Lấy từ trong người bức họa gia đình bốn người hạnh phúc bên nhau, Thánh Sứ cảm thấy trái tim mình đau xót. Trong tranh, nam nhân trung niên với khuôn mặt trắng trẻo, cùng với nữ tử dịu hiền, dung nhan thiên phú, bế trong tay bé gái đỏ hỏn vừa được vài tháng tuổi với vết bớt hình giọt lệ giữa khuỷu tay trái, đằng trước là bé trai khoảng 3 – 4 tuổi với ngũ quan lanh lợi, đáng yêu, khoác trên mình lớp phục y có phần xộc xệch do chơi đùa quá mức, lộ ra giữa ngực nốt ruồi son đỏ ửng một màu
Bức họa đó khác chi gia đình kiểu mẫu người người ước mơ?
Ngày đó, ta cứ ngỡ không gì có thể phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của ta
Là con út trong gia đình có 9 huynh đệ, ta nhận được mọi sự yêu thương, cưng chiều từ phụ mẫu, từ các huynh trưởng
Lớn lên, ta gặp gỡ, rồi nên duyên vợ chồng với nương tử
Chưa đầy năm, nương tử trao cho ta thứ hạnh phúc bất kỳ nam nhân nào cũng mong muốn – nàng trao cho ta cái quyền làm cha khi hạ sinh nam hài đầu lòng – Hạ Thiết bé nhỏ của ta
3 năm sau, khi Hạ Thiết đã đủ cứng cáp, ta và nàng một lần nữa mang tới nhân gian kết tinh tình yêu của mình – Hạ San, nữ hài đáng yêu ta hằng mong mỏi
Lúc bấy giờ, cuộc sống của ta mới đáng hâm mộ, đáng ghen tỵ làm sao
Mỗi ngày, với ta, đều là một giấc mơ đẹp, đẹp đến không ngờ
Nhưng rồi, dẫu đẹp tới đâu, giấc mơ rồi cũng phải tan biến
Vào một ngày tuyết rơi trắng xóa nhân gian, nương tử rời bỏ ba người chúng ta, về với cõi vĩnh hằng
Nương tử không còn, ta chỉ muốn đi theo nàng, rời bỏ nhân gian. Nhưng, nếu vậy, hai hài nhi bé bỏng của ta rồi sẽ ra sao? Mẫu thân không còn, phụ thân nếu cũng đi xa, ai sẽ là người nuôi dưỡng chúng?
Ta tự hứa với lòng, lấy việc chăm lo cho Hạ Thiết và Hạ San làm mục tiêu, là lẽ sống của đời mình, là lời hứa dẫu có chết ta cũng không bao giờ phá vỡ
Nhưng rồi ... nhưng rồi ... tai ương ập tới ... bất chợt đến mức ... không ai ngờ
Ta còn sống ... nhưng Hạ Thiết, Hạ San của ta ... hai hài nhi bé bỏng của ta ... chúng ... chúng ...
Sau sự kiện đẫm máu đó, mang theo Doanh Tàng – gia nô cận thân từ tấm bé chạy trốn, ta như phát điên, phát cuồng, phát dại khi nghĩ tới chuyện đã rồi
Chỉ trong một ngày, ta đánh mất tất cả!
Tất cả là do bọn chúng!
Là do lũ khốn nạn phản trắc, ăn cháo đá bát, lũ lòng lang dạ sói, không bằng loài súc sinh!
Kể từ giây phút đó, ta chỉ một tâm niệm, một tâm niệm duy nhất để tiếp tục sinh tồn, đó là báo thù!!!
Nhất là khi, ta biết được, cái chết năm xưa của nương tử không phải đơn thuần là một tai nạn!!!
