Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 442: Một mình rời đi



Mặc dù Cổ Thủy trấn là một địa phương nhỏ, nhưng Phương gia ở trong Cổ Thủy trấn này lại coi như là nhà lớn hộ lớn, có tổ trạch và từ đường, không ngừng đèn nhang từng đời một người Phương gia không ngừng.

Nhưng lúc này, chỗ của Phương gia vốn đứng sừng sững ở vị trí tốt nhất của Cổ Thủy trấn đã thành đống đổ nát, một đêm lửa lớn dã hoàn toàn thiêu cháy hết toàn bộ nhà cửa của Phương gia. 

Lúc này, đang có người của Tử Hà tông dọn dẹp đống đổ nát, chuyển từng bộ thi thể nám đen từ trong đống đổ nát ra ngoài.

Sắc mặt Phương Lâm khó coi tới cực điểm, Lý gia giết người không nói, lại còn phóng lửa đốt cháy tổ trạch của Phương gia, khiến cho những người Phương gia chết đi thậm chí cũng khó có thể nhận diện được.

Phương Dương nhìn từng thi thể bị đốt cháy hoàn toàn trên mặt đất này, toàn thân hắn cũng đang run rẩy, gần như muốn suy sụp. 

- A!!!

Phương Dương giận dữ gầm thét lên đầy thê lương, thoáng cái hắn quỳ xuống mặt đất, không ngừng dập đầu về phía thi thể của những người Phương gia đã chết đi.

Phương Lâm không có ngăn cản hắn, lúc này trong lòng hắn cũng đè nén lửa giận tràn ngập, xiết chặt hai nắm tay, nếu có người Lý gia xuất hiện ở trước mặt hắn lúc này, hắn sẽ hoàn toàn không do dự xé xác kẻ đó. 

- Các ngươi đã tới, ôi.

Một Tử Hà tông trưởng lão xuất hiện, nhìn Phương Lâm và Phương Dương, lắc đầu thở dài.

Phương Lâm hít sâu một hơi, đi tới trước những thi thể này, có hơn mười thi thể bị đốt cháy, những thi thể khác đều không còn. 

Tuy rằng hơn mười thi thể này đã hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn có biện pháp có thể phân biệt được tuổi tác và thân phận của bọn họ.

- Đừng nhìn nữa, trong những người này không có phụ mẫu của ngươi, bọn họ hình như trốn được một kiếp.

Trưởng lão Tử Hà tông này nói. 

Nghe vậy, trong lòng Phương Lâm có chút dễ chịu hơn, không phát hiện ra thi thể của phụ mẫu hắn kiếp này, có thể bọn họ vẫn còn sống.

Đương nhiên, còn có một khả năng, Phương Lâm không nguyện ý nghĩ tới khả năng này, đó chính là bọn họ rơi xuống trong tay người của Lý gia.

Nhưng bất kể nói thế nào, điều đầu tiên có thể phán đoán được, chính là phụ mẫu đời này của Phương Lâm còn sống vẫn có tỷ lệ rất lớn. 

Ngược lại, Phương Dương hắn rất nhanh đã tìm được phụ mẫu của mình, thi thể bọn họ đã lạnh từ lâu, chỉ thấy Phương Dương ôm thi thể của phụ mẫu gào khóc tới khàn cả giọng.

Phương Lâm rất đau lòng. Ban đầu Phương Dương này ở Phương gia, chính là nhân vật giống như tiểu thiếu gia, rất được các trưởng bối Phương gia yêu thích, thường xuyên khi dễ Phương Lâm.

Nhưng lúc này, Phương gia gặp khó khăn, các tộc nhân đều bỏ mạng, chỉ có hai người bọn họ còn sống. 

- Phương sư huynh, ta muốn báo thù!!!

Phương Dương khóc một hồi, hắn bỗng nhiên nói với Phương Lâm.

Phương Lâm nắm quyền: 

- Tất nhiên phải báo thù, ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một hung thủ nào!

Phương Dương khóc rống lên, nước mắt chảy ra:

- Là Lý gia! Là Lý gia hại Phương gia ta! 

Phương Lâm đi tới gần, ấn vai Phương Dương xuống, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói:

- Cho dù là Lý gia, cũng phải trả giá thật lớn!

Phương Dương nhìn Phương Lâm, hắn lại quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy thi thể phụ mẫu của hắn. 

Phương Lâm không đành lòng lại nhìn những cảnh tượng nữa, hắn đi xung quanh đống đổ nát điều tra.

Bỗng nhiên trong lúc đó, Phương Lâm chú ý thấy cách đó không xa hình như có người đang nhìn về phía bên này. Khi thấy Phương Lâm nhìn về phía bọn họ, mấy người kia lập tức dời ánh mắt đi.

Phương Lâm hừ lạnh một tiếng, mấy người này rõ ràng đang cười trên nỗi đau của người khác. Ngay lập tức, lại khiến cho Phương Lâm giận sôi gan. 

- Kẻ cắp từ đâu tới? Ở lại cho ta!

Không nói lời nào, Phương Lâm trực tiếp ra tay, toàn thân giống như mãnh thú vậy, gần như trong chớp mắt xông tới mấy người trước mặt này.

Bốn người này lén lén lút lút, thấy tình thế không ổn, bọn họ muốn chạy trốn, Phương Lâm hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội, gậy xương lớn móc ra, trực tiếp đập xuống. 

