Tiếng binh khí leng keng, tiếng hây a, hây b, hây c của binh sĩ luyện tập, đây đúng là một thao trường thật sự, Trần Minh lẫn trong binh đoàn lặng lẽ quan sát khắp nơi, hắn rốt cuộc nhận ra bản thân đã xuyên không đến một nơi xa lạ, nơi đây giống như là thời tam quốc diễn nghĩa với những đoàn quân người mặc giáp tay cầm trường kích.
.............
Buổi chiều hôm đó, Trần Minh thân hình tàn tạ lê lết đến một xó mà nằm ườn ra, hắn phải nói là mệt đến không chịu nổi, cơ thể hắn bây giờ cũng giống như lúc trước ốm yếu gầy guộc, bộ dạng này chỉ có thể làm cái mọt sách mà thôi không thể nào ra sa trường giết giặc được, chỉ một buổi huấn luyện thôi đã khiến hắn sắp mệt chết rồi. Nói ra thì chủ nhân của thân xác này cũng có thân phận đáng thương, nhà nghèo, phụ mẫu lớn tuổi, một tỷ tỷ chưa chồng, vì thế nên hắn mới phải đi sung quân để gia đình có thể miễn thuế.
Thở dài một hơi, hắn thật sự cảm thấy chán nản, cuộc đời thật lắm bất công, kiếp trước đã khổ, kiếp này cũng chẳng hơn gì, hắn hiện không biết tương lai sẽ ra sao, có thể mai đây trong trận chiến ác liệt kia hắn phải bỏ mạng nơi chiến trường, mạng nhỏ của một binh sĩ ở thời đại này có đáng giá gì.
Mệt mỏi đứng lên, hắn chầm chậm lê bước về lều trại. Mỗi lều có hơn mấy chục người cùng ở chung đông đúc chật hẹp không thể tả, Trần Minh dù mệt mỏi cũng không tài nào ngủ nổi.
Nữa đêm canh hai, tất cả mọi người đều ngủ say, tiếng ngọ nguậy cùng tiếng ngáy inh ỏi vang khắp căn lều. Trần Minh mi mắt sưng húp vẫn không thể ngủ được, hắn cứ lật qua lật lại dáng vẻ khó chịu vô cùng. Đang điên dại bứt rứt thì hắn chợt nghe đâu đó vang lên tiếng sáo vi vu, tiếng sáo dường như cũng mang theo tâm tư của người thổi, buồn bã, u sầu...
Trần Minh nhè nhẹ bước ra khỏi lều, hắn men theo tiếng sáo mà đi, băng qua mấy căn lều hắn đi tới một căn lều khá nhỏ, có phần khác với những căn khác, nơi trước cửa có một thiếu nữ đang ngồi, tiếng sáo kia ắt hẳn là do nàng ta thổi rồi, Trần Minh nhìn thấy nữ nhân trái tim liền xao động, đôi chân từ tiến lại gần nàng, khi cách nàng còn một đoạn hắn mới ho khan một cái rồi lên tiếng.
•Khụ khụ, nữa đêm canh hai cô em.. Ý, cô nương lại đi thổi sáo như vậy, chẳng hay có phải có chuyện buồn hay không....
Thiếu nữ kia nghe có tiếng người liền ngừng thổi sáo, nàng ngẩn đầu lên nhìn hắn hỏi.
•Ngươi là ai...
Trần Minh trông thấy khuôn mặt nàng cả người nhảy cẫng lên, Như Hoa cô nương.. Sai rồi, nàng ta phải nói là đẹp chứ không phải xấu xa như ma giống vị tiểu muội của Tinh gia đâu, tuy không phải là tuyệt sắc mỹ nữ nhưng mà cũng thuộc hàng xinh đẹp, nhìn thấy thôi cũng đủ mê mệt. Trần Minh không đến gần nàng mà từ xa nói vọng.
•Ta chỉ là một người lạ, bị tiếng sáo của cô nương làm cho không ngủ được...
Nét mặt nàng nhìn hắn không chút gì quan tâm hờ hững nói.
•Ngươi không ngủ được thì liên quan gì đến ta chứ... “.
Trần Minh mép giật giật, cô nàng này đúng là khó gần, tuy vậy hắn vẫn mỉm cười thân thiện nói.
•Chỉ tại tiếng sáo của cô nương hay quá nên ta mãi nghe mà không ngủ được..
Nàng không trả lời mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn hắn có phần chán ghét. Nhìn ánh mắt đó của nàng trong đầu hắn chợt lóe lên một cảm giác, giống như rất chán ghét cuộc sống, mệt mỏi, cô độc.. Cảm giác này rất giống với lúc hắn chạm vào cây giáo, hắn không biết đó là gì thế nhưng dường như là hắn có thể cảm nhận được cảm giác, cảm xúc của những vật hay những người mà hắn chạm vào hoặc nhìn thấy. Trở lại với cô nương kia sau khi hí ngoách với Trần Minh thì bỏ vào trong lều rồi đóng sầm cửa lại, hắn đứng đó có chút tâm trạng hụt hẫng, thế nhưng chỉ là thoáng qua, dù sao hắn bị bỏ bê riết rồi cũng thành quen, hơn nữa hắn có một loại cảm giác rằng cô nàng kia dường như đang bị trầm cảm do bị ức chế quá lâu, tuy không nặng nhưng nó khiến thái độ của nàng ta đối với người khác không được tốt.
Nghĩ mãi vẫn thấy vô dụng, Trần Minh đem tâm tư xóa bỏ sau đó lại trở về lều mệt mỏi nằm xuống, không biết có phải là do vừa được ngắm gái xinh hay không mà hắn vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Vài ngày trôi qua, Trần Minh đã bắt nhịp cuộc sống ở đây, hằng ngày vẫn ra thao trường luyện tập, tuy rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn kiên trì cố gắng, không ngừng nâng cao thể lực, dù sao hiện tại hắn vẫn là phải cố mà sống tiếp, đi bước nào tính bước nấy vậy. Hắn bắt đầu lên danh sách cho tương lai, những việc cần làm để cuộc sống hắn tốt hơn một chút.
Hiện tại thì hắn đang cùng những người khác tập trung lại ăn uống, khu ăn uống của doanh trại là một khoảng sân rộng, nơi có đặt một căn bếp, mấy cái nồi lớn và hàng tá những cái bát sành, đồ ăn ở đây tương đối khó ăn, cơm thì cứng, thịt muối thì mặn, rau luộc cũng chẳng ngon, để ngốn hết những thứ này cần có một dạ dày tốt và một ý chí kiên cường. Cũng may là vừa ăn vừa ngắm gái xinh nên đỡ được phần nào, gái xinh ở đây không ai khác chính là cô gái thổi sáo trầm cảm mà hắn đã gặp mấy đêm hôm trước, nàng ta chính là con gái của bếp trưởng thuộc hỏa đầu quân, ngoài những cung tần mỹ thất trong hậu cung thì nàng ta là chính là nữ nhân duy nhất trong thao trường này.
Đang cố nhai cố nuốt thì bỗng dưng từ xa vang lên một cái âm thanh bán nam bán nữ.