Dùng bí thuật vốn đã thất truyền, ta tạo nên một dung mạo mới cho mình – thứ ảo ảnh cả đời này sẽ không bao giờ biến mất
Và rồi, ta gặp Giáo chủ
Và rồi, ta trở thành Thánh Sứ của Hư Vô giáo – cái tên chính xác một cách vô vàn đau đớn
6 vạn 6 nghìn 6 trăm năm đã qua, thân thể ta đã qua biết bao lần thay đổi, nếu không nhờ có Tiểu chủ, ta há có thể chờ đến ngày hôm nay? Há có thể chờ đến ngày ta thực hiện ước vọng duy nhất của cuộc đời ta?
Những chuyện khác ... giờ đây ... đối với ta ... không còn quan trọng ...
Là chuyện Hoàng Lực bị ám sát
Là chuyện lão chủ tiệm trang sức lớn nhất tại Thiên Lang
Là chuyện lễ thành hôn giữa Đoạn gia và Nguyệt Dạ
Là chuyện về kẻ mang tên La Dẩn
Ta không biết, ta không muốn biết và quả thực, ta chẳng quan tâm nguyên cớ vì sao lại xuất hiện thẻ bài chữ "Vô" ở những chốn đó
Với ta, tất cả những chuyện đó ... đều chẳng còn quan trọng ...
Bởi cái khoảnh khắc ta mong chờ bao lâu ... cuối cùng ... cũng sắp ... sắp ... tới rồi ...
Sắp ... sắp tới rồi ...
Thánh Sứ cuộn tròn bức họa trên tay lại, đặt nó trong mật thất của giáo phái, nơi duy chỉ có 3 người được phép bước chân vào là hắn, Giáo chủ và Tiểu chủ, rồi đi ra ngoài, tiến về nơi Doanh Tàng đang nằm im bất động
Lấy tay vuốt nhẹ lên vết sẹo dài trên má Doanh Tàng, Thánh Sứ nhẹ nhàng nói, "Đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi, Doanh Tàng ạ. Ta nhất định sẽ tra ra được, chuyện gì đã xảy ra với ngươi tại Thiên Lang. Nếu có dù chỉ một chút liên quan đến Thần giả, ta nhất định không tha cho hắn! Năm đó, vết sẹo hủy đi dung mạo của ngươi, chẳng phải cũng do hắn gây ra ư? Vì muốn lên làm Thánh Sứ, hắn năm lần bảy lượt nhắm vào ta, nhắm vào ngươi, nhắm vào những người đứng về phía ta. Vì Giáo chủ, vì Hư Vô giáo, vì nghĩ tới chuyện trả thù, ta hết lần này tới lần khác khuất mắt trông coi, coi như không biết chuyện gì. Nhưng, cái gì cũng có giới hạn của nó mà thôi! Ta đã mất nương tử, mất đi Hạ Thiết, Hạ San, ta không thể mất nốt ngươi nữa, Doanh Tàng, ta không thể mất nốt chứng nhân cuối cùng của cuộc sống trước kia của ta! Doanh Tàng, đợi ta nhé, đi làm xong việc ta cần phải làm, ta sẽ trở về. Ta nhất định sẽ trở về"
Dứt lời, Thánh Sứ quay người rời đi, để lại trong bóng chiều tà phấp phới y phục màu tím tùy ý tung bay
-----------------------------------
Giữa Sa mạc Tử Thần, nơi quanh năm khô hạn, không một bóng cây với những bão cát nguy hiểm, dễ dàng cướp đi sinh mạng của bất kỳ kẻ nào đen đủi nằm trên đường đi của chúng, xuất hiện những túp lều to nhỏ khác nhau, xếp thành hình tròn to lớn, che phủ một phần lãnh thổ, nơi chính là căn cứ địa của Chiến Sĩ hội
Nếu như đại bản doanh của Pháp Sư hội là một bí ẩn không ai biết được thì căn cứ của Chiến Sĩ hội là một sự thật không người để tâm
Từ xa xưa cho tới tận bây giờ, những kẻ không nắm trong tay sức mạnh phép thuật có thể làm nên trò trống gì cơ chứ?
