lại cắm vào trước người của Phương Lâm, vì Phương Lâm hóa giải một phần uy áp, đồng thời không ngừng chấn động, hình như có vẻ vô cùng sốt ruột.

- Cầm nó!

Trong đầu hắn đột nhiên có một âm thanh vang lên.

Sắc mặt Phương Lâm do dự, hắn thấy trường mâu này tuy rằng ngoan ngoãn hơn trường kiếm huyết sắc, nhưng vô cùng quỷ dị.

Hơn nữa, trước kia khi Phương Lâm cầm trường mâu này, gần như không giữ được tâm thần, biến thành một kẻ điên chỉ biết tới giết chóc, có thể nói là trong lòng còn sợ hãi.

Chỉ có điều lúc này hình như ngoại trừ mượn lực lượng trường mâu này ra, hắn lại không bất kỳ biện pháp nào có thể chống đối nữ tử váy trắng này.

Bàn tay xương trắng kéo tới, Phương Lâm không do dự nữa, lập tức cắn chặt răng, nắm lấy trường mâu.

Giết!!!!

Ở trong nháy mắt đó, hai mắt Phương Lâm đỏ ngầu, toàn thân bị một đoàn sát khí bao vây, trong nháy mắt ngay cả tóc và lông mày của Phương Lâm cũng biến thành màu đỏ.

Giết!!!

Phương Lâm giận dữ gầm thét lên, âm thanh cũng biến đổi, trở nên vô cùng hùng hậu, giống như một con sư tử ngủ say đã lâu, đang phóng ra lực lượng thuộc về vương giả.

Phương Lâm nhảy lên một cái, rót lực lượng của toàn thân vào bên trong thanh trường mâu, chỉ thấy vết rỉ rét trên thanh trường mâu này dường như trong nháy mắt đã biến mất hơn phân nửa, lộ ra ánh sáng sắc bén của nó.

Ầm ầm ầm!!!

Giờ phút này, Phương Lâm cầm trường mâu trong tay, trực tiếp chặt đứt cánh tay xương trắng này, đồng thời hắn không sợ chết nhảy vào trong vòng xoáy thi khí.

- Không!!! Ngươi đã bị phong ấn, vì sao lại thức tỉnh được!!!

Tiếng kêu thê lương của nữ tử váy trắng từ trong vòng xoáy thi khí này phát ra, tiếp theo đó Phương Lâm cuối cùng giận dữ gầm thét lên, vòng xoáy thi khí ầm ầm tiêu tan, vô số xương trắng từ trên trời rơi xuống, giống như một trận mưa xương trắng.

Bịch!

Phương Lâm từ phía trên ngã xuống, hắn đã khôi phục lại giống như lúc ban đầu, chỉ là hoàn toàn không còn sức lực, nội kình tiêu hao sạch sẽ, toàn thân cũng trở nên mệt mỏi.

Trường mâu hạ xuống, cắm vào trong bùn đất bên cạnh Phương Lâm, ánh sáng cũng biến mất hết, trở lại hình dạng rỉ rét loang lổ, thoạt nhìn thoáng qua lại giống như một thanh trường mâu bình thường, chỉ có điều có phần cũ kỹ hơn mà thôi.

Mà ở cách đó không xa, nữ tử váy trắng này nằm trên mặt đất, thi khí trên người không ngừng tiêu tan, trên mặt vẫn là nụ cười sầu thảm.

- Lần thứ hai, ta lại có thể bị trường mâu này giết chết lần thứ hai, thực sự là ý trời sao?

Nữ tử váy trắng không ngừng cười thảm, thi khí trên người tiêu tan càng lúc càng nhiều.

Không bao lâu, nữ tử váy trắng này đã biến mất, chỉ còn lại có một viên đan dược màu xám, lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Phương Lâm giãy dụa ngồi dậy, uống một ít đan dược khôi phục khí lực, nhìn Thi Hoàng đan cách đó không xa.

- Lão dưa muối, ngươi còn ở đó hay không vậy? Có thì kêu lên một tiếng đi.

Phương Lâm hữu khí vô lực kêu.

- Bản đại gia đương nhiên ở đây!

Thi Nhân Sâm nghìn năm từ trong khe đá cách đó không xa xông ra, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị không hề sợ hãi.

Phương Lâm lại xem thường, vừa rồi nó chuồn thật nhanh, lại trực tiếp trốn vào trong khe đá.

- Nhanh đi ra, lấy Thi Hoàng đan này tới cho ta!

Phương Lâm chỉ vào Thi Hoàng đan nói.

Thi Nhân Sâm nghìn năm nhìn Thi Hoàng đan này, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, chỉ có điều sau đó nó lắc đầu.

- Không cầm được Thi Hoàng đan này đâu.

Thi Nhân Sâm nghìn năm nói, trong mắt có vẻ nghiêm túc vô cùng hiếm thấy.

- Vì sao?

Phương Lâm không hiểu được, nữ tử váy trắng này cũng đã tiêu tan, tại sao lại không cầm được Thi Hoàng đan này?

Thi Nhân Sâm nghìn năm chỉ vào phía trên, thận trọng nói:

- Ta không phải đã nói rồi sao? Nơi này có pháp trận, nữ nhân kia còn chưa có chết, chỉ cần pháp trận không bị hủy, nữ nhân kia sẽ không chết, nếu như chúng ta đi cầm Thi Hoàng đan, đợi lát nữa chính là tự gây phiền toái, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.

Phương Lâm nghe vậy, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, đây cũng không phải là tin tức tốt gì, nữ tử váy trắng này lại có thể không bị tiêu diệt.

- Ta nói này, ngươi đừng đánh chủ ý gì nữa, nữ nếu như nhân kia khôi phục lại, vậy thì hai chúng ta sẽ đều xong đời, nếu như không phải bản đại gia có tình có nghĩa, sớm đã đi trước một mình rồi.

Thi Nhân Sâm nghìn năm vỗ nhẹ vào vai của Phương Lâm, nói lời ý vị sâu xa.

Phương Lâm trừng mắt nhìn nó:

- Ngươi là nhớ thương dược liệu cổ của ta đi? Nếu không, lão tiểu tử nhà ngươi sợ rằng đã sớm chạy mất dạng.

- Khụ khụ, tiểu tử nhà ngươi thực sự hiểu nhầm bản đại gia, bản đại gia sao có thể là người như thế được?

Thi Nhân Sâm nghìn năm hoàn toàn không lúng túng phản bác.

Đúng lúc này, Thi Hoàng đan này quả nhiên lại bắt đầu tập trung thi khí, nữ tử váy trắng này đã nhanh chóng khôi phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.