Trên nền đất lạnh lẽo, thân thể Thế Thành nằm im bất động. Nhật Vy lao tới, đau lòng nói, "Công tử ... công tử ... người tỉnh ... tỉnh lại ... đi ..."
Dây chuyền Khai Tâm khẽ sáng. Ngọc Giai mở mắt ngọc, dùng toàn lực tấn công trường lực dưới vực sâu
"Thủy mã thượng thiên"
Chủ ngựa nước hung hãn của Ngọc Giai ngay khi chạm tới trường lực liền tan biến
"Cuồng hoa trong gió"
"Dập dờn cánh bướm"
"Phượng vũ cửu thiên"
"Hấp lực đại pháp"
"Thủy hỏa chú"
"Xà muôn nẻo lối"
"Băng khúc chấn thiên"
"Lôi chấn"
Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Dạ Nguyệt, Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Phụng Nhan, Tử Y, Tú Sinh thấy thế liền xông tới, cùng lúc tung đòn, hy vọng hợp công của mình sẽ có thể làm cho trường lực suy giảm đôi chút, giúp bọn họ có thể lao xuống, tìm kiếm dáng hình thân thương của Tuyết Lăng
Nhưng không, tất cả đều một đi không bao giờ trở lại, tất cả đều tan biến như khói bụi
Hồng Hoa dẫm chân đành đạch xuống đất, "Chết tiệt"
Cái trường lực khốn nạn này là ở đâu chui ra thế không biết? Tằng tổ nhà nó chứ
Hoàng Điệp áp chế trong lòng sợ hãi, run run lấy tay che miệng, "Không ... thể nào ... Tiểu thư ... tiểu thư ..."
Người nhất định không có chuyện. Nhất định không có chuyện gì!
Dạ Nguyệt quỵ gối ngồi trên mặt đất, gương mặt vô hồn, không chút sức sống. Bạch Băng đau xót đang định lên tiếng khuyên can nhưng rồi im lặng khi thấy Tú Sinh đi dần về phía chàng
"Tam ca, huynh đừng lo lắng. Chủ nhân cát nhân thiên tướng, không có chuyện gì đâu"
Hất mạnh cánh tay Tú Sinh đặt lên vai mình, Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn chàng, không đáp lời, khiến cho Tú Sinh cảm thấy sự quan tâm của mình bị vứt bỏ không khác chi miếng rẻ rách
Chưa có bao giờ Dạ Cơ khóc nhiều đến thế. Nước mắt nàng thấm đẫm đất dưới chân, từng tiếng nỉ non như xé tan cõi lòng của những người quanh đó
"Chủ nhân ... chủ nhân ... chủ nhân ..."
Hồng Tuyết vô lực ôm lấy Dạ Cơ, không biết bản thân phải làm gì, phải nói sao để an ủi nương tử mình. Bản thân chàng sợ hãi vô cùng, sợ hãi vô cùng khi nghĩ tới những chuyện bất trắc có thể xảy tới cho chủ nhân của mình, người con gái chấp nhận chàng, thu nạp chàng, người con gái giúp chàng và nương tử đoàn tụ
Đán Thần ngất lịm bên cạnh kén chứa Tử Vân. Tốn quá nhiều sức lực khi nãy tại Đoạn gia, chàng trở về ngọc lâu, mang theo Tử Vân tĩnh dưỡng, không hề hay biết ngoại giới đã xảy ra biến cố to lớn tới chừng nào
Yên Chi dựa vào người Khuynh Vũ, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ. Tại sao lúc chủ nhân cần nàng nhất, nàng lại không ở bên cạnh người. Nếu có nàng, chủ nhân ít nhất sẽ không bị thứ nghiệt súc Lữ Nhiên dồn đến bức đường này!
Khuynh Vũ không ngừng tự trách bản thân mình. Tại sao sức mạnh của ta, thứ sức mạnh giúp ta có thể đọc suy nghĩ của người khác, lại vô dụng tới thế? Tại sao chúng lại không có tác dụng với Khởi Tân? Ngày đó, khi chủ nhân còn tại Nguyệt Dạ, người từng thắc mắc tại sao ngay lần đầu tiên mới gặp, dẫu cho Lãnh Tư cải nam trang, Khởi Tân vẫn có thể biết nàng là nữ. Khi Khởi Tân nói đó là bí mật, thâm tâm ta chợt cảm thấy vô cớ bất an. Nhờ Bạch Băng mang ta lại gần hắn, ta định đọc xem người hắn yêu là ai nhưng vô dụng. Ta không thể đọc được suy nghĩ của hắn!
Nếu ta đọc được, ta đã có thể giúp cho chủ nhân tránh đi sự tổn thương sâu sắc này!
Ngọc Giai đứng yên để gió lạnh phả vào mặt mình từng đợt rét buốt. Hóa ra, trước khi Lãnh Tư qua đời, nàng nói nàng thua người Khởi Tân yêu tâm phục khẩu phục, vốn chẳng phải ám chỉ mẹ. Người nàng yêu, yêu nam nhân, nàng có thể thắng được ư?