Một lũ mọi rợ tập trung lại với nhau cũng có thể làm được cái gì cho đời?
Cầm trong tay bức thư do đích thân Hội chủ gửi tới, nam nhân với làn da màu đồng khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, thể hình to lớn cảm thấy từng dòng máu nóng của mình đang cuồn cuộn chảy
Rốt cuộc, cái ngày Chiến Sĩ hội vang danh thiên hạ đã tới
Cái ngày mà Chiến sĩ có thể ngẩng cao đầu mà sống, không phải chịu sự khinh bỉ, coi rẻ của người đời
Hội chủ, tất cả đều nhờ có người
Nếu không có người, ta ... không, toàn thể chiến sĩ trong hội sao có thể nhận thức được giá trị, cũng như sức mạnh của bản thân?
Hội chủ, người đối với Cương Trực, chính là thần!
Không cần biết đi đâu, làm gì, Cương Trực cũng sẽ theo người tới tận cùng
Cương Trực xoay người, tiến về phía ngoài cửa, nơi có đến mấy nghìn nam nhân to khỏe, thân hình to lớn đang đứng đợi với đôi mắt rực lửa quyết tâm, lớn tiếng cất giọng
"Hỡi các huynh đệ của Chiến Sĩ hội, thời khắc trọng đại chúng ta mong chờ đã tới. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, thế nhân sẽ có cái nhìn khác đối với những con người bẩm sinh không thể luyện phép như chúng ta. Mọi người đã sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàng! Sẵn sàng! Sẵn sàng!"
"Được! Vậy, chúng ta lên đường!!!"
Dứt lời, toàn bộ nam nhân, dưới sự chỉ huy của Cương Trực lũ lượt khởi hành, tiến về phía mặt trời rực cháy. Thâm tâm ai nấy đều vững chắc một niềm tin, mai đây, bọn họ sẽ có được địa vị ngang hàng, có được sự kính trọng của toàn thể thiên hạ
Cái cảm giác sống phải nhìn nét mặt người khác, với họ, đã quá đủ rồi!
Hội chủ, chúng ta sẽ mãi mãi không quên ơn người, mãi mãi không quên ơn người!
-----------------------------------
Từ ngày Tuyết Lăng rơi xuống nơi lạ lùng này, ngày nào cũng thế, Giang Luân đều gảy những khúc đàn tao nhã, nhằm giúp nàng xoa dịu bớt chút đớn đau bản thân đang phải chịu đựng
Tuy giờ chỉ còn một mình dùng bữa, thế nhưng, lúc nào, mâm cơm của Giang Luân cũng bày đủ hai đôi đũa, hai chiếc bát với lượng đồ ăn đủ cho hai người. Chàng ngồi trước đống đổ nát, xới hai bát cơm, một cho chàng, một cho Tuyết Lăng rồi vừa ăn vừa trò chuyện như thể nàng đang ngồi trước mặt mình vậy
Ở dưới lòng đất, lắng nghe tiếng đàn của Giang Luân đã trở thành một thói quen không thể thiếu với Tuyết Lăng. Tuy thời gian giờ đã trở thành một khía niệm mờ mịt với nàng nhưng dựa vào tiếng đàn của Giang Luân, nàng đại khái cũng đoán được đó là lúc nào
Sáng sẽ là những khúc nhạc có phần tươi vui, mở màn một ngày mới trong khoan khoái
Trưa sẽ là những bản ca nhẹ nhàng, êm ái, giúp nàng dễ dàng chìm vào giấc ngủ
Tối là lúc những tiếng đàn thư thái vang lên, khép lại một ngày dài mệt mỏi, một ngày dài chia cắt nàng và Giang Luân
Lơ lửng giữa không trung, trong thứ ánh sáng rực rỡ của nguồn năng lượng xa lạ, Tuyết Lăng dường như cảm nhận được mọi sự sắp tới hồi kết thúc. Thời gian gần đây, nàng cảm thấy cơ thể mình không còn nặng nề, không còn đau đớn như lúc mới rơi xuống đây nữa, thay vào đó, là một cảm giác tràn trề sinh lực, căng tràn sức sống
Nhắm nghiền mắt ngọc, Tuyết Lăng chậm rãi đón nhận từng đợt năng lượng rót vào người mình, và rất có thể đó sẽ là chút năng lượng cuối cùng
Nhưng rồi, nàng chợt cảm thấy có gì đó không đúng, có gì đó khác thường nhưng lại không thể gọi tên
Tại sao ... ta có cảm giác ... như thiếu đi ... một cái gì đó ... vô cùng thân thuộc
Đó ... rốt cuộc ... là ... gì?
