Tuyệt Đỉnh Quân Sư

Chương 3: Cảm nhận thiên đia



Cái âm thanh bán nam bán nữ ý rất ư là quen thuộc, cái gọi là thái giám thì không có giọng nam nhân là thật, đúng kẻ đó là Tiểu A Linh một tên thái giám trong nội cung, là người hầu của đại công tử thiếu gia Triệu Bâng con trai độc nhất của đại đô đốc Triệu Sương.

Cái tên này là một tên ăn hại thứ thiệt, suốt ngày chỉ biết dựa hơi cha mình mà chạy khắp nơi quậy phá, gạ chịch gái xinh, làm ra vô số điều sằng bậy, ai ai cũng ghét, thật là xấu hổ cho cha hắn đường đường là một đại tể danh tiếng lẫy lừng lại sinh ra đứa con như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc.

Trần Minh tất nhiên là chẳng ưa gì tên này, ngặt nỗi hắn ta vai vế to quá nên dù có ghét thì cũng chỉ biết ngậm mồm mà rủa thầm, Triệu Bâng hắn rất là mê mệt Hà Y Nhi, ngày nào cũng chạy đến đây dụ dỗ nàng riết nên ai thấy cũng thành quen, ngay cả Trần Minh cũng không ngoại lệ, tuy hắn có chút không vui khi bị cướp gái thế nhưng đành bấm bụng cho qua, tự nhủ “ đời còn dài gái còn nhiều “ bản thân không cần phải lo sau đó vùi đầu vào ăn cơm.

Người ta nói xuyên không luôn luôn hưởng phước, câu này đúng chứ không sai, tuy Trần Minh không có may mắn gì, không có thần công thần lực gì, cũng chẳng có sư phụ thần bí nào ghé ngang cho hắn một cái công pháp thượng thừa nào, đời mà, không đẹp như trong mơ, tuy vậy lão thiên cũng không quá vô tình khi cho hắn một khả năng đặc biệt, đó chính là cảm nhận thiên địa.

Cảm Nhận Thiên Địa là do Trần Minh tự gọi cho khả năng đặc biệt của mình, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc, cảm giác của một người khi nhìn vào ánh mắt của họ, hơn thế hắn còn có thể cảm giác được quá khứ, những điều đã từng trải qua của một vật, một con vật hay một người nào đó khi hắn chạm vào. Khả năng này tuy không lợi hại gì nhưng cũng giúp hắn phân biệt được những loại người khác nhau, cảm nhận những thứ mà người khác không cảm nhận được, từ đó có thể suy xét xem bản nên giao tiếp với ai.

Cái gọi là tay không tấc sắt, Trần Minh là một tên lính quèn, đến cả một cái binh khí tốt cũng không có, nếu ra chiến trận rất dễ bị người ta xiên một kiếm ngủm củ tỏi, với cái đầu của một sinh viên suất sắc ngành khoa học kĩ thuật như hắn mà không làm được gì thì phải xin lỗi bản thân rồi. Hằng ngày hắn là vẫn phải luyện tập ở thao trường, luyện tập rất vất vả có những ngày tưởng chừng sắp xỉu nhưng hắn vẫn vượt qua được, không những thế hắn còn lên danh sách những cách để vừa luyện tập vừa nâng cao thể chất của bản thân. Đêm về hắn lại mày mò với những thứ mà hắn tìm được ở nhà bếp “ Tiêu Diêm “.

Diêm Tiêu là tên gọi xưa của nitrat kali, một khoáng chất được tìm thấy tại nhiều vùng mỏ, nó là một chất dễ cháy và được sử dụng rộng rãi như một chất đốt trong thời xưa, diêm tiêu là thành phần quan trọng trong việc bào chế chất nổ đen, một loại chất nổ thông dụng có uy lực tầm trung, khi kết hợp với các bin có trong than củi và lưu huỳnh sẽ gây ra phản ứng nổ.

Với một học sinh khá giỏi hóa như Trần Minh thì chuyện làm ra chất nổ đen dễ như ăn bánh vậy, chỉ cần bỏ ra mấy đêm hắn đã tích góp được một khối thuốc nổ nặng bốn trăm cà gam, đủ để oanh tạc một vài túp lều nhỏ, cùng với một lượng lớn những gói nhỏ dùng để oanh kích một người đứng gần. Với điều kiện kỹ thuật sơ sài, việc tạo ra một khẩu súng hay một trái lựu đạn là đều rất khó khăn, hắn chỉ có thể làm ra những món sơ cấp dùng cho những tình huống quan trọng mà thôi.

Súng ống thời hiện đại được phát triển vô cùng rộng rãi và đa dạng, thế nhưng đối với Trần Minh bây giờ để sở hữu một khẩu như vậy thật là khó nhưng lên trời, bằng tất cả những gì mình có và trí tuệ cao hắn đã tạo ra một tiền thân của súng ống, một ống tre nhỏ được nịch chắc bằng những vòng sắt, bên trong có chứa một lượng lớn thuốc nổ, mấy chục viên sắt nhỏ được tạo hình sắc bén, tất cả được nén lại bằng sáp ong và được nối thêm một cái ống dài. Thứ này khá cùi bắp, sơ sài và chỉ bắn được một lần duy nhất, thế nhưng đó là lá bài chủ của Trần Minh lúc gặp nguy hiểm.

Thoáng cái vậy mà Trần Minh đã sống ở thế giới mới được một tháng, hắn đã sớm quen với nơi đây, từ cuộc sống đến những buổi luyện tập, với nếp sống đều độ hắn đã giảm thêm năm kí sau một tháng trời chịu đựng, vinh dự được trở thành một trong những tên nhẹ kí nhất binh đoàn thật là một vinh hạnh Lớn lao. Bộ dang gió thổi bay của hắn khiến người càng thêm xa lánh, không ai biết được tên này có bị bệnh truyền nhiễm nào không nữa, ai ai cũng ngại tiếp xúc với hắn trừ một người, chính là mỹ nữ Y Nhi.

Nàng sau một thời gian tiếp xúc với Trần Minh liền lộ ra sở thích quái đản, thích trò chuyện với một tên sida thời kỳ cuối như hắn. Vâng, họ còn tỏ ra rất hợp ý, đó là kết quả của một tháng trời thức đêm cua gái của Trần Minh, với khả năng cảm nhận thiên địa của mình hắn hoàn toàn có thể cảm giác được cảm xúc của nàng mà theo đó dễ dàng lấy lòng mỹ nhân, nàng đối với hắn đã ngày càng trở nên thân thiết, hắn là người duy nhất nghe nàng tâm sự, giãi bày, hắn thật sự giống như một người tỷ tỷ thân tình và nếu main biết chắc chắn sẽ ói máu mà ngất xỉu.

Trần Minh lúc này đang ngồi cạnh Y Nhi, tay nắm tay, mặt nhìn bầu trời đêm say đắm nói.

•Y Nhi này, muội có thấy ngôi sao đang lấp lánh kia không.

Y Nhi cũng ngẩn đầu nhìn theo ngón tay chỉ của hắn gật đầu đáp.

•Ưm, rất đẹp..

Trần Minh tiếp lời.

•Muội cũng xinh đẹp và tỏa sáng như vậy đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.