Hồng Phụng Nhan lấy tay chỉnh lại mái tóc dài xõa tung trong gió, không hiểu vì sao, lần đầu tiên trong đời, càng chỉnh tóc chàng lại càng rối, "Thánh chủ ... không sao ... chắc chắn người phải không sao ..."
Nếu người có mệnh hệ nào, chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta biết làm sao đây?
Thế gian rộng lớn này, nơi đâu sẽ là nhà cho chúng ta???
Thánh chủ, người hãy trở về ... hãy trở về đi ...
Trở về bên chúng ta ... trở về bên thân nhân của người ...
Thánh chủ ... người trở về đi ...
Tử Y cầm lấy bàn tay không biết run rẩy tự lúc nào của Phụng Nhan, để chàng dựa vào bờ vai mình, cất lời an ủi, "Đừng lo ... Đừng lo ... ta tin, thánh chủ sẽ không thể nào bỏ rơi chúng ta ... bỏ rơi chúng ta đâu ..."
Khuynh Đình buồn bã nép sau lưng Khuynh Kỳ, cả hai đều không thốt nên dù chỉ một lời
Thực Nhân Hoa, Linh Lan, Khổng Tước, Phi Tuyết, Băng Linh, Ánh Dương, Thiên San, Hà Vỹ, Hồng Liễu, Thâm Tình cùng với Ngũ Sát – 5 con Deathworm của Dạ Cơ, ngồi gọn trên những cành lá khổng lồ của Uyên Ương. Không khí nhiễm bụi trần khiến cho Linh Lan, Băng Linh dần dần suy yếu
Yên Chi thấy vậy liền tạm dừng việc tự trách bản thân mình lại, dùng sức mạnh của Thiên Ngọc Châu gắng hết sức tạo nên một khoảng không trong lành dành cho hai bọn chúng
Không biết trải qua bao lâu, Ngọc Giai quay đầu lại nói, chậm rãi mở lời, "Chúng ta cứ ở đây mãi thế này cũng không phải là cách. Trước khi tự bạo, Lữ Nhiên từng nói, 3 năm nữa thôi, thân nhân, bạn bè của mẹ tại nhị họ tam quốc sẽ xuống cửu tuyền. Tuy ta chưa rõ đó là có ý gì nhưng có một điểm ta hoàn toàn chắc chắn, có một âm mưu vô cùng to lớn sắp sửa xảy tới"
"Vậy nên, việc chúng ta có thể làm, không phải là than khóc, mà chính là dùng hết sức mình có, chuẩn bị tốt hết thảy, đợi ngày mẹ ta quay lại. Các ngươi có đồng ý với những điều ta nói không?"
"Đồng ý".Tất cả đồng lòng đáp
"Được. Nếu đã như vậy, hiện tại, chúng ta hãy tạm thời quay về Hộ Quốc phủ. Những việc còn lại, hãy cứ tiến hành theo những lời mẹ ta dặn trước đó"
Trước khi quay mình rời đi, Ngọc Giai xoay người, nhìn về phía màn đêm vô hạn, kiên định nói, "Mẹ, con gái sẽ đợi mẹ trở về. Đợi cho đến ngày mẹ trở về. Một năm, hai năm, hay hai mươi năm ... bao lâu con cũng đợi!"
3 tháng trôi qua nhanh đến chóng mặt, ngọc lâu ai nấy đều đã lên đường thực hiện nhiệm vụ của mình, đợi chờ ngày Tuyết Lăng quay về
Kể từ cái ngày hôm đó, Thế Thành vẫn chưa có tỉnh lại. Chính mắt nhìn thấy mẹ mình ngã xuống vực sâu mà bản thân không thể làm gì, là cú sốc quá lớn đối với chàng ta
Từ bé tới lớn, đối với Thế Thành, mẹ chàng là người phụ nữ tuyệt vời. Thế gian này không có việc gì có thể làm khó người. Tuyết Lăng là thiên, là địa, là vạn vật, là tất cả sinh mạng trong thế giới nhỏ bé của Thế Thành
Không có mẹ, Thế Thành không sống nổi
Không có mẹ, Thế Thành không thể sống nổi
Điều này Tuyết Lăng biết, Ngọc Giai biết và ngay cả bản thân Thế Thành ... cũng biết ...
Ngọc Giai đắm mình dưới màn đêm thăm thẳm, khe khẽ thở dài. Lấy danh nghĩa đóng cửa tu luyện, Thế Thành có thể tạm thời không cần xuất hiện nhưng chuyện này có thể tiếp diễn mãi sao?
Thế Thành, đệ hãy tỉnh lại ... hãy tỉnh lại đi ... có được không?
Tỷ đã không có mẹ ở bên, bây giờ nếu ngay cả đệ cũng không có, tỷ biết làm ... biết làm ... sao đây ...