Khoan! Khoan đã!!!
Tiếng đàn! Đúng rồi, là tiếng đàn của Giang Luân!!!
Mọi khi, vào khoảng thời gian này, ta đều sẽ được nghe tiếng đàn của chàng
Nhưng sao ... nhưng sao ... hôm nay ... không gian lại ... im lặng tới thế ...
Chẳng nhẽ ... Giang Luân đã ... xảy ra ... chuyện gì?
Trong lòng Tuyết Lăng dâng lên sự sợ hãi trước nay nàng chưa từng cảm nhận
Lặng im dưới lòng đất tu luyện, không biết từ khi nào, tình cảm nàng cứ ngỡ là bất diệt bản thân dành cho Khởi Tân đã chậm rãi tan biến, mang theo với nó là chút hận thù, căm ghét khi nhận ra mình bị lừa dối suốt thời gian qua
Không, chính xác mà nói, Khởi Tân không hề lừa dối nàng
Tất cả, chỉ là, một sự hiểu lầm lớn, mà thôi
Đúng, nàng từng yêu Khởi Tân
9 năm đầu đời, chàng là người quan trọng nhất với nàng
Nhưng ... người ta thường nói, tình đầu thường chẳng phải là tình cuối
Người Khởi Tân yêu, lại là Tuấn Khởi, đại ca nàng
Đeo đuổi một mối tình tuyệt vọng, chấp mê bất ngộ, không phải là phong cách của Tuyết Lăng
Nàng yêu được thì cũng bỏ được
Trên đời vốn chẳng có gì là không thể từ bỏ, vấn đề chỉ là mình có thực sự muốn hay không mà thôi
Ngẫm lại, Tuyết Lăng cũng thấy duyên phận quả thật có chút kỳ diệu
Đại ca và nhị ca nàng ngay cả cái tên cũng đã có điểm giống nhau rồi, không phải ư?
Thời gian dần trôi, hạt giống trong lòng nàng dần dần lớn lên, mặc cho nàng không hay, mặc cho nàng không biết
Ngày qua ngày, trước sự đối đãi với bằng cả tấm chân tình, bằng cả sự chân thành từ con tim của Giang Luân, tình cảm Tuyết Lăng dành cho chàng đã vượt qua mức tình bạn
Điều này, Tuyết Lăng không hề để ý ... cho tới ngày hôm nay ... khi không còn nhận thấy sự hiện hữu của chàng ta cạnh bên mình
Giang Luân ... đợi ta ...
Chàng nhất định không được xảy ra chuyện gì ... nhất định ...
Nguồn năng lượng cuồn cuộn tuôn chảy chậm dần, chậm dần và rồi rốt cuộc cũng chấm dứt. Một nguồn sức mạnh vô cùng mạnh mẽ ngập tràn trong thân thể Tuyết Lăng
Mắt ngọc mở to, Tuyết Lăng không tin được vào điều xảy tới với cơ thể mình
Cấp độ của nàng thăng tiến với tốc độ kinh hồn, thứ tốc độ khiến cho bất cứ ai nếu được chiêm ngưỡng sẽ hoàn toàn phát điên
Trung Thuần cấp 10, Thần Đế cấp 1, cấp 3, cấp 5, cấp 7 và rồi là ... Thần Đế cấp 9!
