Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 104: Dị biến



Đoạn phủ

Nhìn cánh cửa phòng đóng kín trước mặt, nội tâm Đoạn Tuấn Khởi truyền tới từng đợt đớn đau liên hồi. Ngày đó, khi mọi chuyện đều đã qua đi, tam muội cũng không hề trở về nhà, trở về gặp ta. Thứ duy nhất ta, cũng như tất cả mọi người, nhận được chỉ là một phong thư vỏn vẹn ba chữ "Hẹn gặp lại" được Hồng Hoa tận tay mang tới

Muội muội, chẳng nhẽ, muội hận huynh đến vậy hay sao?

Hận huynh vì đã cướp mất người con trai muội yêu đến vậy hay sao?

Muội muội, sao muội ác như vậy? Sao muội không cho huynh ngay cả một cơ hội để giải thích?

Nghĩ tới đây, Tuấn Khởi không khỏi cười tự giễu. Giải thích ư? Ta biết giải thích thế nào đây?

Rằng ta không yêu Khởi Tân? Rằng mọi sự chỉ là hiểu lầm?

Những lời nói dối yếu ớt đó liệu có lừa được muội muội? Liệu có lừa được chính ta?

Ha ha ha ... ha ha ha ...

Tiếng cười đến thê lương của Tuấn Khởi khiến cho nam tử đứng lặng từ xa quan sát chàng cảm thấy trái tim mình tựa như đang rỉ máu

Nếu biết trước, đại ca sẽ trở nên thế này, ta đã chấp nhận tình cảm của muội muội, chấp nhận trở thành phu quân của muội muội

Nếu ta làm thế, mọi người phải chăng sẽ không lâm vào cớ sự này?

Những suy nghĩ đó ám ảnh trong tâm trí Khởi Tân khiến cho ngay cả Tuấn Khởi rời đi, chàng cũng không hề nhúc nhích

Mưa ào ào tuôn, thấm ướt toàn chàng

"Đệ còn định đứng đây tới khi nào nữa? Vào nhà đi, trời mưa rồi"

Tuấn Khởi đứng đó, với cây ô trên tay, che mưa cho Khởi Tân, mặc cho mưa gió tí tách rơi từng giọt trên y phục mình

Ngữ khí nhẹ nhàng, tràn đầy tình cảm của Tuấn Khởi khiến cho Khởi Tân không biết bản thân cuối cùng phải làm gì nữa. Kể từ chuyện xảy ra đêm đó, chàng cảm thấy, giữa hai người có một bức tường, không gì có thể phá vỡ, ngăn cách hai người. Chàng biết, Tuấn Khởi là giận chàng, vì đã không chăm sóc tốt cho Tuyết Lăng, vì đã không đuổi theo Tuyết Lăng khi nàng cần mình nhất

Chàng biết và chàng hiểu, nhưng trên tất cả, chàng chấp nhận cơn giận dữ của Tuấn Khởi

Bởi, chỉ cần chàng còn sống, những điều khác Khởi Tân bất chấp hết thảy

Trước ngữ khí ôn nhu, tình cảm của Tuấn Khởi, Khởi Tân không nói gì, chỉ trú dưới cây ô của chàng, chậm rãi bước đi trong màn mưa. Cùng chàng

------------------------------------------

Hộ Quốc phủ

Tú Sinh lặng bước dưới đêm đen. Chỉ còn đêm nay nữa thôi, ngọc lâu sẽ mỗi người một ngả, chuẩn bị chu toàn mọi việc chờ chủ nhân quay về

Ta, tứ ca và tứ tỷ sẽ diễn cảnh "anh hùng thấy cảnh bất bình ra tay tương trợ", từ đó trà trộn vào Nguyệt Dạ. Tam ca và thất tỷ sẽ đến Vỹ Đồ, Tần gia thành. Đại tỷ sẽ gửi lá thư giả do Khuynh Vũ viết đến Đoạn gia rồi cùng với chàng, nhị tỷ, lục muội tiếp tục điều tra về tổ chức chữ Vô. Ngọc Giai, Phụng Nhan, Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Nhật Vy ở lại Thiên Lang, ở lại Hộ Quốc phủ

Đến khi nào, chúng ta mới có thể đoàn tụ?