Dưới ánh trăng rực rỡ, Ngọc Giai chầm chậm cất lời ca, giải tỏa nỗi lòng buồn bã, giải tỏa những mệt mỏi bấu víu tâm can nàng, không hề hay biết từ xa có dáng hình nam nhân đang tiến dần về phía mình
Mẹ ... giờ mẹ đang ở nơi đâu ...
Mẹ hãy trở về đi ... con nhớ ... nhớ mẹ nhiều lắm ... mẹ biết không???
"Rắc"
Tiếng cành cây khô vụn vỡ khiến cho Ngọc Giai chợt dừng, "Là ai?"
Tần Khải Quân thẫn thờ đứng im, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nói của Ngọc Giai mới bàng hoàng tỉnh lại, "Xin lỗi ... xin lỗi ... ta không cố ý ... không cố ý làm phiền nàng ... Cho ta xin lỗi ..."
Hóa ra là Tần Khải Quân! Giờ chàng ta chưa ngủ, còn đang làm gì ngoài này thế này?
Ngọc Giai không nói gì, toan quay người rời đi thì thân thể nàng bị đôi bàn tay thanh mảnh giữ lại
"Nàng ... nàng ... có thể ... ở lại đây ... được không ...?"
Ta đang làm gì thế này? Tại sao bản thân có thể hành xử đường đột như thế này? Đánh mất toàn bộ hình tượng trước người con gái mới gặp lần đầu! Chưa kể, nàng ta còn chẳng phải mẫu người ta thích. Ý ta là, nhìn khuôn ngực nàng ta mà xem, đồi núi gì mênh mông đến thế cơ chứ!
Thật sự, Ngọc Giai không có mấy thiện cảm đối với Tần Khải Quân. Phần lớn là vì chàng với Thế Thành là "tình địch". Nói đi cũng phải nói lại, tất cả còn không phải là do tên Phụng Nhan gây ra sao? Biết Tần Khải Quân hiểu lầm mình là nữ, đã không giải thích còn khiến cho chàng ta hiểu lầm mình với Thế Thành là một cặp. Thật là ... bản tính nghịch ngợm ... có chết cũng sửa không nổi ...
Ngọc Giai nghiêng đầu nhìn Tần Khải Quân, "Chàng có chuyện gì muốn nói với ta ư?"
Nhận ra bản thân có phần thất thố, Tần Khải Quân chủ động rút tay về, "Ta chẳng qua ... nếu có thể ... nàng có thể hát lại ... khúc ca nãy cho ta nghe có được không?"
Không biết vì sao, khi nghe khúc nhạc đó, thâm tâm ta lại bình an đến lạ lùng...
Hóa ra đêm nay không chỉ có mình ta ngủ không được. Đồng bệnh tương lân, Ngọc Giai không nói gì nữa mà tiếp tục khúc nhạc quen thuộc của mình, khúc nhạc duy nhất nàng biết kể từ khi trọng sinh thành công, khúc nhạc còn sót lại của cuộc sống trước kia vốn chỉ còn là những ký ức xa xôi của mình
Ngọc Giai, Tần Khải Quân không hề biết rằng, cùng lúc đó, trong mật thất tại hoàng cung Thiên Lang, vỏ trai khổng lồ Hoàng Quân tìm thấy đang không ngừng tỏa sáng
Ánh bình minh dần dần ló rạng
Ngọc Giai không thể ngờ rằng, bản thân đã hát cả một đêm không ngừng không nghỉ. May mà cổ họng của nàng tốt, nếu không giờ e đã trở thành một nàng câm, không thể nói được nữa rồi
Nhìn thấy Ngọc Giai đang muốn rời đi, Tần Khải Quân vội vàng nói, "Nàng ... tên là gì ...? Chúng ta liệu còn có thể ... gặp lại?"
Tại sao trong Hộ Quốc phủ lại có người có giọng hát hay như này mà ta không hề hay biết
Ngọc Giai mỉm cười đáp, "Ta tên Ngọc Giai. Còn về chuyện hai ta có thể gặp lại hay không ... mọi sự tùy duyên"
"Ngọc Giai, ta tên Tần ..."
"Tần Khải Quân phải không? Ta biết"
Dứt lời, thân ảnh Ngọc Giai khuất dạng trước tầm mắt Tần Khải Quân. Giây lát sau, dáng hình Tần Khải Quân cũng không còn
-----------------------------------------
Một tuần sau đám cưới giữa Đoạn gia và Nguyệt Dạ quốc
Trên đường trở về Nguyệt Dạ, mang theo những lo lắng của mình, Lưu Ly, Lãnh Khuyết cùng với Lãnh Nhu lặng yên ngồi trong xe ngựa. Hai người bọn họ vạn vạn không ngờ rằng, trong đám cưới của Lãnh Tình với Đoạn Tuấn Khởi lại có kẻ tới phá đám, hơn nữa lại còn để rơi lại phía sau thẻ bài chữ "Vô"
Nhớ lại khi ấy, lúc nhìn thấy khung cảnh tan hoang gần tân phòng, ai nấy không khỏi sợ hãi. May sao Lãnh Tình, Đoạn Khởi Tân đều bình an vô sự
Lại nói về thẻ bài chữ "Vô". Ngày đó, khi cho người lục soát phủ của La Dẩn, diệt trừ tất cả những đồng đảng còn sót lại trong triều đình của hắn, Lưu Ly cũng tìm được 1 cái thẻ bài này, đều cùng được làm từ bạc
Rốt cuộc tổ chức chữ "Vô" này vì sao lại nhắm vào bọn họ?
