Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 439: Bản đại gia khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo của cuộc đời



Sau khi Phương Lâm nhận được Cực Hải đỉnh, cũng không sử dụng được bao nhiêu lần, tuy rằng trình độ của nó tương đương với Trầm Long đỉnh, nhưng Phương Lâm vẫn càng thiên vị Trầm Long đỉnh hơn.

Cho nên, Phương Lâm lại quyết định cắn nuốt Cực Hải đỉnh, nâng cao uy lực của Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết. 

Ngay lập tức, Phương Lâm đóng cửa viện thật chặt, sử dụng ngọc giản bày pháp trận xong, lại đi tới bên trong phòng ngồi xếp bằng.

Để tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết, Phương Lâm đã rất quen thuộc, Cực Hải đỉnh xuất hiện ở trước mặt Phương Lâm, tản ra từng khí tức giống như sóng biển.

Đỉnh này chính là do nữ tử thần bí bên trong động cổ tặng cho, cho dù cắn nuốt, Phương Lâm cũng sẽ không đau lòng. 

Chỉ thấy Phương Lâm dùng một viên đan dược, sau đó nhắm hai mắt lại, vận chuyển Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết.

Bằng mắt thường có thể thấy được, trong Cực Hải đỉnh có từng khí tức màu xanh lam bay ra, bị Phương Lâm hút vào trong mũi trong miệng.

Nói trắng ra, Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết chính là khiến đan đỉnh hóa thành đỉnh khí thuần túy nhất, sau đó hấp thu luyện hóa nó. 

Kiếp trước, Phương Lâm cắn nuốt không ít lên lò luyện đan tốt, cũng chỉ tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết đến cảnh giới tầng thứ tám mà thôi.

Đời này, Phương Lâm tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết mới chỉ đạt được tầng thứ hai, hơn nữa không có chân chính cắn nuốt qua lò luyện đan thực sự tốt nào. Cực Hải đỉnh này xem như là phẩm chất cao nhất cho tới bây giờ.

Chỉ có điều, chỉ cắn nuốt một cái Cực Hải đỉnh, cũng không có khả năng khiến cho Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết đột phá đến tầng thứ ba, nhiều lắm là khiến cho thực lực của Phương Lâm nâng cao thêm một đoạn mà thôi, trên phương diện cảnh giới sẽ không có biến hóa quá lớn. 

Cho dù là như vậy, Phương Lâm cũng biết đủ. Đối với hắn hiện tại, cảnh giới ngược lại cũng không quan trọng, bởi vì hắn là đang chạy về phía Địa Nguyên thập trọng.

Thực lực nâng cao mới là hữu hiệu trực tiếp nhất đối với Phương Lâm.

Cực Hải đỉnh hóa thành từng đỉnh khí, không ngừng bị Phương Lâm hút vào trong cơ thể, hiệu suất tuy rằng không nhanh, nhưng tốt ở điểm vững vàng, sẽ không xuất hiện bất ngờ gì. 

Thời gian từng chút một trôi qua, trong nháy mắt, chính là qua mười ngày.

Mười ngày sau, Phương Lâm kết thúc bế quan, hắn đi ra phòng, tới trong sân. Hắn lười biếng duỗi thắt lưng một cái, toàn thân vang lên những tiếng rắc rắc.

Mười ngày, Phương Lâm đã hoàn toàn hấp thu xong Cực Hải đỉnh. Giờ phút này, tuy rằng Phương Lâm vẫn là cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng, nhưng thực lực của hắn lại tăng lên không ít. 

Theo Phương Lâm suy đoán, cho dù là nhân vật Địa Nguyên cửu trọng đỉnh phong giao đấu với mình cũng sẽ không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

Đương nhiên, nếu như là nhân vật biến thái như Hàn Hiểu Tinh, Dương Huyền Phong, vậy lại không nhất định, bọn họ đều có thực lực kinh khủng vượt xa Địa Nguyên cửu trọng đỉnh phong bình thường.

Tu luyện kết thúc, tâm tình Phương Lâm không tệ, hắn lấy Thi Nhân Sâm nghìn năm từ bên trong túi Cửu Cung ra. 

- Tiểu tử, có phải lương tâm trỗi dậy, chuẩn bị đưa dược liệu cổ còn lại cho ta hay không?

Thi Nhân Sâm nghìn năm vừa đi ra, nó đã liếc mắt nhìn nói với Phương Lâm.

Phương Lâm theo thói quen vỗ nó một cái: 

- Không phải đã đưa dược liệu cổ cho ngươi rồi sao? Còn muốn bao nhiêu nữa?

Thi Nhân Sâm nghìn năm lộ ra vẻ mặt ủy khuất:

- Ngươi nợ ta rất nhiều rất nhiều dược liệu cổ, bản đại gia cũng đếm không hết. 

Phương Lâm lại vỗ nó một cái:

- Dược liệu cổ thì đợi lát nữa lại nói, ngươi ở núi quỷ hấp thu nhiều thi khí như vậy, thế nào một chút biến hóa cũng không có vậy?

Nghe vậy, Thi Nhân Sâm nghìn năm vỗ nhẹ vào thân thể của mình, vẻ mặt ngạo nghễ nói: 

- Tại sao không có biến hóa? Ngươi xem thử, ngươi mở to hai mắt nhìn kỹ một chút, thân thể hoàn mỹ này của bản đại gia có phải đã trở nên càng hoàn mỹ hơn hay không?

Phương Lâm im lặng, lại còn nói ngươi có thân thể hoàn mỹ? Không phải là da dày thịt béo một chút sao? Có gì liên quan tới hai chữ hoàn mỹ này chứ hả?