Tuy thời gian Tú Sinh ở cạnh mọi người chưa lâu nhưng không ngờ được, ngay cả chính bản thân chàng, khi phải chia xa, lòng lại buồn bã tới mức này

Đâu phải cứ bên nhau cả đời sẽ là tri kỷ?

Đâu phải cứ mới gặp gỡ là sẽ không thể thân thiết?

Từ xa, nam nhân với mái tóc như tuyết, phục y như hỏa, ngửa mặt ngắm nhìn minh nguyệt trên cao

"Dạ Nguyệt, huynh đang suy nghĩ chuyện gì thế?"

Nghe thấy giọng nói của Tú Sinh, Dạ Nguyệt không thèm đáp lời, quay người rời đi

Tưởng rằng chàng không nghe thấy, Tú Sinh rảo bước, giọng nói có phần to hơn

"Dạ Nguyệt, huynh có nghe thấy đệ nói gì không?"

Cuối cùng cũng đuổi kịp người trước mặt, Tú Sinh lấy tay bám vào vai chàng. Có điều, Tú Sinh không ngờ rằng, người chàng mất sức lực đuổi theo liền hất mạnh tay chàng ra, hệt như cái đêm hôm đó tại đỉnh núi chót vót, sâu không thấy đáy ở Huyết Âm lâm

Trước hành động đó của Dạ Nguyệt, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tủi thân trước nay Tú Sinh kìm nén, chịu đựng hoàn toàn bộc phát

"Tại sao??? Tại sao kể từ ngày đệ đến, huynh luôn luôn có gì đó khó chịu với đệ? Đệ rốt cuộc đã làm gì sai? Tại sao huynh đối với mọi người, thậm chí là đối với Nhật Vy đều vô cùng nhẹ nhàng, riêng với đệ thì không? Tại sao huynh lại có thể như vậy???"

Dạ Nguyệt quay người, đối diện với ánh mắt có phần căm hờn của Tú Sinh, mọi cảm xúc trong người chàng tuôn trào

"Tại sao ư? Đệ còn có thể hỏi huynh câu đấy ư? Từ ngày đệ tới, vị trí của huynh trong ngọc lâu này ngày càng lung lay. Điều ta làm tốt nhất, chính là quét tước, lau dọn, bảo đảm rằng ngọc lâu luôn ở trong tình trạng tốt nhất. Trước nay, chỉ có ta và mình ta làm được việc đấy, làm tốt việc đấy. Nhưng rồi đệ xuất hiện. Nhưng rồi đệ cho mọi người thấy, đệ không những có thể làm mà còn có thể làm tốt hơn ta!!!"

"Chỉ vì lý do đó thôi ư? Chỉ vì lý do đó thôi ư?"

"Đệ có thể nghĩ rằng lý do đó là ngớ ngẩn, là ngu dốt. Nhưng đối với ta, điều đó vô cùng quan trọng. Không như tất cả mọi người, bao gồm cả đệ, ta không có quá khứ, không hề có một câu chuyện đằng sau sự tồn tại của ta. Ta chỉ là một con búp bê được chủ nhân dùng máu tạo thành, chỉ đơn giản như vậy, không hơn không kém. Tất cả những thứ ta có, chỉ là ngọc lâu, chỉ duy nhất là ngọc lâu mà thôi. Nếu ngọc lâu không còn, ta không có gì cả, ta không có gì hết. Vậy sao, đệ nhẫn tâm nỡ cố cướp đi thứ duy nhất ta có cơ chứ???"

Nói đến hai chữ "duy nhất", thâm tâm Dạ Nguyệt không hiểu sao hiện lên hình ảnh nữ tử với mái tóc nâu, đôi mắt đỏ với dung nhan bị che khuất sau lớp mạng ngọc

Tại sao tự dưng ta lại nghĩ tới Bạch Băng cơ chứ?