Trước là ám sát Hoàng Lực, sau là giúp La Dẩn mưu phản, nay lại nhắm vào Đoạn gia
Rốt cuộc là vì sao?
Yêu khí nồng đậm trong không khí truyền tới khiến cho xe ngựa chở ba người Lưu Ly dừng lại. Tất cả pháp sư hộ vệ đề cao cảnh giác, xem xem có kẻ nào dám cả gan nhắm vào chúa thượng của bọn họ
Từ giữa trời cao, nam nhân với thân thể to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt đen sạm xuất hiện. Nhìn thẳng về phía xe ngựa, nam nhân ồm ồm cất giọng, "Những kẻ ngồi trong xe kia ... có phải chính các ngươi là kẻ đã hại chết đệ đệ Tử Tề của ta, có phải không?"
Kẻ vừa lên tiếng chính là Tử Hối, ca ca của Tử Tề, cũng tức là một vị biểu đệ nữa của Tử Vân. Ngày đó, sau khi phụ thân đột ngột qua đời, hắn mang theo Tử Tề lang bạt khắp nơi cho đến khi tìm được một hang động thích hợp để tiếp tục sống qua ngày, sống cho đến khi trả được mối thâm thù huyết hải với ả đĩ thõa đã phá tan nát gia đình mình
Cách đây ít lâu, giao lại đám tiểu yêu cho Tử Tề cai quản, Tử Hối bế quan tu luyện, tăng cường thực lực bản thân. Với số lượng tiểu yêu đông đảo dễ đến gần nghìn, số lượng bao năm qua huynh đệ chúng ta khó khăn lắm mới thu phục, ta cứ nghĩ sẽ không có chuyện gì xấu có thể xảy đến. Nhưng ta đã nhầm!
Khi ta thành công thăng cấp, trở về động, không còn bất cứ một kẻ nào trong đó, không còn cả viên trân châu gia truyền chứa đựng biết bao yêu lực của nhện yêu. Linh cảm có chuyện chẳng lành, ta đi khắp muôn suối nghìn sông tìm kiếm đệ đệ ta nhưng tất cả chỉ là vô ích
Nghe Lục Nhĩ Hầu huynh kể rằng, ngoài bìa rừng gần Vỹ Đồ quốc có la liệt không biết bao nhiêu xác của tiểu yêu, lòng ta càng thêm bất an. Khi đến đó, nhận ra bọn chúng không ai khác chính là những kẻ đi theo mình, ta ... ta ... cũng đã đoán được chuyện xảy đến với đệ đệ mình
Là kẻ nào?
Là kẻ khốn nạn nào đã gây nên chuyện này?
Nếu để ta biết được, ta nhất định tróc da tróc thịt nó!
Vốn ta định nhờ Lục Nhĩ Hầu huynh giúp ta điều tra xem đó là kẻ nào nhưng nhìn khuôn mặt thất thần, thân thể run rẩy vì sợ hãi của huynh ấy, ta biết dẫu nhờ, huynh ấy cũng chẳng thể giúp ta. Hình như, trước kia, huynh ấy đụng phải những kẻ không nên đụng nên mới biến thành cái dạng này
Nói thật, ta cũng tò mò, không biết đó là những kẻ nào mới có thể khiến cho một Lục Nhĩ Hầu hùng mạnh trở nên như thế. Nhưng, thù đệ còn ở trên vai, ta cũng không để tâm lắm đến chuyện này
Tơ của chúng ta đều đặc biệt theo cách riêng. Tơ Tử Tề có khả năng kết dính hơn người. Còn tơ của ta, có thể báo hiệu cho ta biết "khí" của bất cứ ai, từ người hay yêu, đã từng tiếp xúc với chúng
Nay, đi ngang qua nơi đây, chúng chợt nhận báo cho ta biết "khí" truyền ra từ xe ngựa này có phần giống với "khí" phảng phất tại bìa rừng hôm đó
Có khi nào, chính kẻ ngồi trong xe ngựa, là kẻ đã hại chết Tử Tề hay không?
Nếu phải, dẫu có chết, ta cũng quyết đem nó chôn cùng!
Pháp sư hộ vệ đồng loạt chĩa gậy phép về phía Tử Hối, "Láo toét. Yêu nghiệt phương nào dám tới nơi đây làm loạn. Còn không mau cút!"