Chỉ nghe bốn tiếng kêu thảm thiết phát ra, xương đùi của bốn người này đã bị Phương Lâm trực tiếp đập gẫy, bốn người ngã trên mặt đất, ôm hai chân kêu trời trách đất.

Thần sắc Phương Lâm lạnh lùng, lại vung gậy xương lớn lên, đập gãy bốn cánh tay của bọn họ.

Bốn người đau đến mức gần như ngất đi, kêu rên không dừng, trên mặt bọn họ đầy vẻ oán độc và hoảng sợ. 

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Đám người Cát trưởng lão chú ý thấy động tĩnh bên này đều đi qua, nhìn thấy Phương Lâm đánh ngã bốn người xa lạ, bọn họ đều khẽ nhíu mày.

- Bốn người này có bộ dạng khả nghi, ta nghi ngờ bọn họ là người của Lý gia. 

Phương Lâm lạnh lùng nói, lục lọi ở trên thân bốn người một hồi.

Quả nhiên, từ trên người bốn kẻ này hắn tìm ra được ngọc bài thân phận của con cháu Lý gia.

- Lý gia khốn kiếp! Ta muốn giết các ngươi! 

Phương Dương tức giận không thôi, xông lên lại muốn giết bốn tên con cháu Lý gia nào.

Phương Lâm ngăn cản hắn, sau đó nhìn về phía bốn người, lạnh giọng hỏi:

- Bốn người các ngươi ở đây làm gì? 

- Thằng nhãi Phương Lâm, ngươi sợ rằng còn không biết đi? Phụ mẫu của ngươi đều bị Lý gia ta dẫn đi, hiện tại đang bị hành hạ, nếu như ngươi dám đụng đến chúng ta, phụ mẫu ngươi nhất định phải chết!

Bốn người đều lạnh lùng nhìn Phương Lâm, tuy rằng tay chân đều bị Phương Lâm đánh gãy, nhưng bọn họ vẫn có vẻ vô cùng đắc ý.

Phương Lâm ồ một tiếng, biểu tình trên mặt hắn càng lạnh hơn, một gậy đập xuống, đập đầu của một người trong đó thành bột phấn, màu đỏ và trắng bắn ra đầy đất. 

- Đừng! Đừng giết chúng ta!

Ba người còn lại nhất thời khiếp sợ, bọn họ không nghĩ tới Phương Lâm lại có thể không kiêng nể gì cả, lại trực tiếp giết chết một người trong số bọn chúng như thế.

- Ta cho các ngươi một cơ hội sống, nói hết những gì các ngươi biết cho ta nghe. 

Mặt của Phương Lâm không đổi nói.

- Ta nói. Phương gia thật sự là do Lý gia ta tiêu diệt, phụ mẫu của ngươi hiện tại đều đang bị Lý gia giam giữ, chúng ta tới đây là muốn xem Phương Lâm ngươi có phải sẽ xuất hiện hay không.

Ba người liên tục nói. 

Phương Lâm nghe vậy, lập tức lại trầm xuống, phụ mẫu của hắn kiếp này quả nhiên bị Lý gia dẫn đi, đối với Phương Lâm, đây là tin tức rất tệ.

- Phương Lâm, ngươi thả chúng ta ra, phụ mẫu ngươi sẽ không có việc gì.

Ba người thấy Phương Lâm im lặng, hỏi dò. 

Phương Lâm nhìn bọn họ, lại hỏi:

- Giam ở nơi nào?

Ba người đều lắc đầu, bọn họ chỉ biết phụ mẫu của Phương Lâm bị giam giữ, lại không biết giam giữ ở nơi nào. 

Thấy ba người này quả thật không biết, Phương Lâm không có nói thừa cùng bọn họ nữa, trực tiếp đập nát đầu của ba người, hắn hoàn toàn không nhân từ nương tay, ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái.

- Lại chết như vậy, là tiện nghi cho bọn họ rồi!

Phương Dương nghiến răng nghiến lợi nói. 

Cát trưởng lão cau mày nói:

- Phương Lâm, mặc dù bây giờ biết phụ mẫu ngươi ở Lý gia, nhưng lúc này còn không phải là thời gian vọng động, cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Phương Lâm gật đầu, không cần bất kỳ kẻ nào căn dặn, hắn tất nhiên sẽ không bị phẫn nộ xông lên đầu làm mê muội đầu óc. 

- Phương Dương, ngươi ở chỗ này sắp xếp hậu sự cho tộc nhân, ta phải đi ra ngoài một chuyến.

Phương Lâm nói với Phương Dương.

Vừa nghe lời này, Cát trưởng lão cũng có chút lo lắng, khuyên nhủ: 

- Phương Lâm, cho dù ngươi muốn báo thù, cũng phải lượng sức đã.

Phương Lâm bình tĩnh nói:

- Trưởng lão yên tâm, ta biết mình phải làm cái gì, chỉ là đi ra ngoài một chuyến làm một ít chuyện thôi, không phải muốn đi làm gì Lý gia cả. 

Cát trưởng lão cũng không tin, lắc đầu nói:

- Ngươi vẫn nên ở lại chỗ này đi, nếu không một mình ngươi ra ngoài lão phu sẽ lo lắng.

Phương Lâm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là không nhắc lại chuyện một mình ra ngoài nữa. 

Chỉ có điều đến buổi tối, Phương Lâm vẫn một người len lén rời khỏi Cổ Thủy trấn, không ai nhận thấy Phương Lâm đã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.