Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 446: Lý quan tâm



Nơi cuộc thi đấu ba nước diễn ra cũng không nằm ở bên trong bất kỳ một quốc gia nào trong hạ tam quốc, bởi vì ba nước đối địch với, bất kể hai nước nào tiến vào một nước khác, trong lòng đều sẽ có kiêng kỵ.

Cho nên, trước đây rất lâu, nơi tổ chức cuộc thi đấu ba nước lại được xác định ở bên trong một chỗ di chỉ tông môn thượng cổ. 

Di chỉ tông môn thượng cổ này nằm ở trong một dãy núi, tuy rằng nó đã tiêu vong ở trong năm tháng, nhưng cho dù chỉ còn lại có di chỉ, cũng vô cùng to lớn bao la hùng vĩ, đồng thời vẫn còn sót lại có pháp trận thượng cổ, trải qua ngàn vạn năm bất diệt.

Căn cứ vào ghi chép của sách cổ nhận được từ trong di chỉ, tông môn thượng cổ này tên là Hư Thiên giáo, nếu như Hư Thiên giáo này đặt ở thời nay, xem như là một đại tông môn nhất đẳng, nhưng đặt trong năm tháng xa xôi trước kia, trong niên đại cường giả mọc lên như rừng, vậy bọn họ cũng chỉ là tông môn mà thôi.

Các cuộc thi đấu ba nước trước kia đều được tiến hành ở di chỉ của Hư Thiên giáo này, lần này tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, dù sao đây xem như là nơi tổ chức thích hợp nhất, đặt ở nơi khác, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ gây ra một chút phiền toái. 

Thi đấu ba nước chính là chuyện trọng đại lớn nhất của hạ tam quốc, so với đại hội luyện đan sư phải khiến cho người ta chú ý hơn. Dù sao ở thời đại này, võ đạo vẫn đứng đầu, số lượng võ giả vẫn nhiều hơn luyện đan sư.

Mà cuộc thi đấu ba nước là một lần tranh đấu lộ rõ thực lực tranh đấu của từng người quốc gia, bởi vậy quá trình thi đấu sẽ vô cùng kịch liệt.

Từ mấy ngày trước khi cuộc thi đấu ba nước bắt đầu, đã có không ít các võ giả của ba nước chạy tới di chỉ của Hư Thiên giáo, chờ đợi trận đấu trọng đại này mở màn. 

Lúc này, ở Hoàng Đô bên trong Càn quốc có một chiếc phi thuyền màu vàng đã sớm được chuẩn bị, chỉ chờ người của Tử Hà tông và Lý gia đến, sẽ cất cánh chạy tới di chỉ của Hư Thiên giáo.

- Khởi bẩm bệ hạ, Hàn tông chủ đến.

Có người bẩm báo, hoàng đế Đại Càn Dương Kiến Nghiệp lập tức đi ra đón chào. 

Hàn Lạc Vân đến, dẫn theo Phương Lâm cùng với các trưởng lão và đệ tử của Tử Hà tông.

Phương Lâm không phải là lần đầu tiên tới Hoàng Đô, hắn liếc mắt đã nhìn thấy được Dương Huyền Phong đứng sau lưng Dương Kiến Nghiệp.

Dương Huyền Phong cũng liếc mắt nhìn Phương Lâm, chỉ có điều ngay sau đó hắn lại tìm kiếm ở trong đám người Tử Hà tông. 

- Dương huynh không cần tìm, Hàn nhị tiểu thư không theo chúng ta đến đây.

Phương Lâm nói với Dương Huyền Phong.

Nghe vậy, Dương Huyền Phong cùng với không ít thành viên hoàng thất đều lộ vẻ nghi hoặc, Dương Kiến Nghiệp cũng nhíu mày, nhìn về phía Hàn Lạc Vân. 

- Vì sao nha đầu Hiểu Tinh kia không có đi cùng vậy?

Dương Kiến Nghiệp mở miệng hỏi.

Hàn Lạc Vân mỉm cười nói: 

- Nàng sẽ đến chậm một chút, chúng ta cứ xuất phát trước. Chỉ có điều có Phương Lâm ở đây, Hiểu Tinh tới hay không cũng không sao cả.

Nghe được lời này, đám người hoàng thất trợn trừng mắt. Cũng không thể nói như vậy được chứ? Hàn Hiểu Tinh chính là chủ lực của thi đấu ba nước lần này, nếu như nàng không tới, đây chẳng phải là thiếu đi một người tham dự sao sao?

Chẳng lẽ lại thật sự để cho Phương Lâm xuất chiến sao? Tuy rằng hoàng thất có không ít người đều tán thưởng trước thực lực của Phương Lâm, nhưng theo bọn họ, Phương Lâm so với đám người Dương Huyền Phong, Hàn Hiểu Tinh, vẫn yếu hơn rất nhiều, muốn chống lại cao thủ cấp bậc đứng đầu thanh niên Mạnh quốc và Vân quốc, căn bản không phải là đối thủ. 

Chỉ có điều, khi Dương Huyền Phong lại nhìn Phương Lâm, phát hiện Phương Lâm không ngờ đã là cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng, hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Dương Kiến Nghiệp cũng liếc mắt nhìn Phương Lâm, gật đầu nói:

- Nếu Phương Lâm hiền chất đã đột phá Địa Nguyên cửu trọng, như vậy cho dù là thay thế chất nữ Hiểu Tinh xuất chiến, chắc hẳn là cũng sẽ không có vấn đề quá lớn. 

Phương Lâm rất không thoải mái, ta thế nào lại kém như vậy sao? Mỗi người đều không coi trọng mình như thế?