"Dạ Nguyệt, huynh đã bao giờ suy nghĩ trên cái nhìn của đệ chưa? Đệ là bát đệ, là người gia nhập ngọc lâu sau cùng. Khoảng thời gian huynh cùng mọi người chung sống, đệ không hề trải qua. Những kỷ niệm, những ký ức huynh có cùng mọi người, đệ không hề hay biết. Đệ cố hết sức mình, cũng chỉ là để gây ấn tượng với mọi người. Bởi sau cùng, đệ cũng chỉ là người ngoài, còn huynh trước sau vẫn là người nhà. Huynh không cần cố gắng, mọi người vẫn chấp nhận, vẫn yêu thương huynh. Còn đệ thì khác. Còn đệ thì không giống thế! Dạ Nguyệt, huynh chỉ mải nghĩ tới nỗi sợ của mình, huynh chưa bao giờ để tâm đến nỗi sợ của đệ!!!"

Tú Sinh rời đi, để lại mình Dạ Nguyệt đứng đó, ngẫm lại những điều chàng nói, không biết rằng, xa xa, có một người con gái đang chăm chú quan sát chàng

Sáng sớm hôm sau, khi Hộ Quốc phủ còn chưa một bóng người, tại góc nhỏ ít người để ý, hơn chục nam thanh nữ tú đang chuẩn bị lên đường

Dạ Nguyệt nhìn tất cả một lượt, phân phát số dược liệu còn sót lại cho họ. Đến chỗ Tú Sinh, chàng chợt dừng lại

Trong lòng Tú Sinh không tránh khỏi có chút xót xa. Xem ra, sau cùng, Dạ Nguyệt vẫn không thể chấp nhận ta. Thôi, đành vậy. Ta cũng mệt mỏi với việc phải chạy theo huynh ấy lắm rồi

"Bát đệ, vạn sự cẩn thận. Hẹn ngày gặp lại"

Khẽ mỉm cười, Dạ Nguyệt chân thành nói

Tú Sinh dường như không thể tin điều mình vừa nghe được nữa. Nếu không phải có tất cả mọi người xung quanh, chàng còn tưởng là chàng đang tưởng tượng, chứ chẳng phải sự thật

Ánh mắt Dạ Nguyệt nhìn Tú Sinh có hối lỗi, có suy tư, nhưng trên hết là chấp nhận, chấp nhận chàng là đệ đệ, chấp nhận chàng thuộc về ngọc lâu, chấp nhận chàng với tư cách là người nhà của mình

"Dạ Nguyệt, những điều đệ nói tối qua ..."

"Tú Sinh, đệ đừng nói gì nữa. Hãy để mọi chuyện trôi qua, có được không? Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, như những trang giấy trắng vậy. Còn nữa, đừng bao giờ nói rằng, mình là người ngoài. Đối với chúng ta, kể cả bản thân ta, đệ cũng là một thành viên không thể thiếu trong đại gia đình ngọc lâu. Đệ biết chưa?"

"... Đệ biết ..."

Những người còn lại nghe không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, ngoại trừ Bạch Băng

Dạ Nguyệt, sao chàng có thể nói rằng, bản thân chỉ có ngọc lâu, không có gì khác?

Không phải chàng còn có ta hay sao?

------------------------------------------

Những vùng đất khác

Tòa nhà xiêu vẹo, cũ kỹ, nơi bị bỏ hoang đã lâu, nơi trước kia từng là trụ sở của Ám Dạ các, cũng chính là nơi Hoàng Quân mua mạng của Hoàng Lực, chợt lấp lóe ánh lửa chập chờn

Tất cả vật báu, tiền tài, sổ sách, giấy tờ của ngọc lâu khi Tuyết Lăng rơi xuống vực sâu muôn trượng hiện tại đều đã được cất giữ tại đây, cùng với Uyên Ương và Thâm Tình, đợi chờ ngày nàng quay lại

Đán Thần ngồi nhìn kén khổng lồ trước mặt, ánh mắt ngập tràn ôn nhu, trìu mến

Vân muội, đợi tới bao giờ muội mới tỉnh lại?

Đợi tới bao giờ muội mới chịu đi ra?