Cũng tức, chỉ còn 1 cấp nữa thôi, Tuyết Lăng sẽ đạt tới cảnh giới cao nhất, cảnh giới trước nay chưa từng có ai đạt được, Thần Đế cấp 10!!!
Rốt cuộc, nguồn năng lượng này có xuất xứ thế nào mà có thể khiến cho nàng thăng cấp một cách nhanh chóng như vậy???
Lòng đất bừng sáng, hiện rõ trước mặt Tuyết Lăng bức họa chân dung nam nhân lâu đời giữa những món đồ nội thất cũ kỹ, cổ xưa. Da trắng hơn tuyết, môi đỏ hơn son, ngũ quan thoát tục, tạo cho người đối diện cảm giác chàng như thần tiên giáng thế chứ không phải con người trần tục
Tóc chàng đỏ rực tựa thiên hỏa kiều diễm, phục y đen tuyền tựa đêm thâu huyền bí. Chàng đứng thẳng người, dùng ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn về phía trước, ánh nhìn như xoáy thẳng vào nội tâm Tuyết Lăng, khiến cho con tim nàng dâng lên những xúc cảm kỳ lạ
Nhưng rồi, cảm xúc đó nhanh chóng tan đi khi sự lo lắng về Giang Luân tràn về xâm chiếm tâm trí Tuyết Lăng
Cúi người, nhặt lấy hòm sắt dưới mặt đất, thứ có khả năng làm tổn hại làn da tắm trong máu Hỏa Kỳ Lân, thứ hòm sắt đến chính nàng cũng không hiểu có nguồn gốc thế nào, Tuyết Lăng đưa mắt nhìn xung quanh một hồi, phân vân chưa biết phải làm thế nào để rời khỏi nơi đây
Đừng quên, giờ nàng đang ở dưới lòng đất! Bản thân lại không thể sử dụng phép thuật!
Đúng lúc này, nàng chợt nhận ra một điều bất ổn. Nếu ta đã không thể sử dụng phép thuật, cớ sao ta lại cảm nhận được cấp độ mình thăng tiến???
Có khi nào ...
Tuyết Lăng hít sâu, nhắm mắt định thần. Khi đã cảm nhận được sức mạnh lan tỏa đến từng ngõ ngách trong cơ thể mình, Tuyết Lăng mở mắt, khẽ nhún chân và rồi, "Ầm" vang một tiếng, đất đá phía trên nàng hình thành thông đạo, giúp cơ thể nàng dễ dàng thoát khỏi lòng đất sâu
Cũng chính trong giây phút đó, trường lực lạ kỳ chia cắt nơi đây với ngoại giới hoàn toàn biến mất
Nhẫn ngọc trên tay lóe sáng, Tuyết Lăng vứt hòm sắt vào trong rồi lao như một mũi tên ra ngoài động đá, kiếm tìm dáng hình nam nhân nắm giữ một phần quan trọng của cuộc sống nàng
3 năm, nói dài không dài, nói ngắn chẳng ngắn nhưng từng đó cũng đủ để khuất lấp mối tình vô vọng nàng dành cho Khởi Tân
3 năm, quãng thời gian ở bên Giang Luân, được chàng chăm sóc, hưởng thụ sự dịu dàng, quan tâm, yêu thương bằng cả con tim chân thành, Tuyết Lăng có thể không cảm động hay sao?
Con tim nàng vốn đã rung động từ lâu, chỉ có điều, nàng không hề nhận ra mà thôi
Hạt giống Giang Luân âm thầm gieo trong con tim Tuyết Lăng không chỉ nảy mầm, mà còn biến thành một đóa hoa xinh đẹp, bám rễ tới tận sâu thẳm cõi lòng nàng
Từ đằng xa nhìn lại, mái tóc trắng như sương, thanh thoát không vướng chút bụi trần của Giang Luân hiện lên bên thác nước ầm ầm đổ khiến cho sự lo lắng của Tuyết Lăng hoàn toàn tan biến
Hóa ra, chàng vẫn ổn...