Chỉ có điều cũng khó trách được, chí ít theo phần lớn người thấy, Phương Lâm còn là một luyện đan sư, phương diện võ đạo cũng không quá mức kinh người, hơn nữa Phương Lâm đã từng so tài với Dương Huyền Phong, nhận mười lăm chiêu cũng đã rất miễn cưỡng.

Cho nên, theo rất nhiều người thấy, Phương Lâm trên căn bản là yếu hơn Dương Huyền Phong không chỉ một trình độ. 

Đương nhiên, bọn họ cũng không biết thực lực của Phương Lâm bây giờ mạnh tới mức nào, hoàn toàn là dựa theo biểu hiện trước kia của Phương Lâm để phán đoán.

Lúc này, người của Lý gia cũng đã tới, gia chủ Lý gia Lý Chấn Đông dẫn đầu đội, một số lượng lớn con cháu và cao thủ Lý gia đi theo, trận thế ngược lại rất uy phong.

Lý gia vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức trở nên nghiêm trọng, tất cả người của Lý gia đều mang theo sự thù địch, nhìn chằm chằm vào đám người Tử Hà tông. 

Bây giờ, Lý gia đã liệt kê Tử Hà tông vào kẻ địch số một, hoàng thất Càn quốc cũng chỉ có thể đứng vào vị trí thứ hai.

- Hừ, tới thật là sớm.

Sắc mặt Lý Chấn Đông hoàn toàn không tốt, lạnh như băng nhìn Hàn Lạc Vân. 

Hàn Lạc Vân mỉm cười:

- Lý gia chủ cũng tới không muộn, chúng ta còn chưa có lên phi thuyền.

Lý Chấn Đông hừ một tiếng, không muốn lại nói chuyện với Hàn Lạc Vân nữa, ánh mắt hắn nhìn lướt qua, phát hiện trong đám người Tử Hà tông cũng không thấy bóng dáng của Hàn Hiểu Tinh, hắn lập tức nghi ngờ. 

Chỉ có điều, ngay lập tức ánh mắt hắn lại rơi xuống trên người Phương Lâm, trong mắt hắn có sát ý rõ ràng.

Phương Lâm cũng hoàn toàn không che giấu sự chán ghét của mình, cho dù hắn đã độc chết tộc nhân một chi mạch của Lý gia, nhưng chán ghét đối với Lý gia vẫn không có hoàn toàn giảm bớt.

- Ha hả, ngươi chính là Phương Lâm sao? 

Sau lưng Lý Chấn Đông, một người nam tử trẻ tuổi mặc trang phục màu trắng mở miệng cười nói.

Người này thoạt nhìn vô cùng anh tuấn, khuôn mặt trắng nõn ôn hòa, dùng một từ để hình dung chính là phong thần như ngọc.

Phương Lâm nhìn hắn, hờ hững nói: 

- Ngươi là ai?

- Hôm nay, chúng ta mới lần đầu tiên gặp lại, tất nhiên không quen biết, ta là Lý Quan Tâm, ta nghĩ ngươi chắc hẳn đã từng nghe nói về tên của ta.

Người thanh niên áo trắng này ôn hòa nói, không ngờ hắn chính là Lý Quan Tâm cao thủ mạnh nhất thế hệ trẻ của Lý gia. 

Phương Lâm đã sớm đoán được là hắn, bởi vậy ánh mắt không có nửa phần dao động, tùy tiện ồ một tiếng, coi như đáp lại.

Lý Quan Tâm có chút không bình tĩnh, Phương Lâm là đang miệt thị mình sao?

- Nghe nói ngươi là dự bị lần này, trong mắt của ta ngươi cũng không có tư cách đó, bởi vì sẽ không có cơ hội cho ngươi xuất thủ, ngươi vẫn nên ở lại chỗ này, không nên theo chúng ta đi làm gì. 

Lý Quan Tâm vừa cười vừa nói, thoạt nhìn hoàn toàn vô hại, nhưng lời nói ra, lại khiến cho đám người Tử Hà tông đều cảm thấy bất mãn.

Đám người hoàng thất cũng nhìn về phía Lý Quan Tâm và Phương Lâm, còn chưa xuất phát đi tới di chỉ của Hư Thiên giáo, bọn họ đã muốn bạo phát xung đột rồi sao?

Dương Huyền Phong tiến lên, muốn nói gì đó, chỉ có điều hắn lại bị Dương Kiến Nghiệp ngăn cản, nhìn hắn lắc đầu. 

Phương Lâm mặt không đổi sắc:

- Ta có đi hay không, thì có liên quan gì tới ngươi? Quản tốt bản thân ngươi là được.

Lý Quan Tâm mỉm cười, một đôi mắt có phần khinh miệt, nhìn Phương Lâm: 

- Không phải ta khinh thường ngươi, mà thực lực của ngươi quá yếu, ta không có cách nào công nhận ngươi được, chỉ là đơn giản như vậy thôi, nếu như ngươi muốn đi cũng được, thành thật chui qua đũng quần chúng ta là được.

Lời này vừa nói ra, không ít người của Tử Hà tông đều không chịu nổi, đều nói muốn đánh trả, căm tức nhìn Lý Quan Tâm này.

Đám người Lý gia cũng hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, cùng Tử Hà tông đối chọi gay gắt, trong lúc nhất thời cục diện khó có thể khống chế. 

Phương Lâm lạnh lùng nhìn Lý Quan Tâm, khóe miệng cong lên hiện ra vẻ tươi cười:

- Ta cảm thấy ngươi không tư cách nắm giữ vị trí tuyển thủ chính này, không bằng ngươi nhường cho ta đi, ngươi ở chỗ này, phất cờ hò reo cổ vũ cho chúng ta là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.