Vân muội, ta nhớ muội lắm, muội có biết không?

Mệt mỏi, Đán Thần nhắm chặt mắt ngọc, từ từ chìm vào giấc ngủ. Không hề hay biết, chiếc kén nằm bên mình xuất hiện những vết nứt nho bé rồi lan dần khắp nơi, báo hiệu nữ tử bên trong chuẩn bị phá kén xuất thế

------------------------------------------

Trời đêm đen như mực

Giữa cánh rừng rộng lớn, gió gào rít từng trận điên cuồng như tiếng khóc thê lương của người phụ nữ bị chồng ruỗng rẫy, đánh đập

Nam nhân với dung mạo tuấn tú, làn da trắng trẻo chạy trối chết, không màng tới xung quanh. Mắt chàng nhắm chặt, mồ hôi chàng tuôn như suối, sức lực chàng gần như cạn kiệt

Chàng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào nhưng chàng không dừng lại

Chàng không thể dừng lại

Bởi, dừng lại, đồng nghĩa, với chết

Tại sao? Tại sao??? Tại sao phụ hoàng lại đối xử với ta như thế?

Tại sao??? Tại sao??? Tại sao người lại nỡ tâm hạ độc ta, hạ độc hài nhi thân sinh của người?

Mẫu phi mất sớm, ta được người mang tới cho hoàng hậu nuôi dưỡng

Không con cái, hoàng hậu đối đãi với ta bằng cả tấm chân tình của người làm mẹ

Ta cứ tưởng, phụ hoàng làm vậy là vì ta bởi người không muốn ta cô đơn, không muốn ta buồn bã sống trong hoàng cung rộng lớn

Hóa ra ... người cũng yêu thương ... chứ không ghét bỏ gì ta ...

Vậy mà ... vậy mà ... tại sao ... chính người lại đang tâm hạ độc ta?

Nếu không phải con họa mi ta nuôi từ tấm bé vô tình ăn phải thức ăn người cho hạ nhân mang tới

Nếu không phải nó bỗng dưng sùi bọt mép, lăn ra chết

Ta làm sao có thể biết được, hóa ra, những món ăn thường ngày chỉ dành cho ta, do đích thân người sai hạ nhân chuẩn bị

Lại tẩm một lượng thuốc độc nho nhỏ, tích tụ hàng ngày, khiến ta chết dần chết mòn

Tại sao? Phụ hoàng, tại sao người lại vô tình, lại nhẫn tâm tới mức đó?

Chẳng nhẽ là bởi ... vì hắn ... vì đứa con của người với vị phi tần độc chiếm sự sủng ái của người hay sao?

Hoàng cung rộng lớn tới như vậy nhưng lại không có chỗ dành cho ta, vậy thì, ta còn ở lại mà làm gì?

Nhớ tới địa đạo một lần tình cờ ta phát hiện được ở hoàng lăng, ta chợt nảy lên một kế hoạch

Nếu người đã muốn ta chết – vậy thì ta sẽ chết

Ta sẽ biến mất trên cõi đời này ...

Hoàng Lĩnh sẽ biến mất trên cõi đời này!!!

Không biết tự khi nào, Hoàng Lĩnh đã chạy tới đỉnh núi cao chót vót, đâm thẳng vào màn đêm vô định

Yêu khí nồng đậm tỏa ra từ không gian làm cho chàng run rẩy từng đợt, thanh âm vì thế cũng trở nên mất bình tĩnh, "Kẻ ... là kẻ ... nào ..."

"Ha ... ha ... nhân loại ... ngươi xuất hiện đúng lúc lắm ... ta đang chán, không biết làm gì để giải khuây ... ha ha ... đúng lúc làm sao ..."

Tiếng cười man rợ vang lên làm cho Hoàng Lĩnh sợ hãi đứng im, không dám cử động

Chết tiệt, sao ta lại đen đủi thế này?

Khó khăn lắm mới trốn khỏi Thiên Lang, còn chưa kịp hoàn hồn thì lại gặp ngay yêu quái...

Ta ... ta ... ta ...