- Đừng nói lời vô nghĩa, ngươi hút nhiều thi khí như vậy, theo lý thuyết sẽ phải có một chút biến hóa mới phải, không phải là ngươi cố ý che giấu chứ? 

Phương Lâm nhìn chằm chằm vào Thi Nhân Sâm nghìn năm, vẻ mặt hoài nghi hỏi.

Thi Nhân Sâm nghìn năm mặt không đỏ tai không đỏ, có vẻ vô cùng thản nhiên tự nhiên:

- Tiểu tử, bản đại gia gọi cái này là ánh sáng nội liễm, ngươi thì biết cái gì. 

Phương Lâm bực mình. Thi Nhân Sâm nghìn năm này thật đúng là ba ngày không đánh cũng muốn lật ngói rồi, thực sự không thể cho nó sắc mặt tốt được nữa.

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng lười nói thừa, trực tiếp vung mạnh Thi Nhân Sâm nghìn năm, đập tới trên mặt đất.

Hắn đập đến bụi bặm bay lên, đập đến mặt đất ầm ầm vang dội. 

Chỉ có điều, lần này Thi Nhân Sâm nghìn năm lại vô cùng khác thường. Hắn không có gào khóc thảm thiết, trái lại khoanh hai tay, mặc cho Phương Lâm đập mạnh thế nào, nó vẫn là một bộ dạng nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.

- Đập đi đập đi, bản đại gia hôm nay đã sớm khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo của cuộc đời, chút đau da thịt bản đại gia căn bản không để ở trong lòng, cho dù ngươi đập tới mặt đất thủng một lỗ, bản đại gia cũng chỉ xem như ngươi đang gãi ngứa cho ta mà thôi.

Thi Nhân Sâm nghìn năm vô cùng muốn ăn đòn nói. 

Sau đó, Phương Lâm lại thật sự đập cho mặt đất lõm xuống một lỗ.

Chỉ có điều Thi Nhân Sâm nghìn năm này vẫn không nhíu mày lấy một cái, dường như hoàn toàn không cảm giác được mình đang bị Phương Lâm đập trên mặt đất.

- Xem ra hấp thu nhiều thi khí, da của lão dưa muối nhà ngươi cũng dầy hơn. 

Phương Lâm thấy Thi Nhân Sâm nghìn năm này không có phản ứng, ngược lại khiến mình mệt đến ngất ngư.

- Bản đại gia đã nói rồi, ngươi không làm gì được ta đâu, vẫn nên ngoan ngoãn giao dược liệu cổ cho ta, để cho bản đại gia bảo bọc ngươi đi.

Thi Nhân Sâm nghìn năm cười ha ha nói. 

Phương Lâm đảo mắt, lão dưa muối này hôm nay muốn tạo phản sao?

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không khách khí với nó, trực tiếp móc ra Trầm Long đỉnh, sau đó đốt ngọn lửa lên.

- Này này, tiểu tử ngươi muốn làm gì? 

Thi Nhân Sâm nghìn năm nhìn thấy lò luyện đan này hừng hực thiêu đốt, sắc mặt thoáng đổi nói.

Phương Lâm cầm lấy nó, không nói gì, chỉ có điều trên mặt hắn lại nở nụ cười thâm hiểm.

Thi Nhân Sâm nghìn năm có chút luống cuống, đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ tiểu tử này muốn coi bản đại gia thành dược liệu mang ra luyện sao? 

Càng nghĩ, Thi Nhân Sâm nghìn năm càng cảm thấy có khả năng, trong lòng nó càng hoảng loạn, chỉ có điều ngoài mặt nó vẫn còn sống chết chống đỡ, duy trì sự bình tĩnh.

Phương Lâm liếc mắt nhìn nó, trong lòng thầm cười lạnh, đợi lát nữa ném lão tiểu tử này vào bên trong lò luyện đan, xem ngươi còn có thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh hay không.

- Tiểu tử, bản đại gia mệt mỏi rồi, muốn trở về trong túi nghỉ ngơi. 

Thi Nhân Sâm nghìn năm bỗng nhiên giả vờ suy yếu nói.

Phương Lâm cười nói:

- Không vội không vội, đợi lát nữa cho ngươi nghỉ ngơi đủ. 

Thi Nhân Sâm nghìn năm thấy vậy, mặt cũng tái xanh, nó có chút bất an ở trong tay Phương Lâm giằng co.

- Cái kia chứ, mới vừa rồi bản đại gia là nói đùa thôi, ta cũng không cần dược liệu cổ nữa.

Biểu tình của Thi Nhân Sâm nghìn năm cứng đờ nói. 

Phương Lâm không nói lời nào, khi thấy lò luyện đan đã hoàn toàn nóng lên, hắn làm ra bộ dạng muốn ném Thi Nhân Sâm nghìn năm vào bên trong lò luyện đan.

- Đừng đừng đừng! Chuyện gì cũng có thể từ từ nói, người trẻ tuổi không nên nóng nảy như thế!

Thi Nhân Sâm nghìn năm hô to gọi nhỏ, liều chết ôm tay của Phương Lâm, sợ bị ném vào. 

Phương Lâm dùng sức quăng vài cái, phát hiện căn bản lại không thể ném ra được, lão dưa muối này ôm thật chặt.

- Ngươi không phải nói ngươi khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo sao? Vậy ngươi chắc hẳn nên phát huy ra giá trị cuối cùng của mình, tự mình nhảy vào trong lò luyện đan, sau đó biến thành một viên đan dược đi.

Phương Lâm nói. 

Thân thể Thi Nhân Sâm nghìn năm run rẩy, nó thật sự là đao thương bất nhập, nhưng nếu thật sự tiến vào bên trong lò luyện đan, bị hàng đêm nung nóng thiêu đốt, nó cũng không chịu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.