Dáng vẻ thù địch của đám pháp sư khiến cho Tử Hối tin rằng, suy đoán của mình là đúng. Kẻ ngồi trong kia, nhất định là kẻ đã hại chết Tử Tề
Gào vang một tiếng rung trời, Tử Hối phóng xuất tơ nhện, lao tới phía trước như kẻ mất trí. Yêu khí điên loạn phát tán, bức tử từng người từng người một trong đoàn hộ vệ của Lãnh Nhu
Máu chảy thành sông, xác chất thành núi
"Á"
Tiếng hét thê thảm cuối cùng vang lên khiến cho toàn thân Lãnh Khuyết run rẩy không ngừng
Lãnh Nhu phân vân, không biết bây giờ nên thế nào. Sức mạnh của chàng chắc chắn không phải là địch thủ của nam yêu. Điều này chàng biết rõ hơn ai hết. Bởi chẳng phải, những hộ vệ ngoài kia, ai nấy đều là những pháp sư cấp bậc cao hơn chàng nhưng đều trở thành những thi thể vô hồn ư?
Chàng ra đối chiến, chết là cái chắc!
"Còn không mau cút ra", Tử Hối hét
Rèm xe phủ kín, tựa hồ không liên quan tới màn máu tanh bên ngoài
Chợt, dáng hình nữ nhân quý phái trong lớp phục y lộng lẫy chậm rãi đi ra, làm cho Tử Hối có chút hít thở không thông
Ả – là – ai?
Lần đầu tiên trong đời, Tử Hối cảm nhận được nghĩa của hai chữ nguy hiểm
"Ngươi là ai?", Tử Hối hỏi, giọng nói bất giác có chút run run
Lưu Ly đưa mắt quan sát Tử Hối một hồi, khẽ cười nói, "Chỉ là một con nhện yêu tầm thường mà cũng dám chặn đường ta. Ngươi nghĩ bản thân mình là ai?"
Tử Hối không hiểu sao đứng trước Lưu Ly, bản thân lại sợ hãi tới như vậy. Nỗi sợ của chàng, không phải của yêu quái với pháp sư, mà là nỗi sợ của kẻ cấp dưới khi đối diện với người bề trên
Khoan ... "khí" của ả không giống với "khí" ta cảm nhận được ở bìa rừng đó
"Khí" đó ... phát ra ... từ ... từ ...
Đảo mắt về nam nhân sợ sệt núp sau lưng Lưu Ly, Tử Hối có chút không thể tin được. "Khí" đó phát ra từ hắn!
Không thể nào ...
Kẻ trông bề ngoài vô dụng như này ... không thể nào ... là kẻ đã sát hại Tử Tề ...
Chẳng nhẽ ... là hắn ... che giấu sức mạnh bản thân ...
Khuôn mặt Lãnh Khuyết tái nhợt đi vì sợ hãi, không sao có thể đối diện với ánh mắt lồ lộ sát khí của Tử Hối
Ta ... đã ... đắc tội ... với hắn khi nào ... khi nào ... cơ chứ ...
Cớ sao ... phải nhìn ta ... nhìn ta như vậy ...
Ta sợ ... sợ ... sợ ... lắm ...
Lưu Ly vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lãnh Khuyết, "Đừng sợ. Có thần thiếp ở đây, hắn ta không dám làm gì hoàng thượng đâu"
Nghe được những lời Lưu Ly nói, nội tâm Lãnh Khuyết bình tĩnh một cách lạ thường. Đúng vậy, chỉ cần Lưu Ly còn, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi...
Bỏ qua sự sợ hãi của mình sang một bên, Tử Hối hiện nguyên hình là một chú nhện đen khổng lồ với 6 chi to lớn
"Ầm"
Lưu Ly nắm tay Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu, nhún chân nhảy, phi thân vào bên trong rừng thẳm, để lại sau lưng muôn vàn mảnh vụn của xe ngựa bị Tử Hối phá tan
Đuổi theo thân ảnh ba người Lưu Ly, Tử Hối không chút kiềm chế, giải phóng tất cả yêu lực của mình ra không gian xung quanh, đe dọa toàn bộ yêu quái sinh sống quanh đó tránh đường, đừng cản bước hắn
Lãnh Nhu mở miệng nói, "Phụ hoàng, mẫu hậu, hãy để nhi thần ở lại cầm chân hắn. Hai người hãy nhanh trở về Nguyệt Dạ"
Lưu Ly nhìn Lãnh Nhu, chậm rãi cất lời, "Hài nhi, con không phải đối thủ của hắn" rồi không giảm cước bộ, tiếp tục lao đi trong gió
Tơ nhện của Tử Hối bắn tới, giữ chặt lấy tấm thân Lãnh Khuyết, kéo ông về phía sau
"Phụ hoàng ..."