Ở trong hoàng cung, tuy ta có tập sử dụng chút ít pháp thuật ... nhưng ... từng đó không đủ để ta chống lại yêu quái ... chưa kể ... đã lâu lắm rồi ... ta không động thủ ...

Chẳng nhẽ ... hôm nay ... mạng Hoàng Lĩnh ta tận ở đây ư???

Dưới ánh trăng mờ, chủ nhân tiếng cười, nam yêu với thân thể to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt đen sạm chậm rãi hiện thân

Hoàng Lĩnh run sợ nhìn Tử Hối, "Ngươi ... ngươi ... muốn làm gì ...?"

Tử Hối cười to, "Ta muốn làm gì ư? Điều đấy còn phải hỏi sao? Tất nhiên là ..." rồi lấy lưỡi liếm môi. Hành động đó làm cho Hoàng Lĩnh hiểu, hắn ta muốn ăn thịt mình!

Không! Ta không thể chết ở đây được!!!

Khó khăn lắm ta mới thoát được một kiếp nạn, ta không thể trở thành bữa tối cho nó được!!!

Hoàng Lĩnh tụ tâm lực của mình, tạo thành một quả cầu năng lượng, ném thẳng về phía Tử Hối

Nhìn vật tròn tròn bé xíu trước mặt, Tử Hối cười cũng không cười, khẽ phẩy tay, tơ nhện lao tới, phá nát đòn công của Hoàng Lĩnh đồng thời khóa chặt thân thể chàng dưới nền đất đầy bụi cát

"Cỡ như ngươi cũng dám động thủ với ta? Quả thực không tự lượng sức mình"

Hoàng Lĩnh chưa bao giờ cảm thấy cái chết gần kề mình đến thế. Nhắm chặt mắt ngọc, tất cả những chuyện đã qua như một thước phim quay chậm hiện lên trong tâm trí chàng

Mẫu phi qua đời, tới tẩm cung Mộc Nhã, gặp gỡ Hoàng Quân và Hoàng My

Phát hiện bản thân bị hạ độc, giả vờ đã chết, trốn khỏi Thiên Lang

Chẳng nhẽ, cả cuộc đời này của ta, đều không có nổi một ngày vui vẻ, hạnh phúc ư?

Ha ha ... ha ha ... ông trời ơi ... người đang trêu ngươi ta ... có phải không?

"Ngươi ... ngươi ... là ai ...?"

Giọng nói chứa đựng sợ hãi khôn cùng của Tử Hối làm cho Hoàng Lĩnh bất ngờ. Sao tự dưng, tên Mộc yêu hùng mạnh tự dưng lại nói những lời này?

Mở mắt, Hoàng Lĩnh thấy đứng phía trước thân thể mình là một nữ tử trung niên với dáng hình thanh mảnh, dung nhan tựa hoa với làn da mịn màng, nhìn qua không ai có thể đoán được tuổi tác thực của người là bao nhiêu

Dưới ánh trăng lung linh, trong đôi con ngươi đen láy của Hoàng Lĩnh, nàng hiện lên không khác gì một vị thiên tiên tuyệt mỹ giáng trần, xuống cứu rỗi cuộc đời chàng

Cảm nhận được tầm mắt của Hoàng Lĩnh dán trên người mình, nữ tử cất giọng nói, "Đừng lo. Có ta ở đây, hắn không dám làm gì ngươi đâu"

Đứng trước nữ tử, thân thể Tử Hối như bị vứt xuống Thiên Hàn sơn, từng đợt gió lạnh lan tràn toàn thân khiến cho hắn không thể cử động

Ả ta ... ả ta ... chẳng lẽ ... chẳng lẽ lại là ...

Khốn! Nếu ả là ... thì ta ... ta ...

Ta phải rời khỏi đây ... rời khỏi đây ngay ...

Ta chưa chết ... chưa thể chết được ... nhất là khi thù của phụ thân chưa báo ...

Nhất là khi chưa dồn cái thứ tiện tì đĩ thõa Tử Vân vào kiếp sống không bằng chết!!!