Hóa ra, vốn chẳng có chuyện gì xảy ra...
Hóa ra, tất cả đều do ta cả nghĩ...
"Giang Luân"
Tuyết Lăng hô to hai tiếng rồi lao tới, ôm chầm lấy Giang Luân, mặc cho từng trận nước lạnh xối xả vào người
Nhớ nhung suốt những năm tháng qua rốt cuộc cũng đã có thể xóa nhòa
Không biết trải qua bao lâu, Tuyết Lăng mới chậm rãi buông tay, cách xa thân thể Giang Luân một đoạn, còn chưa biết mình phải nói điều gì thì khung cảnh trước mặt làm cho nàng bất động
Chỉ thấy, dưới ánh bình minh rực rỡ, nam tử với dung mạo tuyệt mỹ tựa như thiên tiên giáng trần, khoác trên mình bạch y mỏng manh giờ đã ướt đẫm, làm hiện lên thân hình tinh xảo, thon thả, mịn màng không chút tì vết. Mái tóc tinh khiết tựa tuyết của chàng tí tách từng giọt nước rơi, cùng với vẻ xúc động, nhu tình dạt dào trong ánh mắt, tạo thành một kỳ quan của tạo hóa, đồng thời khiến cho con người ta hiểu được thế nào mới thực sự là đẹp
Giang Luân không thể tin rằng Tuyết Lăng vừa mới ôm lấy mình. Chàng ngàn lần vạn lần không thể tin rằng, Tuyết Lăng vừa mới ôm lấy mình
Như vậy, như vậy, có phải ... nàng ... nàng ...
Tuyết Lăng cảm thấy tất cả mạch máu trong cơ thể mình dường như muốn nổ tung. Hai kiếp, đúng, nàng đã sống hai kiếp. Những điều người khác chưa trải qua, nàng đã đều nếm mùi. Nhưng, có những chuyện, đối với nàng mà nói, là vô cùng mới mẻ
Khi là Trương Tuyết, ngoại trừ cậu bạn thân Thế Thành, Tuyết Lăng không có tiếp xúc với bất kỳ người con trai nào khác
Thế Thành qua đời, Tuyết Lăng bắt đầu dấn thân vào con đường trả thù, rồi dần dần leo lên vị trí lão đại, trả thù, và sau đó đến với thế giới này
Mặc cho sống giữa đám tay chân đều là nam giới nhưng nàng chưa từng, chưa hề, chưa bao giờ nhìn thấy thân thể của đàn ông
Tất nhiên là ngoại trừ "tai nạn" lần trước với Giang Lân
Nay, nàng ... nàng ...
Trên đời, quyến rũ nhất không phải là không mặc gì, mà là mặc cũng như không
Đó cũng chính là những từ ngữ miêu tả chính xác nhất tình cảnh của Giang Luân lúc này
"Tuyết Lăng, nàng ..."
"Giang Luân, chàng ..."
Đôi bên đồng thời mở lời, ăn ý tới không ngờ
"Tuyết Lăng, nàng nói trước đi"
"Giang Luân, chàng nói trước đi"
Gió lạnh lùa tới, làm cho Giang Luân khẽ run. Tới lúc này, chàng mới đảo mắt nhìn xuống, mới nhận thấy toàn bộ thân hình mình gần như hiện rõ sau lớp y phục ướt đẫm, bám chặt trên từng tấc da thịt mình
"Hắt xì"
Lo lắng về sức khỏe của Giang Luân, Tuyết Lăng gạt sự xấu hổ sang một bên, nắm lấy tay chàng rồi phi thân về "nhà"
Nhìn thấy thì đã sao? Nhìn cũng đã nhìn rồi!