Lãnh Nhu đau lòng kêu, giựt tay khỏi Lưu Ly, nhoài cả người xuống ôm lấy Lãnh Khuyết. Lưu Ly thấy vậy liền dùng tay tóm lấy hai chân Lãnh Nhu, không để cho hài nhi và trượng phu mình trở thành mồi cho nhện
Màn giằng co cứ như vậy tiếp diễn, không ai chịu ai
"Á"
Hỏa cầu bay từ tay Lưu Ly, đốt cháy hoàn toàn tơ nhện của Tử Hối. Thân thể Lãnh Khuyết cùng với Lãnh Nhu rơi thẳng xuống mặt đất
"Thủy triều dâng"
Là học trò của La Dẩn, Diệt Sư hệ thủy, Lãnh Nhu tất nhiên cũng sử dụng nguyên tố chính là nước. Tuy là kẻ loạn thần tặc tử, nhưng dù sao, những đòn phép hắn truyền dạy cho Lãnh Nhu cũng là thật. Không phải là một người tốt, nhưng La Dẩn ít nhất cũng là một người thầy tốt. Tất nhiên là nếu không tính chuyện ngày xưa hắn sửa tấm bản đồ của Lưu Ly, khiến cho Lãnh Nhu và Lãnh Tình đi lạc tới Huyết Âm lâm
Nước lênh láng, đón trọn hai người Lãnh Khuyết, cứu họ một bàn thua trông thấy. Thử hỏi, rơi từ trên trời xuống đất, còn có thể sống không nữa chứ?
"Cái gì thế này?"
Giọng nói non nớt của hài nhi làm cho Lãnh Nhu hết sức giật mình. Chàng không thể ngờ rằng, không chốn rừng thẳm này lại có người ở
Dìu Lãnh Khuyết đứng dậy, Lãnh Nhu giờ mới nhận thấy, phía dưới làn nước mình mới triệu hồi, là một bé trai kháu khỉnh, trắng trẻo trong tà áo đen, sau lưng là một dải lụa được kết từ những lá bùa màu vàng
Ướt sũng người, bé trai bực tức nhìn phụ tử Lãnh Khuyết, "Hai người các ngươi ở đâu mọc ra thế? Trời ơi, giờ ta ướt hết rồi, biết làm sao đây?"
Đằng xa, nữ tử hiền thục trong tà bạch y lo lắng lao tới, ôm chầm lấy bé trai
"Cô nương, ta xin lỗi. Ta cứ nghĩ nơi này không có ai mới ... Nơi này thập phần nguy hiểm, cô hãy dẫn hài nhi của mình rời đi nhanh đi ... Không thì ..."
Nghe thấy hai tiếng "hài nhi", bé trai đang định nói gì đó thì "Ầm", một con nhện dễ phải cao đến hàng mét nhảy xuống, theo sau là nữ tử trong lớp phụng y cao quý
Lưu Ly đứng chắn trước phụ tử Lãnh Nhu, "Nam yêu, khôn hồn hãy đi đi khi ngươi còn có thể. Đừng thấy ta không giết ngươi là nghĩ bản thân có thể làm đối thủ của ta!"
Tử Hối biết nếu Lưu Ly thật sự xuất chiêu, mình chắc chắn sẽ chết. Nhưng, thù của đệ đệ có thể không báo ư? Phụ thân đã không còn, anh em mấy người ta chỉ còn có thể nương tựa vào nhau, lấy việc trả thù cho người làm lẽ sống
Nhưng rồi, đại ca thì bị Thuần Sư bắt mất, không biết giờ sống chết ra sao. Tam đệ thì vô duyên vô cớ bị sát hại, ngay cả thi thể cũng không còn. Tam huynh đệ, giờ chỉ còn mình ta. Ta biết làm thế nào đây? Ta phải làm thế nào đây?
Đang phân vân không biết rốt cuộc bản thân phải làm sao thì một sợi xích trắng bất chợt lao tới, trói chặt lấy toàn bộ thân thể khổng lồ của Tử Hối
"Sét động trời quang"
Những tia sét mạnh mẽ từ bầu trời đánh xuống, truyền xuống xích, cộng thêm nước vương vãi khắp nơi, tạo thành một chấn động cực kỳ lớn đánh vào Tử Hối
"Bùm"
Khói bụi tan đi, để lại trên mặt đất thân hình cơ bắp lực lưỡng nay đã bị cháy xém của Tử Hối. Đôi mắt hắn mở to, không thể tin rằng bản thân bị sát hại một cách dễ dàng tới như vậy
Tất cả chỉ do một phút lơ là, mất cảnh giác ...
Tất cả chỉ có vậy ... mà thôi ...
Mọi thứ xảy ra quá nhanh làm cho Lãnh Nhu đứng im bất động hồi lâu. Mãi cho tới khi, chủ nhân của những chiếc xích trắng cùng với nam hài áo đen, nữ tử áo trắng chuẩn bị rời đi thì thần trí chàng mới hồi phục
"Khoan"
"Khoan"
Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu đồng thời nói to
Người nào đó quay người, chậm rãi đáp, "Có chuyện gì không?"
Lãnh Khuyết nhìn sang Lưu Ly, thấy không có chút phản ứng nào rồi tiếp, "Công tử, công lực của người ... quả thật không tầm thường ... Người như công tử, cớ sao lại chịu sống nơi rừng sâu heo hút này?"