Nhân lúc nữ tử không để ý tới mình, Tử Hối nhanh chân phi thân vào bóng tối, để lại sau lưng con mồi khó khăn lắm mới kiếm được

Nữ tử cười nhạt, "Hóa ra cũng không phải dạng ngu ngốc gì" rồi dùng phép thuật giải phóng Hoàng Lĩnh khỏi đám tơ nhện, "Ngươi đi đi. Lần sau đừng có vào rừng một mình lúc tối tăm thế này nữa"

"Khoan! Xin người đừng đi"

Nhận thấy nữ tử toan bỏ chàng lại nơi đây một mình, Hoàng Lĩnh hét lớn. Bước chân nữ tử chợt dừng

"Còn có chuyện gì nữa sao?"

"Người ... có thể ... mang ta đi cùng ... có được không? Ta giờ ... không còn ... nơi nào ... quay lại được nữa rồi ..."

Quần áo rách rưới, đầu óc bù xù, mặt mũi lem luốc của Hoàng Lĩnh làm cho nữ tử không tránh khỏi có chút mủi lòng. Lặng im giây lát, nàng chầm chậm nói, "Sư môn của ta trước nay chỉ tiếp nhận trẻ mồ côi. Đi theo ta, đồng nghĩa vứt bỏ họ, vứt bỏ cuộc sống trước kia của mình sau lưng. Ngươi làm được không?"

Cuộc sống trước kia của ta còn có gì để ta luyến tiếc nữa đây?

"Ta làm được!"

Ba tiếng đáp kiên định của Hoàng Lĩnh làm nữ tử khẽ mỉm cười, "Ta tên là Đán Kỳ Anh. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ mang họ Đán. Còn ta cũng sẽ trở thành sư phụ của ngươi. Nói, ngươi tên là gì?"

"Kể từ lúc này ... tên ta chỉ có một ... chính là ..."

------------------------------------------

Đầu ta ... đau ... đau quá ...

Lồm cồm bò dậy từ đống đổ nát, những ký ức vụn vỡ của chuyện vừa xảy ra chậm rãi gắn kết lại trong đầu Tuyết Lăng

Tại sao Giang Luân ở trong phòng mãi chẳng sao, ta mới chỉ quét qua một chút lá rơi mà phải chịu cảnh này cơ chứ?

Thật là ...

Nhìn xung quanh một lượt, tất cả những gì trước mắt Tuyết Lăng là một màu đen bất tận. Nơi nàng đang đứng chính là lòng đất dưới chân hang động nơi Giang Luân ở

Chấn động của việc rơi từ trên cao xuống đủ để khiến cho bất cứ ai chịu thương tổn không hề nhỏ. Nếu không phải Tuyết Lăng từng tắm trong máu Hỏa Kỳ Lân, nàng đã chết không dưới một lần. Ngã từ đỉnh núi xuống, ngã từ hang động xuống ... không biết ta đã làm gì sai trái mà hết lần này tới lần khác ngã không biết nữa

Phủi đi lớp bụi dính trên quần áo mình, Tuyết Lăng dùng tay dò dẫm tìm đường đi. Ta nhất định phải tìm đường thoát khỏi chốn này. Nếu không, sao ta có thể gặp lại mọi người, gặp lại thân nhân, gặp lại hài nhi của ta?

Nghĩ tới đây, dung nhan tuấn tú của Giang Luân chợt hiện lên trong tâm trí Tuyết Lăng

Tại sao ta tự dưng lại nghĩ tới chàng ta cơ chứ?

Đi mãi đi mãi, lòng đất sâu dường như vô tận, cảnh sắc vẫn như cũ đen xì một mảnh

Không biết trải qua bao lâu, đôi chân Tuyết Lăng bắt đầu cảm thấy mỏi nhừ. Không có phép thuật hộ thân, nàng cũng chỉ như những người con gái khác, sức lực cũng chỉ có hạn

Chết tiệt ... Sao đi mãi mà không thấy có lối ra vậy???

