Phương Lâm bĩu môi, đối với uy hiếp của Lý Chấn Đông hắn hoàn toàn không để ý chút nào, hắn chỉ vào Lý Quan Tâm trên mặt đất nói:
- Ngươi hay quan tâm tới hắn một chút đi, còn dây dưa nữa, người này sẽ phải mất mạng.
Tình hình của Lý Quan Tâm thật sự không lạc quan, đúng như lời Phương Lâm nói, thời gian càng lâu, Lý Quan Tâm lại càng nguy hiểm.
Sắc mặt của Lý Chấn Đông tái mét, trong mắt đầy vẻ lo lắng. Lý Quan Tâm tuy rằng cũng không phải là con cháu của hắn, nhưng là dòng chính một mạch của hắn, hơn nữa còn là con cháu Lý gia có thiên phú nhất của thế hệ này, tương lai sẽ là người nắm giữ Lý gia.
Bất kể như thế nào, Lý Chấn Đông cũng không thể trơ mắt nhìn Lý Quan Tâm ngã xuống ở chỗ này, đối với Lý gia, đây là tổn thất không có cách nào thừa nhận được.
Bình thường con cháu Lý gia chết thì chết, tốn chút tài nguyên lại có thể từ trong con cháu trẻ tuổi bồi dưỡng ra được.
Nhưng Lý Quan Tâm này lại chỉ có một, chết, có trời mới biết phải qua bao nhiêu năm, Lý gia mới có khả năng lại sinh ra một nhân vật thiên tài giống như Lý Quan Tâm nữa.
Thậm chí có thể nói, nếu như Lý Quan Tâm chết sẽ trực tiếp sẽ ảnh hưởng đến số mệnh tương lai của Lý gia.
Tổn thất một thiên tài như vậy, lão tổ Lý gia chắc hẳn cũng sẽ từ trong mộ tức giận sống lại.
Trong lòng Lý Chấn Đông có phần không cam lòng, nhưng ở trong tình cảnh trước mắt,hắn vẫn đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
- Ta sẽ thả phụ mẫu của ngươi, hiện tại lập tức đưa giải dược cho ta.
Sắc mặt của Lý Chấn Đông khó coi nói. Ai cũng không biết hắn, khi nói ra những lời này, trong lòng hắn phát điên và phẫn nộ tới mức nào.
Phương Lâm lạnh lùng cười:
- Ta không cần ngươi an ủi một câu, ta cần ngươi phái người đưa phụ mẫu ta đến Tử Hà tông.
Lý Chấn Đông tức giận, bất kỳ lúc nào cũng muốn ra tay giết chết Phương Lâm.
Chỉ nghe hắn phẫn nộ quát:
- Lời Lý Chấn Đông ta nói ra, tất nhiên sẽ làm được, ngươi cho ta thuốc giải trước đã!
Phương Lâm lắc đầu:
- Ta có thể tạm thời áp chế độc tính trong người hắn, nhưng trong vòng nửa ngày, ngươi phải đưa phụ mẫu ta đến Tử Hà tông, đồng thời bảo đảm bọn họ bình yên vô sự.
Lý Chấn Đông không do dự, vô cùng không tình nguyện gật đầu, lúc này hắn đã không có thời gian tính toán những điều này, hắn lấy ra ngọc giản, thông báo với người ở tổ trạch Lý gia, đưa phụ mẫu Phương Lâm rới Tử Hà tông.
Hàn Lạc Vân cũng lấy ra ngọc giản, liên lạc với người của Tử Hà tông, bảo bọn họ đi đón phụ mẫu Phương Lâm.
Sau khi liên hệ xong, Hàn Lạc Vân lại nói với Phương Lâm:
- Yên tâm đi, Hồ lão đã tự mình lên đường, đi vào tiếp ứng phụ mẫu ngươi, Lý gia muốn động chân động tay cũng không thể làm được.
Nghe vậy, Phương Lâm có chút cảm kích, tảng đá trong lòng hắn cũng được thả xuống.
Tuy rằng Phương Lâm cũng không có tình cảm gì đối với phụ mẫu của kiếp này, hồn phách của hắn cũng chỉ mới thức tỉnh mấy năm trước.
Chỉ có điều, dù sao Phương Lâm cũng chiếm thân thể này, cứu phụ mẫu của kiếp này, coi như làm ra một ít bồi thường cho chủ nhân ban đầu của thân thể này.
- Đã đưa phụ mẫu ngươi đi Tử Hà tông, bây giờ ngươi có thể ra tay chưa?
Lý Chấn Đông có chút không nhịn được thúc giục.
Mắt thấy tình hình của Lý Quan Tâm dần dần chuyển biến xấu, toàn thân đều cứng đờ tím ngắt, Lý Chấn Đông thực sự lo lắng Lý Quan Tâm sẽ đột nhiên chết đi.
Phương Lâm mỉm cười, nhìn Lý Chấn Đông nói:
- Lý gia chủ vẫn nên tránh sang một bên trước đi, ngươi đứng ở chỗ này trong lòng ta hoang mang rối loạn, sợ là sẽ luống cuống tay chân.
Lý Chấn Đông thực sự tức giận đến không nhịn được, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoan nghe lời Phương Lâm nói, lui qua một bên. Chỉ có điều hắn cũng nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, nếu như Phương Lâm dám có bất kỳ hành động nào không đúng, không quan tâm Hàn Lạc Vân hoặc Dương Kiến Nghiệp ngăn cản thế nào, hắn đều sẽ lập tức giết chết Phương Lâm.