Nam nhân não nề thở dài, "Năm đó, mẫu thân ta qua đời sớm. Kế phụ cùng kế huynh tìm mọi cách đuổi ta cùng với thê tử ra khỏi nhà, bức ta tới bước đường phải vào nơi này sinh sống. Nháy mắt một cái, gần chục năm đã qua đi. Thời gian trôi sao mà nhanh quá"
"Nếu không chê, người có thể tới Nguyệt Dạ quốc với ta. Ta nhất định sẽ trọng dụng người. Thật không dám giấu, ta chính là Nguyệt Dạ quân vương – Lãnh Khuyết!"
"Người chính là quân vương Lãnh Khuyết sao? Thứ lỗi cho thảo dân có mắt không tròng"
Nam nhân nói xong toan quỳ xuống thì Lãnh Khuyết đi tới, đỡ lấy người chàng, ý bảo không cần, "Công tử đừng làm vậy. Hôm nay, nếu không có người, ta cùng với Lưu Ly và Lãnh Nhu khó có thể toàn mạng. Lời ta vừa nói đều là thật lòng. Công tử, ý người ra sao?"
Nam nhân nhìn nam hài, nhìn nữ nhân, trong mắt lộ vẻ đắn đo. Lãnh Nhu thấy thế liền mở miệng, "Công tử, nếu người không nghĩ cho bản thân, hãy nghĩ cho hài nhi của mình. Để bé lớn lên tại nơi rừng rậm thế này có thật sự tốt hay không? Công tử, đến với Nguyệt Dạ, phụ hoàng ta đảm bảo sẽ không đối xử tệ bạc với chàng và gia đình chàng"
Suy nghĩ một hồi, nam nhân rốt cuộc cũng gật đầu
Lưu Ly trước sau chỉ quan sát chàng, không nói tiếng nào
Lãnh Khuyết mở lời, "Công tử, có thể nói cho ta biết, người tên là gì được không?"
"Thánh thượng, thảo dân tên chỉ có hai chữ - Tú Sinh. Đây là ... nương tử của thần, Dạ Cơ. Còn bé trai này ... là con trai của chúng thần, tên là Hồng Tuyết ... Tú Hồng Tuyết"
Bản thân tự dưng được đổi họ khiến cho Hồng Tuyết không biết nên khóc hay nên cười. Ngày hôm nay, chàng cùng với nương tử, cùng với đệ đệ của mình nấp tại khu rừng này, đang định diễn bài "anh hùng thấy việc bất bình ra tay tương trợ" với Dạ Cơ đóng vai ma nữ đói hồn người, Tú Sinh và Hồng Tuyết vai huynh đệ pháp sư trừ ma diệt ác, gây ấn tượng với ba người Lưu Ly, từ đó chui vào Nguyệt Dạ, dần dần thâu tóm quyền lực nơi đó, giống như cách đám Phụng Nhan đang làm với Thiên Lang
Chỉ có điều, chúng ta không ngờ rằng, giữa đường mọc ở đâu ra một con nhện yêu, khiến cho kế hoạch bị đổ bể. May mà bát đệ nhanh trí, nhanh chóng dựng nên một màn "đứa con tội nghiệp bị ruồng rẫy" ... haizzz ... chỉ có điều ... giờ trước mặt người khác ... ta phải gọi bát đệ hai tiếng "phụ thân" ...
Điều này ... điều này ... điều này ...
Tú Sinh, Dạ Cơ cùng với Hồng Tuyết, Lưu Ly, Lãnh Nhu và Lãnh Khuyết nhanh chóng rời khỏi bìa rừng, phi thân trong không khí trở về Nguyệt Dạ. Dẫu sao, khoảng cách giữa Nguyệt Dạ thành và Đoạn thành cũng là ngắn nhất so với hai quốc gia còn lại
Đóng vai một đứa trẻ chưa tới 10 tuổi, Hồng Tuyết dĩ nhiên không thể bay một mình mà cần đến sự giúp đỡ của người lớn. Tỷ như Dạ Cơ. Cả chặng đường đi, được nương tử bế mình trên tay, Hồng Tuyết thi thoảng vui vẻ nhìn về phía Tú Sinh, làm cho mồ hôi chàng ào ào tuôn chảy
Lãnh Nhu nhìn vào, điều duy nhất chàng thấy chính là một dáng vẻ lo lắng cho thê tử đến sức cùng lực kiệt của Tú Sinh, một bộ dạng mệt mỏi do phải di chuyển trên không lâu dài của Hồng Tuyết cùng với vẻ dịu dàng, đằm thắm của nữ tử không ngại gian khó theo chân trượng phu của Dạ Cơ
Hình ảnh Tuyết Lăng chợt hiện lên trong tâm trí Lãnh Nhu. Nhớ tới nàng, Lãnh Nhu cảm thấy bản thân có đôi chút ngớ ngẩn. Người nữ tử tài giỏi, mạnh mẽ, quyết đoán như nàng sẽ chẳng bao giờ chịu đứng đằng sau nam nhân, dẫu cho đó có là trượng phu của mình, như Dạ Cơ
Vị trí của nàng, là đỉnh cao muôn trượng, là nơi người người chỉ có thể nhìn lên, ngưỡng mộ, sùng bái, tuân theo vô điều kiện những lời nàng nói
Nàng, sinh ra, đã định, phải đứng trên ngôi, cửu ngũ chỉ tôn
Tuyết Lăng, giờ này, nàng đang ở đâu?