Ngồi nghỉ trên mặt đất, Tuyết Lăng bất giác lấy tay chạm nhẹ lên nền đất lạnh lẽo. Chợt, một vật sắc nhọn đâm vào tay nàng, khiến cho nàng nhói đau. Đưa tay lên xem, Tuyết Lăng nhận thấy trên tay nàng chảy xuống giọt máu đỏ tươi

Cái gì? Là cái gì đã chọc vào tay ta mà có thể khiến ta chảy máu cơ chứ?

Kinh ngạc chưa hết, điều tiếp theo xảy tới còn khiến nàng không thể thốt nên lời. Giọt máu nàng ngay khi vừa chạm xuống đất, một luồng ánh sáng chói lóe hiện lên, phủ kín cả không gian

Tuyết Lăng nhắm chặt mắt ngọc, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra

Ánh sáng bừng lên rồi tụ lại thành những hình tròn rực rỡ như những viên trân châu vạn năm tuổi, lao thẳng vào người Tuyết Lăng, nhanh tới nỗi nàng không kịp phản ứng. Đến khi nhận ra, tất cả đã là chuyện đã rồi

Cái gì?

Toàn thân nàng đắm chìm trong nguồn năng lượng mạnh mẽ, nguồn năng lượng từ trước tới nay nàng chưa một lần nghĩ rằng tồn tại trên đời

Tuyết Lăng định chống cự nó nhưng nàng làm không được. Nó tiến tới, như sóng thủy triều dâng, không sao có thể ngăn cản

Đến nước này thì ...

Tuyết Lăng ngồi khoanh chân, hai tay đặt trước bụng, ngồi im tiếp nhận sức mạnh bí ẩn từ từ xâm lấn thân thể mình, không hề biết rằng, toàn thân mình giờ đã lơ lưng giữa không trung

Xương cốt, huyết mạch nàng nhanh chóng bị phá vỡ, phục hồi, củng cố rồi lại phá vỡ, lại phục hồi, lại củng cố rồi lại một lần nữa phá vỡ

Vòng tròn đó cứ lặp đi lặp lại, không ngừng không nghỉ

Mồ hôi nàng tuôn trào như suối

Thân thể nàng đau đớn như bị ngàn mũi kim châm

"Aaaaaaaaaaaaaaa.............."

Chợt, một giọng nói tràn đầy tình cảm, ôn nhu hết mực vang lên trong đầu nàng, "Đừng sợ ... Rồi mọi chuyện sẽ qua cả thôi ... Tin ta ... Hãy tin ta ..."

Giọng nói này ... là của ai???

Tuy quá mức xa lạ nhưng sao ... ta có cảm giác gần gũi đến thế?

Tiếng kêu của Tuyết Lăng vang vọng xuyên qua lớp đất đá ngổn ngang, giúp cho Giang Luân biết rằng, nàng còn sống

Nàng vẫn còn sống...

Nỗi đau Tuyết Lăng đang trải qua khiến cho Giang Luân nhức nhối toàn thân

Chàng muốn làm gì đó, nhỏ bé tới đâu cũng được, miễn là có thể giúp nàng

Suy nghĩ giây lát, Giang Luân đứng dậy, lấy cây đàn tranh, chậm rãi tấu nên khúc nhạc êm ái, nhẹ nhàng, những mong dịu bớt đi phần nào nỗi thống khổ Tuyết Lăng đang trải qua

Tuyết Lăng ... ta sẽ ở nơi đây ... đợi nàng

Không hiểu sao ... ta tin ... sẽ có ngày ... nàng thoát khỏi nơi đó ... trở về đoàn tụ với ta

Tiếng đàn của Giang Luân vang vọng quanh không gian nhỏ bé, vẳng vào tai Tuyết Lăng. Nghe thấy thanh âm quen thuộc, đau đớn nàng phải chịu đựng tựa như tan biến

Tâm nàng bình thản đón nhận năng lượng kỳ lạ, đón nhận lần thay xương hoán cốt, đón nhận thứ sức mạnh cả đời nhiều người mơ cũng không dám mơ tới

Chỉ có điều, lúc này đây, Tuyết Lăng không hề hay biết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.