Một hay hai lần thì có gì khác nhau cơ chứ?
Bay trên không trung, được người con gái mình thầm yêu nắm chặt tay, Giang Luân cảm thấy trên đời vốn chẳng có thứ hạnh phúc nào hơn thế này nữa cả
Nếu có thể, ta muốn được cùng nàng ... nắm tay ... trọn một kiếp người ...
Khi Giang Luân đã thay xong xuôi quần áo, Tuyết Lăng liền thuật lại cho chàng nghe mọi chuyện diễn ra dưới lòng đất, đồng thời biết được nguyên do tại sao hôm nay chàng lại tới muộn hơn mọi ngày
Chuyện là, trong lúc mải mê nghĩ về nàng, món ăn chàng cất công chuẩn bị bị quá lửa, buộc chàng phải nấu lại từ đầu. Trên đường đi ra cây hồ lô để lấy nguyên liệu mới, chàng bất cẩn bị trượt chân, ngã nhào xuống dưới mặt nước lạnh giá ngay chân thác. Vừa mới đứng dậy được một lúc thì Tuyết Lăng xuất hiện...
Mọi chuyện diễn ra sau đó, hai người đều đã biết
Nhắc tới cây hồ lô, Tuyết Lăng chợt nảy ra một suy nghĩ. Liệu nó có thể cho nàng Phu Quân hoa và Nương Tử điệp, hai thứ nguyên liệu cuối cùng của Phu Thê đan bấy lâu nay nàng cất công kiếm tìm nhưng đều không thấy?
Nghĩ là làm, Tuyết Lăng liền cùng với Giang Luân ra chỗ cây hồ lô, viết tên hai thứ dược liệu đó, bỏ vào hốc giữa thân, mong đợi phép màu xảy ra. Nhưng rồi, thời gian trôi qua, tất cả vẫn chỉ im lìm một mảnh
Hóa ra, gốc cây hồ lô không thể cho ra Phu Quân hoa, Nương Tử điệp bởi chúng không phải thực phẩm mà là dược liệu
Khi đã thu dọn tất cả những thứ mình, mang đi những thứ không thể thiếu tại nơi đây, bao gồm cả hồ nước ngọt và cây hồ lô, đem vào nhẫn giới, Tuyết Lăng nhìn lại một lần ngôi nhà hàn gắn vết thương lòng của mình, ngôi nhà gieo mầm tình yêu, mang tới cho nàng một cơ hội mới để bắt đầu lại từ đầu
Quay đầu, đối diện với ánh mắt chan chứa tình cảm của Giang Luân, Tuyết Lăng chậm rãi mở lời, "Giang Luân, chàng biết không? Ngày đó, khi rơi xuống vực sâu, ta những tưởng bản thân mình sẽ chết. Nhưng rồi, ông trời quả thật không triệt đường sống của bất cứ ai cả. Ông giúp ta gặp chàng, giúp ta hiểu thế nào là từ bỏ, là buông tay, là bắt đầu lại từ đầu. Giang Luân, con người chàng đơn thuần, thánh thiện, trong khi cuộc sống ngoài kia xô bồ, đáng sợ biết chừng nào, chàng không thể tưởng tượng được đâu. Trải qua chuyện vừa rồi, ta biết mình chẳng thể thiếu chàng. Ta muốn mang chàng rời khỏi đây. Nhưng, liệu đó có thực sự là điều chàng muốn hay không? Hay đó chỉ là mong muốn ích kỷ của riêng ta mà thôi?"