-----------------------------------------
Vỹ Đồ thành
Đêm tối. Ngồi một mình giữa tửu lâu xa hoa không một bóng người, nam tử trung niên cảm thấy bản thân buồn bã đến cùng cực. Dốc hết toàn bộ tiền tài bản thân có, mở nên Hữu Tình lâu, ta những tưởng bản thân rồi đây sẽ trở nên giàu có, trở thành một đại gia có tiếng tại Vỹ Đồ
Ngờ đâu ... việc làm ăn ... càng ngày lại càng thua lỗ ...
Các danh ca, danh kỹ thì liên tiếp bị các tửu lâu khác lôi kéo đi. Đến ngày hôm nay, nơi đây chẳng còn có một ai đi tới
Ha ha ... ha ha ... ha ha ...
Thôi. Thôi.
Đã không cố được thì cố làm gì nữa?
Đóng cửa ... đóng cửa thôi ...
Nến trong phòng đột nhiên tắt phụt. Nam tử trung niên chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì giữa bóng tối, một giọng nói chầm chậm vang lên
"Ông chủ, ông nói, cả một tửu lâu rộng lớn như thế này mà bỏ đi, có phải là phí lắm không?"
Nam tử trung niên nhìn quanh một hồi, không hề phát hiện người nói đang ở nơi nào, trong lòng cả kinh, đang định quay đầu chạy thẳng nhưng rồi chợt ổn định thân hình, áp chế nỗi sợ trong lòng đáp
"Ngươi ... rốt cuộc ... là người ... hay là ... ma?"
"Điều đó không quan trọng. Cái quan trọng chính là, ta có thể giúp ngươi?"
"Giúp ta?"
"Đúng vậy. Ta có thể giúp ngươi biến Hữu Tình lâu trở thành tửu lâu số một Vỹ Đồ!"
Thân hình nam tử trung niên chấn động. Trở thành tửu lâu số một Vỹ Đồ??? Mơ ước viển vông đó của ta có thể thực sự trở thành sự thật ư?
"Điều kiện của ngươi là gì?"
Trên đời không tự dưng có kẻ lại nguyện ý giúp ngươi. Trừ khi kẻ đó cũng có mục đích của riêng mình khi làm thế!
"Rất đơn giản. Ta chỉ muốn một thứ từ ngươi! Chỉ một thứ mà thôi!"
"Đó là gì?"
"Sự trung thành! Chỉ cần ngươi nguyện ý trung thành với ta, chỉ cần ngươi tuyệt đối nghe theo lời ta nói, tuân theo sự sắp đặt của ta mà không hỏi, không đắn đo, không phân vân. Thứ ta cần, chỉ có vậy mà thôi"
Im lặng
Hoàn toàn im lặng
Không biết trải qua bao lâu, nam tử trung niên kiên định gật đầu, "Được. Ta hứa với ngươi. Chỉ cần ngươi có thể biến Hữu Tình lâu trở thành Vỹ Đồ đệ nhất tửu lâu, ta sẽ nhất nhất trung thành, nghe theo toàn bộ những điều ngươi nói. Ta sẽ trở thành thiên lôi, chỉ đâu đánh đấy, tuyệt không nhiều lời"
"Tốt. Ta chỉ cần có vậy mà thôi. Nói, tên ngươi là gì?"
"Vụ Đương. Ta tên Vụ Đương. Còn ngươi?"
"Ta tên Dạ Nguyệt"
"Còn ta là Bạch Băng"
Cái gì? Nơi này còn có một người thứ ba nữa ư?
Vụ Đương còn chưa hết bàng hoàng thì ánh nến bừng sáng. Cả tửu lâu rộng lớn trước sau vẫn chỉ còn lại một mình hắn
Những chuyện vừa xảy ra, những điều vừa nói, có lẽ nào chỉ là giấc mơ? Là do ta quá mức u sầu nên sinh ra ảo giác?
Suy nghĩ đó nhanh chóng biến mất khi trên bàn ngổn ngang nào ly nào rượu, xuất hiện một rương gỗ đang mở toang, bên trong chất kín vàng thỏi, dễ phải tới hàng vạn
Vụ Đương mở lớn mắt, rốt cuộc giờ đây, ông ta cũng tin rằng, số phận mình và số phận Hữu Tình lâu chuẩn bị thay đổi. Thay đổi tới không ngờ.