Phương Lâm đi tới bên cạnh Lý Quan Tâm này, lúc này Lý Quan Tâm vẫn tính là tỉnh táo, chỉ là máu trong cơ thể hắn đã đông cứng lại phân nửa, căn bản khó có thể nhúc nhích.
Lúc này, khi nhìn thấy Phương Lâm từ trên cao nhìn xuống nhìn mình, Lý Quan Tâm thực sự muốn chết. Mình đường đường là đệ nhất thiên tài Lý gia, cao thủ trẻ tuổi đỉnh phong nhất của Càn quốc, vẫn luôn là cao cao tại thượng nhìn xuống những người khác, hắn đã lúc nào lưu lạc tới mức như vậy?
Nếu như không phải tay chân cũng không nhúc nhích được, Lý Quan Tâm thật sự có một kích động muốn tự mình chấm dứt sinh mạng.
- Có phải rất không thoải mái hay không? Có phải rất muốn đánh ta hay không? Đáng tiếc, ngươi bây giờ thậm chí muốn động một cái cũng làm không được, nếu như ta ném ngươi vào hố phân, ngươi thậm chí kêu một tiếng cũng không kêu được.
Phương Lâm cười hì hì nói.
Sắc mặt của Lý Quan Tâm vốn đã rất khó coi, lúc này lại càng thêm khó coi, không chỉ bởi vì trúng độc, còn bởi vì bị Phương Lâm cho kích thích.
Phương Lâm lộ ra vẻ mặt cười xấu xa, sau đó lấy ra một cái ngân châm, ở dưới ánh mắt nghi thần nghi quỷ của Lý Quan Tâm này, đâm vào trên vai phải của hắn.
Lý Chấn Đông lập tức đi qua, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, không biết Phương Lâm là thật sự giúp Lý Quan Tâm làm chậm lại độc tính phát tác, hay là lại động tay động chân gì đó.
Phương Lâm vỗ tay một cái, vô cùng tùy ý nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần không lấy cây kim này xuống, hắn sẽ không phải chết.
Lý Chấn Đông không tin Phương Lâm, hắn trực tiếp đi qua kiểm tra xem xét tình hình thân thể của Lý Quan Tâm.
Quả nhiên, tốc độ máu của Lý Quan Tâm đông cứng đã trở nên chậm lại, chí ít nhất thời sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
Đối với thủ đoạn thần bí khó lường này của Phương Lâm, cho dù là nhân vật như Lý Chấn Đông cũng có chút kinh hãi, nếu như Phương Lâm này muốn hại người, thật sự có phần khó lòng phòng bị.
- Xem ra phải hoãn thời gian đi tới Hư Thiên giáo, dù sao cũng không vội vàng. Chậm một chút cũng không sao.
Phương Lâm nói.
Hàn Lạc Vân mỉm cười nói:
- Không sao, thời gian vẫn còn nhiều.
- Đúng rồi, hiện tại ta đã không phải là dự bị nữa chứ?
Phương Lâm bỗng nhiên có chút hưng phấn nói.
Mọi người nghe vậy, tất cả đều thoáng ngẩn người ra, nhưng ngay lập tức mọi người đều bừng tỉnh ra. Đúng vậy, Phương Lâm đánh bại Lý Quan Tâm, hơn nữa còn làm Lý Quan Tâm thành bộ dạng nửa chết nửa sống này, vậy Lý Quan Tâm nhất định là không còn mặt mũi nào đi tham gia thi đấu ba nước gì nữa. Vậy chẳng phải Phương Lâm này lại trực tiếp thay thế Lý Quan Tâm làm tuyển thủ chính thức sao?
Nghĩ tới đây, không ít người đều nhớ tới lời Phương Lâm nói ngay từ lúc đầu. Hóa ra hắn cũng không phải là ý nghĩ nhất thời, mà quả thật có ý nghĩ đoạt lấy vị trí tuyển thủ chính thức của Lý Quan Tâm, hơn nữa lúc này cũng thực sự làm được chuyện thay đổi vị trí.
Như vậy, tình cảnh của Lý gia chẳng phải rất lúng túng sao? Ban đầu, bởi vì Lý Quan Tâm phải tham gia thi đấu ba nước bọn họ mới có thể tới đây, nhưng cứ như vậy, Lý Quan Tâm căn bản không có tư cách đi, những người Lý gia này còn ở chỗ này làm cái gì nữa?
Lúc này, đám người Lý gia ai nấy đều lộ ra thần sắc xấu hổ, có vẻ không biết ở làm sao, ngay cả một ít trưởng lão Lý gia cũng xanh mặt, hận không thể lập tức rời khỏi nơi khiến Lý gia mất hết mặt mũi này.
- Ha hả, Phương Lâm hiền chất đánh bại Lý Quan Tâm, tất nhiên trở thành tuyển thủ chính thức rồi.
Dương Kiến Nghiệp nói.
Nghe vậy, Phương Lâm lộ ra biểu cảm vô cùng mỹ mãn, mà Lý Quan Tâm không thể nhúc nhích lại tức giận đến mức thiếu chút nữa trợn rơi tròng mắt ra ngoài.
Hắn không cam lòng, tại sao mình lại thất bại như thế? Linh Mục còn chưa thi triển ra uy lực, bảo kiếm cẩm trong tay cũng không có lộ ra ánh sáng sắc bén, lại bối rối thất bại như thế, quá mất mặt.
- Thắng không phải là anh hùng, làm sao có thể có được tư cách chọn chính thức được?