Giang Luân đi tới, nắm chặt lấy đôi bàn tay có chút lạnh giá của Tuyết Lăng, "Trước khi gặp nàng, ta luôn cô đơn một mình. Sống ở nơi đây quả thật thanh bình, quả thật yên ổn, nhưng trước nay ta đều cảm thấy thiếu đi một cái gì đó vô cùng quan trọng, không thể thay thế. Gặp được nàng, ta rốt cuộc cũng biết, đó là gì. Tuyết Lăng, ta từng nói muốn ở bên cạnh nàng cả kiếp, từng nói đừng bỏ rơi ta một mình, đó không phải do một giây phút bốc đồng. Ta, muốn đi theo nàng, dẫu cho đó là chân trời góc bể, là núi đao biển lửa, là thiên đường tươi đẹp hay địa ngục đắng cay. Đi đâu cũng được, miễn là có nàng! Tuyết Lăng, ta ... yêu ... nàng!!!"
Ba tiếng kiên định sau cùng của Giang Luân làm cho con tim Tuyết Lăng ấm áp đến tột cùng
Nàng khẽ nhún chân, ngự không mà tiến, không quên nắm chặt lấy bàn tay Giang Luân, rời khỏi vực núi định tình của hai người
"Giang Luân ... ta ... y..."
Trước khi biến mất trước không gian rộng lớn, Giang Luân đột nhiên nhớ ra một điều vô cùng quan trọng, liền mở miệng cắt đứt điều Tuyết Lăng định nói
"Tuyết Lăng, nàng có nhớ, ngày đó khi nàng hỏi tên ta hay không?"
"Ta nhớ"
Chuyện đó, Tuyết Lăng làm sao quên cho được. Ngày ấy, tỉnh dậy sau khi nhìn thấy một-cơ-số-thứ, Tuyết Lăng liền hỏi Giang Luân chàng tên là gì. Giang Luân vừa nói được hai tiếng thì bụng nàng phát ra tiếng động lạ, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Sau đó, đôi bên không ai nhắc lại chuyện này, nên Tuyết Lăng đinh ninh, chàng tên là Giang Luân
Khóe miệng khẽ nhếch, hình thành nên bán nguyệt kiều diễm mê đắm nhân gian
"Giang Luân thật ra chỉ là họ của ta. Tên của ta là Khánh Tước. Giang Luân Khánh Tước"
Câu nói ngày xưa của bà già bói tình duyên tại Nguyệt Dạ chợt vẳng lên trong đầu Tuyết Lăng
"Cô nương, người sau này sẽ trở thành phu quân của cô, tên bắt đầu bằng hai chữ K và T"
Hóa ra là vậy ...
Hóa ra là vậy ...
Hóa ra là vậy ...
Duyên phận, quả thật, là vô cùng kỳ diệu, không phải sao?
-----------------------------------
Nhìn đám kẻ dưới quỳ gối, đầu cúi gằm dưới đất không dám đối diện với ánh mắt của mình, nam nhân cảm thấy bản thân đã nuôi một đám quá sức vô dụng
Người ta nói, nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ
Thế mà nay, vào lúc ta cần nhất, chúng lại chẳng làm được cái tích sự gì!
Thật là tốn cơm tốn gạo!!!
"Các ngươi vẫn chưa tìm thấy nàng ư?", nam nhân tức giận hỏi
Lặng im không một tiếng động
Một lúc sau, tiếng nói có phần lí nhí của một kẻ được đồng bọn tin cậy phát ra, "Bẩm, cho đến giờ, chúng thuộc hạ vẫn ... vẫn ..."
"Các ngươi là một lũ ăn hại!!! Còn không nhanh chóng cút, chia nhau ra tìm nàng! Nếu để cho người khác gặp được nàng, ta nhất định sẽ phanh thây các ngươi ra làm trăm mảnh!!!"
Đám người quỳ gối biết chủ nhân mình đã quả thực nổi giận, sợ sệt không dám ho một tiếng, liếc mắt nhìn nhau rồi không ai bảo ai, đồng loạt phi thân vào bóng tối, để lại mình nam nhân đứng lặng một mình
Tuyệt đối ... Thế gian tuyệt đối không ai được phép ... biết được sự tồn tại của nàng ... nhất là "hắn"!